QUAN KHÍ

Công tác Bộ Thương mại rất nhanh đi vào quỹ đạo, Vương Trạch Vinh do có nhiều thủ hạ trong bộ nên mọi việc diễn ra rất tốt.

Vài hôm sau làm Vương Trạch Vinh ngạc nhiên là Uông Phỉ gọi tới nói Uông Chính Phong đang ở nhà Uông Nhật Thần, muốn gặp hắn.

Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên, Uông Chính Phong này vẫn không liên lạc với mình, sao bây giờ lại muốn gặp mình. Chẳng qua hắn rất nhanh đến nhà Uông Nhật Thần.

Vương Trạch Vinh vào cửa, Uông Chính Phong thấy Uông Nhật Thần tới liền cười nói:

- Trạch Vinh đến à, ngồi xuống nói chuyện.

Y lần này chủ động nói chuyện và nhiệt tình như vậy làm Vương Trạch Vinh cảm động.

Từ trước đến giờ bởi vì chuyện của Uông Kiều nên Vương Trạch Vinh không có ấn tượng tốt đối với bố mẹ cô. Hắn cho rằng bọn họ vì lợi ích mà không lo đến hạnh phúc của con gái.

Uông Phỉ cười nói với Vương Trạch Vinh:

- Bác đợi anh một lúc rồi.

Uông Chính Phong đột nhiên nhiệt tình với Vương Trạch Vinh như vậy, cô cũng ccn, vừa nãy còn lén gọi cho Uông Kiều, Uông Kiều cũng khó hiểu nên đang vội vàng đi về. Vương Trạch Vinh đi tới ngồi xuống. hắn không rõ ý đồ của Uông Chính Phong, không thể làm gì khác là ngồi đó chăm chú lắng nghe.

Uông Nhật Thần rất vui vẻ mà nói với Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh, hôm nay Chính Phong đến là muốn giới thiệu với cháu một số người trong quân đội.

Đối với Uông Nhật Thần mà nói, Vương Trạch Vinh là người chính thức kế nghiệp Uông gia, sau khi Uông Phỉ có thai, tất cả hy vọng của Uông gia đặt lên người Vương Trạch Vinh. Tất cả lực lượng đều chuyển động xung quanh Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh lúc này có chút khó hiểu, Uông Chính Phong sao lại đột nhiên muốn giới thiệu người với mình?

Vương Trạch Vinh từ trước đến giờ ít qua lại với người trong quân đội, hắn đương nhiên cũng hy vọng làm quen với người ở phương diện này, đây là việc tốt nên hắn cũng vui.

Thấy Vương Trạch Vinh khó hiểu, Uông Nhật Thần nói:

- Trạch Vinh, Chính Phong cũng là vì tốt cho cháu. Cháu muốn không ngừng tiến bộ thì tạo quan hệ với người ở các phương diện sẽ rất tốt.

Vương Trạch Vinh nhìn Chính Phong và có chút hiểu được. Uông Chính Phong đây là coi trọng mình.

Thấy Vương Trạch Vinh nhìn tới, Uông Chính Phong nghiêm túc nói:

- Trạch Vinh, chúng tôi đã già, hy vọng đặt hết lên cháu. Làm quen nhiều người sẽ thuận lợi cho sự phát triển của cháu.

Vương Trạch Vinh nghĩ thật nhanh và hiểu ý của Uông Chính Phong. Trong suy nghĩ của Uông Chính Phong chỉ có phát triển, không có gì khác. Chỉ cần tiến bộ y còn có thể gả con gái của mình cho Lâm Khâm, y là người đặt hết lợi ích gia tộc lên trên. Trước kia mình không được Uông Chính Phong coi trọng nên không tỏ thái độ. Bây giờ mình đã thành Bộ trưởng Bộ Thương mại, không gian phát triển mở rộng nên y mới giúp đỡ mình.

Vương Trạch Vinh thấy không việc gì phải từ chối:

- Cảm ơn bác đã giúp cháu.

Vương Trạch Vinh nói như vậy làm Uông Chính Phong cười cười. Uông Chính Phong nhìn Uông Phỉ rồi nói:

- Là người một nhà cả mà. Tiểu Phỉ có thai con của cháu, bác không giúp cháu thì giúp ai.

Uông Chính Phong chỉ có một con gái gả cho Lâm Khâm, Uông gia dồn hết hy vọng lên người Uông Phỉ. Vương Trạch Vinh phát triển có quan hệ lớn đối với con của Uông Phỉ. Y cũng nghĩ rõ ràng nếu Vương Trạch Vinh đáng để giúp thì nhất định phải giúp Vương Trạch Vinh hết sức. Bây giờ thấy Vương Trạch Vinh đã là Bộ trưởng, y cũng nhìn ra lợi ích lớn khi giúp Vương Trạch Vinh. Uông Nhật Thần cười ha hả nói:

- Chính Phong, không phải bố nói anh, anh có thể phát triển đến bây giờ đã tốt lắm rồi, cần phải giúp nhiều cho người trẻ.

Uông Chính Phong nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:

- Trạch Vinh, Chủ tịch Mao đã nói quân đội ra chính quyền, lời này đến thời nào cũng có tác dụng. Cháu đừng nhìn bây giờ mình đã là Bộ trưởng nhưng căn cơ rất kém. Nhất định phải làm quen nhiều bạn trong quân đội, như vậy có lợi đối với mọi người.

Uông Chính Phong lập tức nói sự quan trọng của quân đội đối với Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh cũng ra vẻ nghe lời dạy bảo. Nhìn Uông Chính Phong truyền đạt kinh nghiệm, Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than. Uông Chính Phong không kém gì Uông Nhật Thần, là quân nhân chơi đùa chính trị, mình từ trước đến giờ vẫn coi thường ông. Lúc này Uông Kiều đã tới, Uông Phỉ đi lên cười nói với Uông Kiều.

- Bố tới ạ.

Uông Kiều thấy ông bố đang nói chuyện rất vui vẻ với Vương Trạch Vinh thì có chút khó hiểu.

- Ừ, gần đây không thấy con về, mẹ con bảo con về nhà chơi nhiều một chút.

Uông Chính Phong thấy Uông Kiều vào, trong mắt lộ ra tia kỳ quái. Vương Trạch Vinh ngồi đối diện nên có thể thấy một tia hối hận trong mắt y. Thấy thế, Vương Trạch Vinh biết Uông Chính Phong có chút hối hận vì gả Uông Kiều cho Lâm Khâm.

Nhìn Uông Kiều và Uông Phỉ đi vào trong, Uông Chính Phong nhìn Vương Trạch Vinh và nói:

- Nghe nói cháu đối xử với Tiểu Phỉ rất tốt, bác rất vui.

- Tiểu Phỉ rất tốt với cháu.

Uông Nhật Thần nói:

- Chính Phong, thằng Lâm Khâm kia đúng là không ra gì.

Uông Chính Phong nghe Uông Nhật Thần nói như vậy thì cũng không phản đối, y nhìn thẳng vào Vương Trạch Vinh mà nói:

- Quân đội đối mặt nguy hiểm, muốn công phá pháo đài thì phải bỏ tất cả để đạt mục đích. Cháu có thể làm được không?

Nhìn sát khí trong mắt Uông Chính Phong, Vương Trạch Vinh không thể bình tĩnh.

Uông Chính Phong nói như vậy làm Vương Trạch Vinh kihas kinh ngạc, từ trước đến giờ hắn đúng là không nghĩ đến việc này.

Uông Nhật Thần ngồi thẳng lên, nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:

- Trạch Vinh, Chính Phong nói mặc dù hơi quá nhưng lại hỏi rất đúng, đây là khiếm khuyết của cháu.

Uông Chính Phong hỏi xong cũng không chờ Vương Trạch Vinh trả lời mà đã nói:

- Tướng công thành vạn người chết, khi phía sau cháu có vô số người đi theo, lúc đó trước mặt cháu chỉ có hai sự lựa chọn. Một người phụ nữ mà cháu yêu nhất, cháu chỉ cần chỉ huy quân đội liều chết xông tới, trước khi chết cháu sẽ có trái tim người phụ nữ kia, cháu có xông lên không? Không xông lên thì quân đội đi theo cháu cũng gặp phải quân địch giết chết. Cháu lựa chọn cách kia thì trước khi chết sẽ thấy người phụ nữ của mình đầu rơi xuống đất, đạt thắng lợi cuối cùng.

Lời này làm Vương Trạch Vinh đổ mồ hôi, hắn như thấy mình đang gặp phải vấn đề này vậy.

Hai bố con Uông gia cứ như vậy nhìn Vương Trạch Vinh.

Trong mắt Uông Nhật Thần lộ ra một tia kỳ lạ. Uông Chính Phong nói là vấn đề tâm lý mà Vương Trạch Vinh cần giải quyết. Một người lãnh đạo nếu không thể nhìn thấu vấn đề thì không thể bước thêm.

Vương Trạch Vinh bắt đầu đổ mồ hôi, hắn sao không hiểu ý trong câu hỏi của Uông Chính Phong.

Đây là Uông Chính Phong thử thách mình, câu hỏi này là y xác nhận có nên ủng hộ hay không? Vương Trạch Vinh không ngừng suy nghĩ đến mấy người phụ nữ, mình có thể bỏ được các cô không?

Uông Chính Phong lại nói tiếp:

- Đàn ông không thể không có quyền. Cháu nghĩ đến không, cháu bây giờ có quyền lực nên có nhiều người sợ. Nghĩ lại tình hình Hạng gia đi, Bạch gia, Lưu gia, Hướng gia không đấu với Hạng gia. Cháu có nghĩ tới nếu một ngày Hạng gia không được thì những người này sẽ như thế nào không?

Lời này đã đánh mạnh vào suy nghĩ của Vương Trạch Vinh. Trong nháy mắt hắn nhớ đến tình cảm của mình. Lữ Hàm Yên lúc trước vì áp lực của Lữ Khánh Phân mà đã rời xa mình. Diệp Ny Na mới đầu cũng không coi mình vào đâu, chẳng qua về sau mình phát triển nên mới thay đổi suy nghĩ. Mục đích của Lưu Băng Tinh rất rõ ràng, muốn dựa vào mình. Tiểu Giang lúc đầu là hợp tác với mình. Uông Phỉ thì sao? Một loạt phụ nữ hiện ra trước mặt, Vương Trạch Vinh coi như hiểu ra một chút về quan điểm của Uông Chính Phong.

Thấy mặt Vương Trạch Vinh giãn ra, Uông Nhật Thần cười cười, Uông Chính Phong cũng thở dài một tiếng. Bọn họ biết Vương Trạch Vinh đã hiểu ra vài điều.

Nhìn Uông Chính Phong, Vương Trạch Vinh nói:

- Cháu đã hiểu.

Uông Chính Phong nói:

- Rất tốt, một người khi trưởng thành thì phải biết cách bỏ đi vài thứ. Người lãnh đạo thì phía sau có rất nhiều người đi theo, mỗi một quyết định không chỉ là của riêng người đó, trong này dính tới lợi ích quá nhiều người, không thể làm cho người đi theo cháu mất hy vọng. Phải cho bọn họ không ngừng thấy hy vọng, quanh cháu mới có một nhóm người trung thành đi theo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi