QUAN KHÍ

- Chủ tịch Hạng, lần này em không muốn đóng bộ phim này.

Trong văn phòng Hạng Định, Lưu Băng Tinh nói như vậy làm y rất ngạc nhiên. Y thầm nói mình vì giúp Lưu Băng Tinh mà tốn nhiều công sức. Lưu Băng Tinh đang thời kỳ phát triển hơn nữa, bộ phim này bao người tranh đoạt làm nữ diễn viên chính, sao Lưu Băng Tinh lại không nhận.

Nhìn Lưu Băng Tinh càng lúc càng quyến rũ, Hạng Định cười nói:

- Có thể nói nguyên nhân không? Em phải biết rất nhiều người tranh đóng bộ phim này.

Hạng Định đang thầm nghĩ nếu không có Vương Trạch Vinh thì Hạng Định muốn đóng cũng khó.

- Em biết Chủ tịch Hạng giúp em, nhưng bộ phim này đóng nhiều ở bên ngoài, em không thể cưỡi ngựa. Em lo ảnh hưởng đến sức khỏe của mình.

Hạng Định nhíu mày nói:

- Em vốn vẫn thích đóng các phim cỏ trang mà, sao bây giờ lại sợ cưỡi ngựa?

Đóng phim có cảnh nguy hiểm thì có diễn viên đóng thế, Lưu Băng Tinh nhiều nhất chỉ cưỡi trên ngựa tạo dáng mà thôi nên chắc không ảnh hưởng đến cơ thể mà. Hạng Định thầm nghĩ chẳng lẽ con ả này vì có quan hệ với Vương Trạch Vinh nên kiêu căng.

Thấy Hạng Định như vậy, lại nghĩ Hạng Định đưa mình tới bên Vương Trạch Vinh, Lưu Băng Tinh thấy trong văn phòng không có ai nên nhỏ giọng nói:

- Em có thai.

- Ừ, có thai.

Hạng Định mới đầu con chưa có phản ứng, chẳng qua ngay sau đó rất giật mình nhìn Lưu Băng Tinh, đầu y toàn mồ hôi.

- Cô nói gì? Cô có thai?

Hạng Định giật mình. Y vẫn chú ý đến Lưu Băng Tinh và biết cô không có người đàn ông khác. Lưu Băng Tinh có thai thì nhất định là con của Vương Trạch Vinh. Nếu Lưu Băng Tinh sinh con cho Vương Trạch Vinh… Hạng Định nghĩ tới là có chút đau đầu.

Nhìn ánh mắt tức tối của Hạng Định, Lưu Băng Tinh nghiêm túc nói:

- Là con của Vương ca.

Nói xong Lưu Băng Tinh liền lộ rõ vẻ hạnh phúc. Cô sớm hy vọng có con, có con với Vương Trạch Vinh, cô sẽ chính thức có được Vương Trạch Vinh.

Hạng Định nhảy dựng lên nói với Lưu Băng Tinh:

- Quyết không thể có đứa bé này. Cô nghe cho rõ cho tôi, dù như thế nào cũng phải phá.

Hạng Định rất khẩn trương, chơi trò gì thế? Lưu Băng Tinh là nhân vật của công chúng, cô nếu có con thì sẽ thành tâm điểm chú ý, không ít người sẽ tìm hiểu. Nếu mọi người biết thì rất nguy hiểm.

Hạng Định thấy đây là việc quá lớn. Cho dù bây giờ không sao nhưng Vương Trạch Vinh đang thời kỳ phát triển, khó trách biệ người tìm ra việc này và gây ảnh hưởng. Vương Trạch Vinh xảy ra chuyện thì mình mất đi chỗ dựa. Hạng Định biết không ít người Bắc Kinh muốn động y, nghĩ tới đã thấy sợ.

Hạng Định xuất thân gia tộc lớn, y hiểu rõ việc này rất nguy hiểm. Người như Vương Trạch Vinh chơi gái thì không sao, nhưng nếu người phụ nữ đó có thai thì sẽ là tai nạn. Nhất là nhân vật công chúng như Lưu Băng Tinh, nhiều phóng viên đi theo săn tin thì sao có thể không có chuyện.

Thấy Hạng Định bắt mình phá thai, Lưu Băng Tinh cắn răng nói:

- Em nhất định phải sinh con, đây là con của em và Vương ca.

- Cô có biết cô sinh đứa con này sẽ như thế nào không? Cô muốn hại chết Vương ca sao?

Hạng Định rất tức và hối hận mình đã giới thiệu Lưu Băng Tinh với Vương Trạch Vinh. Không ngờ ả vì có thể bám sát Vương Trạch Vinh mà lại muốn sinh con.

- Chủ tịch Hạng yên tâm, em nghĩ rồi, một hai năm này em sẽ ra nước ngoài sinh con, không ai biết đây là con của em và Vương ca.

Lưu Băng Tinh thản nhiên nói. Nhìn vẻ mặt của Lưu Băng Tinh, Hạng Định biết mình không thể thuyết phục được cô.

- Có thai bao lâu rồi?

Hạng Định bực tức nói.

- Em vừa mới khám xong.

- Tôi nói với cô. Cô nếu sinh con thì sẽ hại chết Vương ca. Đi, tôi đưa cô đi giải quyết cái thai này.

Hạng Định đứng dậy và muốn đi ra ngoài.

- Không, em nhất định phải sinh con.

Lưu Băng Tinh mong đứa con này rất lâu. Lúc đầu mẹ cô cũng thầm nói với cô nếu muốn chính thức giữ được Vương Trạch Vinh thì phải có con.

Nếu người phụ nữ khác thì Hạng Định đã sớm tát, nhưng Lưu Băng Tinh lại là phụ nữ của Vương Trạch Vinh. Nhìn Lưu Băng Tinh, Hạng Định cố khống chế tâm trạng mình. Y thầm nghĩ việc này làm xong thì phải chia tách ả với Vương Trạch Vinh, không thể để ả ở bên Vương Trạch Vinh.

Hai người tranh cãi một lúc nhưng Lưu Băng Tinh không chấp nhận phá thai. Hạng Định mệt mỏi nói:

- Vương ca biết chưa?

- Em chưa nói với Vương ca, em muốn làm anh ấy ngạc nhiên.

Hạng Định biết bây giờ Vương Trạch Vinh đang ở nước ngoài, vì thế Lưu Băng Tinh chắc là không thể nói với Vương Trạch Vinh.

Hạng Định sờ sờ trán mà nói:

- Tôi nói rồi đó, nhất định phải phá thai. Cô về nghĩ kỹ đi, tôi sẽ giúp cô.

Nhìn Lưu Băng Tinh đi ra ngoài, Hạng Định đập bàn. Bây giờ y mới biết mình đã gây họa.

Hạng Định đột nhiên lộ vẻ dữ tợn và suy nghĩ xem ra mình phải xử lý việc này mới được. Dù như thế nào cũng không thể để ả sinh đứa bé ra.

Nghĩ đến Lưu Băng Tinh kiên quyết như vậy, Hạng Định ngồi đó mà suy nghĩ rất lâu. Ra khỏi văn phòng Hạng Định, Lưu Băng Tinh rất hối hận. Cô hiểu tính cách của Hạng Định. Đừng nhìn Hạng Định trước mặt Vương Trạch Vinh luôn ngoan ngoãn nhưng là người rất tàn nhẫn. Rất nhiều ngôi sao đứng trước mặt Hạng Định mà không dám thở mạnh. Y biết mình có thai, lại bắt mình phá, sợ rằng Hạng Định có thể làm.

Sao bây giờ? Lưu Băng Tinh đột nhiên cảm thấy Bắc Kinh không an toàn. Nếu Hạng Định quyết tâm làm, y luôn có thể phái người tới phá.

Lưu Băng Tinh nghĩ đến Vương Trạch Vinh. Con là của Vương Trạch Vinh, việc này chỉ có thể để Vương Trạch Vinh giải quyết. Chỉ cần Vương Trạch Vinh nói thì Hạng Định sẽ không dám nói gì.

Một người phụ nữ khi có thai đều như một con gà mái muốn bảo vệ con của mình vậy.

Lưu Băng Tinh cầm máy gọi cho Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh đang dẫn đoàn sang Nhật Bản. Quan hệ thương mại Trung Nhật đang phát triển rất nhanh, hai bên đều cố gắng vì lợi ích quốc gia mình. Vương Trạch Vinh đang cố gắng tranh thủ.Vương Trạch Vinh vừa vào WC thì nhận được điện của Lưu Băng Tinh.

Vương Trạch Vinh hỏi:

- Có việc gì thế?

Vương Trạch Vinh vừa tranh luận với người Nhật Bản nên vẫn còn tức giận, nói chuyện khá lạnh nhạt.

Vương Trạch Vinh đang ở nước ngoài cũng không biết mình có bị nghe trộm không, nên nói chuyện khá nhỏ.

Lưu Băng Tinh là nhân vật công chúng nên đương nhiên biết không thể nói rõ ràng qua điện thoại. Cô nũng nịu nói:

- Bao giờ anh về Bắc Kinh, anh có điều ngạc nhiên dành cho anh.

Thấy có người Nhật Bản đi tới,Vương Trạch Vinh không thể nói gì, hắn đành cười nói:

- Được rồi, về Bắc Kinh rồi nói.

Nói xong Vương Trạch Vinh liền chào người Nhật Bản, tên kia cũng cười cười đáp lại. Lưu Băng Tinh vốn định nói nhiều với Vương Trạch Vinh, không ngờ hắn lại dập máy.

Lưu Băng Tinh cầm máy mà ngẩn ra, bây giờ mình không có người để bàn, Hạng Định lại đang ép, sao bây giờ? Lưu Băng Tinh bây giờ chỉ biết một điều là giữ con.

Nghĩ chỉ có thể tìm mẹ bàn, Lưu Băng Tinh liền gọi cho người đại diện để đặt vé về Tỉnh Tây Nhật. Cô cảm thấy chỉ có thể tin mẹ mình.

Người đại diện của Lưu Băng Tinh là người do Hạng Định bố trí. Cô vẫn dựa theo yêu cầu mà báo cáo tình hình của Lưu Băng Tinh với Hạng Định.

Hạng Định là người rất khôn khéo, sau khi giới thiệu Lưu Băng Tinh với Vương Trạch Vinh, y biết Lưu Băng Tinh rất quan trọng. Nếu theo Vương Trạch Vinh thì quyết không thể để cô ả có quan hệ kia với người đàn ông khác.

Nghe người đại diện nói Lưu Băng Tinh muốn đặt vé về Tỉnh Tây Nhật, Hạng Định rất tức giận. Y biết mục đích của Lưu Băng Tinh là về Tỉnh Tây Nhật tìm người nhà. Nghĩ tới việc bố mẹ Lưu Băng Tinh mà biết việc này, Hạng Định muốn đánh người.

Hạng Định suy nghĩ một chút rồi nghiến răng nghiến lợi, lập tức gọi một nữ vệ sĩ của Lưu Băng Tinh tới, chuyện này y chỉ có thể tự mình làm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi