QUAN KHÍ

Tâm tình của Lão bí thư khá tốt khi nhìn thấy biểu hiện của Lô Ninh Quốc Vương Trạch Vinh đều rất hòa hợp. Lão bí thư cũng hi vọng kéo được một sự trợ giúp cho Lô Ninh Quốc, người khác thì không biết tình hình của Vương Trạch Vinh nhưng Lão bí thư thì lại rõ. Thực lực của Vương Trạch Vinh không chỉ có một chút bề ngoài như vậy, điều lão hi vọng nhất chính là Vương Trạch Vinh có thể ủng hộ Lô Ninh Quốc.

Bây giờ thấy hai người hòa hợp như vậy nên Lão bí thư rất là vui mừng.

- Ninh Quốc, Trạch Vinh còn là một cao thủ thái cực quyền, hôm nay tôi mời cậu ấy tới để dạy tôi đó, cậu cũng theo luyện cùng đi.

Thấy đã xong việc chính, Lão bí thư bảo Lô Ninh Quốc cùng đi học thái cực quyền.

Nghe thấy Lão bí thư nói như vậy, trong lòng Lô Ninh Quốc lại đang nghĩ rất nhiều chuyện. Nhìn Vương Trạch Vinh rực rỡ như ánh mặt trời, Lô Ninh Quốc nghĩ thầm, xem ra Vương Trạch Vinh và Lão bí thư không chỉ có quan hệ thượng cấp - hạ cấp bình thường! Nhớ tới những hồi ức tràn đầy tình cảm của Lão bí thư vừa rồi, Lô Ninh Quốc biết trong lòng Lão bí thư đã coi Vương Trạch Vinh là người thân tín từ lâu rồi.

Lô Ninh Quốc đúng là đoán trúng tâm tư của Lão bí thư. Từ sau khi thấy được tình hình cứu tế ở Thường Hồng, Lão bí thư đều biểu dương Vương Trạch Vinh trong các loại đại hội lớn, nhỏ. Nhìn Vương Trạch Vinh càng ngày càng trưởng thành, Lão bí thư có cảm giác đã đạt được thành tựu, Vương Trạch Vinh này cũng có thể nói là do một tay lão nâng đỡ, hơn nữa biểu hiện vẫn rất tốt, lại cực kỳ coi trọng mình, nhân tài như vậy cần phải trọng dụng tốt mới được.

Lần này Vương Trạch Vinh chủ động muốn đến thăm mình, Lão bí thư lại càng thêm hài lòng.

Đương nhiên, Lão bí thư không phải là một người không có tâm tư, Lô Ninh Quốc là người do một tay mình đề bạt, thế nhưng Lô Ninh Quốc này lại tỏ ra thế đơn lực bạc so với những người khác. Thời gian của mình không còn nhiều, nếu không tìm cho Lô Ninh Quốc một đồng minh mạnh thì mình lo rằng sau này khi lui xuống Lô Ninh Quốc sẽ bị chèn ép.

Nghĩ đến chuyện tìm đồng mình cho Lô Ninh Quốc thì người đầu tiên xuất hiện chính là Vương Trạch Vinh, cần bối cảnh có bối cảnh, muốn năng lực có năng lực. Nếu như hai người có thể đoàn kết chân thành thì lực lượng kết hợp này sẽ rất mạnh.

- Lão lãnh đạo, tôi nghe lời ngài.

- Ha ha, công tác của các cậu rất nhiều, khi nào rảnh rỗi hãy luyện thái cực quyền một chút thì sẽ có lợi cho thân thể. Đừng để vì sức khỏe mà phải rời khỏi cương vị công tác hiện giờ.

- Lão lãnh đạo nói rất đúng.

- Tới đây nào.

Lão bí thư đứng dậy nói với Vương Trạch Vinh.

Thực ra Lão bí thư đã có kỹ thuật cơ bản nên Vương Trạch Vinh dạy cũng rất nhẹ nhàng.

Lô Ninh Quốc nhìn Vương Trạch Vinh rất kiên nhẫn dạy Lão bí thư, vừa ở bên cạnh học tập vừa thầm nghĩ, hậu thuẫn lớn nhất của mình chính là Lão bí thư. Nếu như mình mất đi sự ủng hộ của Lão bí thư thì sự phát triển của mình chắc chắn sẽ gặp cản trở, cho nên mấu chốt là phải được Lão bí thư ủng hộ.

Bây giờ thấy Lão bí thư và Vương Trạch Vinh như vậy, lúc đầu trong lòng Lô Ninh Quốc có cảm giác ghen tị, giống như bị người ta cướp đi thứ yêu thích của mình. Càng ngẫm nghĩ tâm tình của hắn cũng bắt đầu bình ổn lại, giờ khi nhìn Vương Trạch Vinh thì hắn đã bớt đi cái tâm trí cao hơn người một bậc lúc trước rồi.

- Đây là một người mà nhất định mình phải kết minh!

Lô Ninh Quốc đột nhiên có ý nghĩ như vậy.

Bởi vì luyện thái cực quyền nên mồ hôi liền xuất hiện, Lô Ninh Quốc cười nói với Lão bí thư:

- Xem ra thân thể lão lãnh đạo vẫn rất tốt, ngài xem, mới có chốc lát mà người tôi đã đổ mồ hôi rồi!

- Cậu đó! Sau này bình thường phải tăng cường rèn luyện!

Lão bí thư tỏ ra rất hứng thú, cười nói.

Vương Trạch Vinh nói:

- Nếu tiến tới vận động toàn dân tập thể dục thể thao thì cũng có lợi cho sự phát triển của nước nhà.

Lô Ninh Quốc nói:

- Đây là một ý kiến rất sáng suốt, chỉ có điều là kinh phí rất lớn.

Lão bí thư nói:

- Nói đúng lắm, nếu cả nước có thể xây dựng các công trình về phương diện này thì mọi người sẽ có nhiều cơ hội để rèn luyện hơn.

Lô Ninh Quốc nói:

- Chỉ là nếu xây dựng không đủ thì sẽ tổn hại nghiêm trọng tới sự công bằng giữa các nơi.

Nghe thấy hai người nói như vậy, Vương Trạch Vinh nói:

- Xổ số thể thao của nước ta đang rất phát, khoản tiền này nên dùng đầu tư các công trình thuận tiện cho nhân dân, lấy của dân dùng cho dân mới là đúng đắn nhất.

Lão bí thư nói:

- Mục đích phát hành xổ số thể thao chính là vậy mà, hiện tại nghe nói đã dùng tiền này xây dựng được không ít các công trình.

Lắc lắc đầu, Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi cho rằng việc giám sát cần phải theo sát mới được, theo những gì tôi được biết thì đầu tư vào phương diện này còn rất ít!

Vương Trạch Vinh cũng chỉ có thể nói được như vậy. Từ những gì quan sát được hắn cảm thấy việc này làm không được tốt lắm, lấy ví dụ thành phố Xuân Dương cũng chỉ là xây dựng một công viên loại nhỏ mà cứ làm như là một đại sự vậy, ngẫm lại thu nhập hàng năm thì vốn đầu tư này thật sự là không đáng kể.

Lô Ninh Quốc đương nhiên cũng biết tình hình này, giờ thấy Vương Trạch Vinh dám nói trước mặt Lão bí thư, hắn tự hỏi thì thấy mình không thể làm được, đành phải nói:

- Tổn thất là một vấn đề lớn.

Vương Trạch Vinh nói:

- Đây là một vấn đề cần phải ngăn chặn, tôi cho rằng về phương diện thì quốc gia nên nghiên cứu nhiều một chút.

Cơ hội hôm nay rất tốt, Vương Trạch Vinh biết suốt đời Lão bí thư đều coi trọng sự phát triển của quốc gia, do đó hắn nói hết ý nghĩ của mình ra.

Lão bí thư đang múa quyền thì khựng người lại:

- Trạch Vinh, cậu nói không sai, có ý tưởng rõ ràng hay không.

Vương Trạch Vinh nói:

- Đây chỉ là kiến giải cá nhân, tôi còn chưa nghĩ kỹ chuyện này, loại chuyện này nên để cho các chuyện gia giải quyết đi.

Lô Ninh Quốc cười nói:

- Nếu lão lãnh đạo đã hỏi thì cậu cứ nói suy nghĩ của mình ra.

- Tôi nghĩ như này, quốc gia chúng ta đang trong thời kỳ phát triển, phải mau chóng tạo dựng hệ thống tín dụng mới được. Một xã hội, một quốc gia nếu mà không có tín dụng thì chắc chắn sẽ cản trở sự phát triển của chúng ta. Từ xưa đến nay đất nước chúng ta có truyền thống luôn nói chữ tín, đây là một phẩm chất tốt. Nhưng mà, khi tới giai đoạn phát triển kinh tế thị trường thì hệ thống tín dụng này lại đi theo hướng trái ngược, đây là chuyện vô cùng nguy hiểm.

Vẻ mặt của Lão bí thư lúc này rất là nghiêm túc, khẽ gật đầu nói:

- Nói không sai, nếu cứ kêu gào tín dụng mà không coi trọng quốc gia thì không thể tồn tại trong thế giới này.

Được Lão bí thư khen ngợi, Vương Trạch Vinh nói tiếp:

- Tất cả mọi người đều thấy, tin tức truyền thông thường xuyên đưa tin về các con nợ, bọn họ thiếu tiền của người khác. Vốn bọn họ có năng lực trả lại nhưng kết quả là tìm đủ loại cớ này cớ nọ để không trả tiền. Đừng nhìn đây chỉ là một chuyện nhỏ nhưng sự xuất hiện của nó đã chứng tỏ hệ thống tín dụng của quốc gia chúng ta có vấn đề.

- Đây là vấn đề mang tính phổ biến!

Lô Ninh Quốc nói.

Vương Trạch Vinh nói tiếp:

- Một quốc gia lớn như chúng ta chẳng lẽ thực sự không giải quyết được vấn đề này sao? Tôi thấy không phải vậy, mấu chốt là ở chỗ các cán bộ chúng ta có đặt tâm tư làm việc vì nhân dân hay không. Dân chúng có một câu nói thế này, chỉ sợ không dám làm thật sự thôi chứ một khi đã làm thật sự thì không có chuyện gì không giải quyết được!

Lão bí thư nghiêm túc nói:

- Trạch Vinh, cậu nói rất hay, hai chữ thật sự này bất kể lúc nào cũng phải coi trọng, trong lòng chúng ta có nhân dân thì làm việc mới có thể thật sự được!

Nói như vậy mà cũng có thể được lão lãnh đạo khen ngợi! Lô Ninh Quốc thầm cảm thán, nói kiểu này thì cũng chỉ có Vương Trạch Vinh mới dám nói với lão lãnh đạo!

- Còn về vấn đề tổn thất công cộng thì tôi thấy chủ yếu cần đề cao tố chất toàn dân, muốn làm điều này không chỉ có mỗi giáo dục mà còn phải có những biện pháp trừng trị đích đáng, kết hợp khoan dung với nghiêm khắc mới có thể dẫn đường chính xác cho dân chúng.

Lão bí thư liên tục gật đầu nói:

- Câu nói kết hợp khoan dung với nghiêm khắc của cậu rất đúng. Rất nhiều chuyện nếu chỉ có mỗi giáo dục thì không thể phát huy hết tác dụng, khi cần thì nhất định phải ép buộc mới được.

Lúc này ba người đã không còn luyện thái cực quyền nữa, Lão bí thư đều rất tán thường một vài quan điểm của Vương Trạch Vinh, sau khi ngồi xuống, Lão bí thư mỉm cười nói:

- Xem ra đồng chí Vương Trạch Vinh có không ít biện pháp.

Hiện giờ Lô Ninh Quốc đã cọi Vương Trạch Vinh là một nhân vật cùng cấp bậc với mình rồi, nghĩ tới sau này hai người hợp tác, cũng cười nói:

- Lần này sau khi Trạch Vinh tới Nam Điền thì cậu hoàn toàn có thể vận dụng một vài ý tưởng để phát triển Nam Điền.

Vương Trạch Vinh có thể nhận ra trong lời này của Lô Ninh Quốc có ý hứa hẹn với mình.

Liếc nhìn Lô Ninh Quốc một cái, Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:

- Đương nhiên, hiện giờ tôi vẫn chỉ là lý thuyết suông, so với thực tế chiến đấu của Lô ca thì còn kém rất xa, sau này xin Lô ca hãy trợ giúp nhiều hơn.

Vương Trạch Vinh thấy Lô Ninh Quốc đã chủ động đưa ra thiện ý liền lập tức tỏ thái độ của mình.

Lô Ninh Quốc rất vui mừng với câu trả lời này, mỉm cười nói:

- Cùng nhau học tập, lấy sở trường của người này bổ sung sở đoản của người kia.

Vương Trạch Vinh biết nếu mình đã không cùng đường với Chu Thế Khánh thì kết minh với Lô Ninh Quốc là một lựa chọn rất tốt, mà chuyện này thì đối với mình cũng không phải là một chuyện xấu.

Lão bí thư nhấp một ngụm trà, khẽ mỉm cười nói:

- Trạch Vinh, tôi tin tổ chức sẽ suy xét nghiêm túc tình hình của cậu. Ninh Quốc nói đúng, chỉ cần vận dụng lưỡi đao tốt thì cậu sẽ có cơ hội phát triển nhanh chóng.

Vương Trạch Vinh biết Lão bí thư đã có quyết định, nghiêm túc nói:

- Có lão đại ca như Ninh Quốc chỉ đạo thì tôi tin mình sẽ nhanh chóng trưởng thành.

Từ trong nhà Lão bí thư đi ra, Lô Ninh Quốc cầm chặt tay Vương Trạch Vinh nói:

- Hai chúng ta phải giao lưu nhiều hơn, sau khi cậu tới Nam Điền thì tôi sẽ nhanh chóng khởi động cơ chế hợp tác hai tỉnh, đến lúc đó chúng ta phái cán bộ tăng cường hỗ trợ, giao lưu lẫn nhau.

Vương Trạch Vinh cảm thấy Lô Ninh Quốc này quả nhiên có chí làm đại sự, cũng nói:

- Lô đại ca yên tâm, đến lúc đó không thể không phiền anh được, đi theo anh thì tôi sẽ bớt phải đi đường vòng.

Lô Ninh Quốc cười sảng khoái rồi bước lên xe của mình.

Nhìn chiếc xe của Lô Ninh Quốc lao vút đi, Vương Trạch Vinh tự đề tỉnh mình, hắn hiểu mình và bốn người còn lại trong ngũ kiệt vẫn còn có chênh lệch nhất định. Cần phải tăng cường thế lực của mình thêm nữa!

Sau khi Vương Trạch Vinh phát hiện chênh lệch, nghĩ đến vấn đề thực lực thì Vương Trạch Vinh tự biết mình không kém hơn so với đối phương. Những gì mình biểu hiện ra thì mọi người mới chỉ có thể nhìn được mặt ngoài, còn bên trong mình vẫn có rất nhiều nhân vật đứng sau lưng mà người ngoài không biết, đây mới là mấu chốt để mình có thể phát triển thêm một bước nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi