QUAN KHÍ

Ngồi trong văn phòng Bí thư Lâm, Vương Trạch Vinh cẩn thận báo cáo công việc của Bộ Thương mại. Hôm nay hắn nhận được điện của Văn phòng Trung ương nói là Bí thư Lâm muốn nghe Vương Trạch Vinh báo cáo về công tác thương mại.

Sau khi làm Bộ trưởng, Vương Trạch Vinh khống chế Bộ Thương mại càng lúc càng tăng lên, tất cả công tác thương mại đều tiến hành có trình tự. Một năm qua công tác Bộ Thương mại đã được Trung ương khen ngợi.

Nghe Vương Trạch Vinh báo cáo, Bí thư Lâm ghi vào sổ. Vương Trạch Vinh nhìn ra được Bí thư Lâm ghi chép rất chu đáo. Nhất là mấy con số hắn nói ra, Bí thư Lâm cũng ghi chép lại.

- Ừ, công tác của Bộ Thương mại rất có hiệu quả.

Bí thư Lâm nói với Vương Trạch Vinh:

- Tình hình quốc tế thay đổi liên tục. Các đồng chí có thể không ngừng tìm được điểm phát triển, ở tình hình không đánh mất lợi ích quốc gia còn có thể để hai bên cùng có lợi, điều này nói rõ các đồng chí đã tính toán rất nhiều.

Bí thư Lâm đánh giá rất cao làm Vương Trạch Vinh vui mừng.

- Tổng bí thư, đây chủ yếu là do quốc gia rất mạnh, nếu như không có quốc gia làm chỗ dựa thì dù có bản lĩnh đến đâu cũng không làm được.

- Đúng thế, quan trọng nhất là lợi ích quốc gia, không phải có một câu chỉ có lợi ích là vĩnh viễn.

Thấy Bí thư Lâm cười cười, Vương Trạch Vinh cũng cười lên. Bí thư Lâm có thể nói như vậy, Vương Trạch Vinh biết ngài coi mình là thân tín.

Vương Trạch Vinh đến bây giờ cũng không rõ quan hệ của mình và Bí thư Lâm, trong này có quan hệ rất phức tạp. Chẳng qua có một điều là Bí thư Lâm đã tin tưởng mình hơn nữa.

- Tổng bí thư, tôi tin Bộ Thương mại dưới sự lãnh đạo của Trung ương Đảng nhất định sẽ đoàn kết tốt.

Vương Trạch Vinh cũng cố ý nhấn mạnh sự lãnh đạo của Đảng, Trung ương.

Bí thư Lâm cười cười đổi đề tài:

- Quốc gia bây giờ đang tăng cường phát triển phía Tây, đồng chí đứng ở góc độ công tác thương mại thì thấy nên phát triển phía Tây như thế nào?

Đề tài này rất lớn, Vương Trạch Vinh mặc dù biết trong lúc nhất thời mình không thể nói rõ nhưng vẫn nghiêm túc nói:

- Tổng bí thư, đây là một công trình có tính hệ thống, cũng không phải một hai câu là nói rõ. Tôi chỉ từ góc độ công tác thương mại mà nói ra suy nghĩ của mình.

Vương Trạch Vinh thấy Bí thư Lâm đang cười cười liền nói tiếp:

- Tôi cho rằng phía Tây nếu muốn phát triển thì đầu tiên là tư tưởng cán bộ ở đây. Bọn họ phải có suy nghĩ tiếp thu tư tưởng từ các nơi thì công tác mới có thể phát triển. Sau đó phải phá vỡ quan niệm khu vực, ngoài ra là không ngừng hợp tác với các khu vực trong nước, nước ngoài.

Chăm chú nghe Vương Trạch Vinh báo cáo, Bí thư Lâm không tỏ vẻ gì. Chờ Vương Trạch Vinh nói xong, Bí thư Lâm nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, kinh gnheiemj công tác của đồng chí nói rõ đồng chí không phải là người chỉ biết nói xuông. Từ công tác ở Thường Hồng và Bắc Dương đã nói rõ đồng chí có thể dũng cảm nhận trách nhiệm. Sau đây Trung ương sẽ dcct của đồng chí. Hy vọng đồng chí chuẩn bị trước tư tưởng.

Lời này của Bí thư Lâm quá đột nhiên lại rất rõ ràng nên làm Vương Trạch Vinh giật mình. Hắn đã công tác ở Bộ Thương mại một thời gian, theo lý cũng nên đi.

Bí thư Lâm không nói rõ là điều chỉnh tới vị trí gì. Ra khỏi văn phòng Bí thư Lâm, Vương Trạch Vinh đang rất khó hiểu. Việc này mấy người Hạng Nam không có tin gì, hôm nay sao Bí thư Lâm lại đột nhiên nói với mình như vậy? Từ lời nói của Bí thư Lâm, lần này mình sẽ đến phía Tây. Phía Tây lớn như vậy thì sẽ đi đâu?

Hạng Nam bây giờ đang ở nước ngoài, Vương Trạch Vinh vốn định hỏi ông cũng không được. Uông Nhật Thần lại cùng Lão bí thư đến phía Nam. Hôm nay Bí thư Lâm nói như vậy có vẻ Trung ương chưa có quyết định cuối cùng, có lẽ là suy nghĩ của riêng Bí thư Lâm.

Vương Trạch Vinh rất cảm kích vì Bí thư Lâm nói tin này với mình. Điều này nói rõ Bí thư Lâm coi hắn là người của mình.

Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi lái xe đến nhà lão gia tử Vệ Hồng Lâm. Bây giờ chỉ có thể hỏi ý Vệ lão gia tử mà thôi.

Vệ Hồng Lâm đang đọc sách thấy Vương Trạch Vinh vào thì rất vui vẻ. Trong Vệ gia chỉ lão gia tử biết quan hệ của Vương Trạch Vinh và Uông Phỉ mà thôi. Ông đã coi Vương Trạch Vinh là cháu của mình.

- Trạch Vinh, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây thế?

Vương Trạch Vinh rót trà cho mình rồi nói:

- Cháu đến thăm ông và muốn hỏi ông một việc.

Vệ Hồng Lâm cười nói:

- Chuyện gì thế, cháu nói đi.

Đối với ông cháu rể không thể xuất hiện ngoài mặt này, Vệ Hồng Lâm rất hài lòng. Biết Vương Trạch Vinh nếu không có vấn đề khó giải quyết thì sẽ không tới tìm mình.

Vương Trạch Vinh liền nói luôn:

- Hôm nay Bí thư Lâm tìm cháu đến báo cáo công việc. Cuối cùng Bí thư Lâm còn nhắc đến một việc là điều chỉnh công tác của cháu.

- Ồ.

Vệ Hồng Lâm liền nhíu mày đặt quyển sách xuống bàn mà nói:

- Cháu nói rõ tình hình.

Đây không phải việc nhỏ mà có quan hệ đến sự phát triển của Vương Trạch Vinh. Vệ Hồng Lâm không thể không chú trọng.

Là người cầm đầu Vệ gia, Vệ Hồng Lâm cũng khó hiểu là sao mình không nghe đến việc Vương Trạch Vinh sắp điều chỉnh công tác. Phía Tây? Đây không phải là một nơi bình thường. Bây giờ quốc gia đang đưa ra mục tiêu phát triển phía Tây, vậy đó là ở đâu? Vương Trạch Vinh liền nói nội dung hôm nay ra. Vệ Hồng Lâm vừa uống trà vừa nghe Vương Trạch Vinh nói chuyện.

Nghe xong, Vệ Hồng Lâm bỏ chén xuống mà nói:

- Tình hình rất rõ ràng, Bí thư Lâm thấy năng lực của cháu, hy vọng cháu đi thu thập tình hình.

Điều này Vương Trạch Vinh cũng đoán ra. Từ cuộc nói chuyện hôm nay có thể thấy điều chỉnh công tác của hắn là do Bí thư Lâm thấy được năng lực của hắn.

- Cháu cũng có suy nghĩ đó nhưng quan trọng nhất không biết mình sẽ được đến đâu.

Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi.

- Trước đây ông còn có suy nghĩ là cháu có thể đến phía Đông nhận chức hoặc là mấy thành phố trực thuộc trung ương. Bây giờ xem ra Trung ương có suy nghĩ khác về việc điều chỉnh công tác của cháu.

Vệ Hồng Lâm nói xong liền bắt đầu tính toán.

- Có thể đến Tây Cương không ông?

Đây là điều Vương Trạch Vinh thấy có thể nhất.

Vệ Hồng Lâm lắc đầu nói:

- Tây Cương bây giờ có vài tình hình, Trung ương rất chú trọng, đã có sự lựa chọn nhưng không phỉa là cháu. Cháu không thể tới đó.

Vệ Hồng Lâm nói như vậy làm Vương Trạch Vinh giật mình.

Nghĩ đến mấy tên thiếu gia nói chuyện, Vương Trạch Vinh cũng biết mấy thành phố trực thuộc trung ương đã có người, căn bản không thể điều chỉnh. Phân tích một lúc, Vương Trạch Vinh rất khó hiểu không biết mình sẽ tới đâu.

- Cháu chờ chút, ông gọi điện.

Vệ Hồng Lâm đứng dậy đi vào thư phòng.

Thấy Vệ Hồng Lâm đi vào, Vương Trạch Vinh lấy thuốc ra hút. Hắn biết Vệ Hồng Lâm có năng lực rất mạnh ở Bắc Kinh, có lẽ nghĩ tới gì đấy nên đi xác nhận. Vương Trạch Vinh hắn nghĩ mãi không ra việc mình sẽ đi đâu. Vệ Hồng Lâm đi ra rồi nói:

- Ông vừa hỏi thì bây giờ phía Tây chỉ có một nơi xuất hiện tình hình, đó là Tỉnh Nam Điền.

- Tỉnh Nam Điền?

Vương Trạch Vinh có chút giật mình nhìn Vệ Hồng Lâm.

Thấy Vương Trạch Vinh giật mình, Vệ Hồng Lâm nói:

- Theo ông biết thì Ủy ban kỷ luật Trung ương đang điều tra Chủ tịch Tỉnh Nam Điền. Nghe nói Chủ tịch Tỉnh Nam Điền hủ bại rất lớn. Vụ án này kinh động tới Bí thư Lâm.

Vương Trạch Vinh nhìn Vệ Hồng Lâm và nói:

- Bảo cháu đến đó làm gì?

Hắn không nghĩ ra Bí thư Lâm bảo mình đến làm chức gì. Vệ Hồng Lâm cười nói:

- Chỉ là có thể thôi, kết quả cụ thể thị chưa thể biết.

Vệ Hồng Lâm nhìn Vương Trạch Vinh và nói thêm:

- Bây giờ Trung ương đưa ra chiến lược phát triển phía Tây, nhưng các nơi phát triển trì trệ làm Trung ương rất chú trọng. Quan trọng nhất là ý thức của lãnh đạo các nơi này, ý thức vùng miền ngăn cản sự phát triển. Nếu không giải quyết việc này thì muốn phát triển là không thể.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi