QUAN KHÍ

Gặp được Vương Trạch Vinh, vợ chồng Vương Đại Hải rất vui. Vương Đại Hải không ngừng nhìn Vương Trạch Vinh, ngoài miệng còn nói:

- Thằng ranh này, bây giờ không ngờ đã là Bí thư tỉnh ủy. Sao bố thấy không giống.

Tiền Thanh Phân cười nói:

- Ông cho rằng Bí thư tỉnh ủy phải là mấy ông lão trên Tv sao?

Vương Đại Hải nghiêm túc nói với Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh, vị trí của con bây giờ đã khác. Con phải học tập người ta, quan làm lớn đến đâu thì trong lòng vẫn phải chính trực. Chỉ có hết lòng phục vụ nhân dân, làm chuyện tốt thì con mới được mọi người ủng hộ.

- Bố yên tâm, con không bao giờ làm việc có hại đến nhân dân.

Tiền Thanh Phân nói:

- Ông lão này, con mình như thế nào thì ông không biết sao. Trạch Vinh nhất định không làm việc hại người. Hơn nữa nếu Trạch Vinh làm không tốt thì cấp trên có để Trạch Vinh làm Bí thư tỉnh ủy sao?

Vương Đại Hải gật đầu không nói gì nữa. Trong mắt ông Bí thư tỉnh ủy là quan quá lớn, dù như thế nào ông cũng không ngờ con mình sẽ thành một quan to mà trước ông chỉ có thể thấy trên Tv. Bây giờ trước mặt Vương Trạch Vinh, ông dù như thế nào cũng không nhìn ra Trạch Vinh có khí thế một Bí thư tỉnh ủy.

Một ngày với nhiều hoạt động khiến Vương Trạch Vinh khá mệt mỏi. Hắn ngồi xuống sô pha nhìn quanh và cười nói:

- Nhà này Hàm Yên bố trí rất được.

Vương Trạch Vinh biết đây là căn nhà Lữ Hàm Yên mua, thấy thiết kế đẹp nên hắn rất vui vì cô đối tốt với bố mẹ mình.

- Bố con nói thời tiết ở đây ôn hòa nên định ở đây qua mùa đông.

- Trạch Vinh, Xuân Thành này cái gì cũng tốt, chỉ là không giống thành phố lớn.

Vương Đại Hải nói.

Nghe Vương Đại Hải nói như vậy, Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:

- Có gì không tốt sao bố?

- Thứ nhất là giao thông. Bây giờ rất nhiều xe nên đường hay tắc. Giao thông như vậy thì sao có thể phát triển.

Vương Đại Hải biết con mình đã là Bí thư tỉnh ủy Nam Điền, vì thế khi nói đều giống như lãnh đạo lớn phản ánh tình hình.

Vương Trạch Vinh cẩn thận lắng nghe. Hắn cũng phát triển ra tình hình này. Vị trí địa lý của Xuân Thành rất tốt nhưng ở đây lại không có các phương tiện như những thành phố lớn. Đây là vấn đề Vương Trạch Vinh tới Xuân Thành mới phát hiện ra. Từ bố trí của Xuân Thành có thể thấy lãnh đạo Nam Điền chỉ muốn giữ không gian riêng, không muốn phát triển.

Vương Trạch Vinh nghĩ như vậy mắt liền sáng lên. Hắn đang tìm điểm để mở cục diện, muốn phát triển thì cần có nhiều việc phải làm.

- Vấn đề thứ hai là gì bố?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Theo bố thấy vấn đề thứ hai là ăn uống. Vừa lúc đến giờ ăn tối, con có thể ra ngoài mà xem. Khắp nơi đều là xe công, con nói chuyện này là như thế nào. Sao có nhiều cơ quan được mời cơm như vậy? Cứ ăn như vậy thì quốc gia chúng ta sao có thể chịu nổi.

Nghe Vương Đại Hải thở dài một tiếng, Vương Trạch Vinh cũng thầm nghĩ đến việc này. Việc này Trung ương đã sớm có chỉ thị không được dùng xe công vào việc riêng nhưng người bên dưới không coi vào đâu. Động chút là lấy văn hóa rượu Trung Quốc ra làm lý do. Giống như không ăn một chút thì không làm gì được. Phải xử lý hiện tượng không tốt này.

Hai người đang nói chuyện, Tiền Thanh Phân nhìn Vương Trạch Vinh mà rất tự hào.

- Trạch Vinh, bố con bây giờ rất chú ý đến ảnh hưởng. Họ hàng rất nhiều người đến nhờ chúng ta giúp nhưng bố con vẫn cố gắng không xen vào.

Vương Trạch Vinh vui vẻ nói:

- Làm như vậy rất tốt. Bố phải biết vị trí của con đã khác, nói một câu là có thể xảy ra chuyện. Không thể tùy tiện trả lời người ta.

Vương Đại Hải thở dài nói:

- Bố bây giờ coi như thấy rõ sức ảnh hưởng của quyền lực. Người trong nhà ra ngoài đều lấy tên của con mà làm việc, mặc dù bố không xen vào nhưng nói thật là tên của con rất có tác dụng.

Chuyện này Vương Trạch Vinh không thể ngăn cản. Hắn có rất nhiều việc phải làm, sau khi đến Nam Điền thì hắn hy vọng mau chóng làm Nam Điền phát triển.

- Trạch Vinh, mai bố và mẹ con về huyện Khai Hà, con phải giữ sức khỏe.

Vương Đại Hải quan tâm nói.

Vương Trạch Vinh nói:

- Bố mẹ làm nhỏ một chút, có thể không để ai biết là tốt nhất.

Vương Đại Hải gật đầu nói:

- Bố biết.

Vương Trạch Vinh ở đây một đêm, sáng hôm sau liền đến Tỉnh ủy.

Hôm qua Vương Trạch Vinh đi taxi tới đây nên sáng nay cũng bắt taxi đến Tỉnh ủy. Chẳng qua hắn mới phát hiện ra xe đạp và xe đạp điện không ngừng chạy trên đường. Vương Trạch Vinh có chút đau đầu, giao thông như vậy thì sao có thể phát triển kinh tế?

Nghĩ đi taxi không thể kịp giờ làm vì thế Vương Trạch Vinh lên xe bus.

- Tôi không nhường chỗ đó, ông lão làm gì được hả, cầm thẻ mà chạy loạn khắp nơi.

Một giọng thanh niên truyền tới. Vương Trạch Vinh nhìn thì thấy hai cô gái trẻ đang nói chuyện với nhau.

- Đúng thế, chính quyền không biết làm như thế nào mà thẻ phát ra cũng không để ý. Bà nhìn bây giờ đang là giờ đi làm, mấy ông lão này sao lại chạy đến mà chen lấn xe bus. Bọn họ có việc gì gấp cơ chứ, làm xe bus chặt kín.

Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền nhìn quanh. Hắn đúng là thấy rất nhiều người già.

- Chẳng lẽ phát thẻ từ thiện là sai?

Vương Trạch Vinh thầm suy nghĩ.

- Bà không biết đâu. Trong khu tôi có một bà lão, mỗi ngày mua thức ăn đều đi vài siêu thị. Bà ta nói có thẻ thì đi xe bus không mất tiền nên sao không dùng.

- Hôm trước tôi thấy một bà lão ngồi trên xe, có một đứa nhỏ muốn ngồi thì bị bà ta đẩy thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất, còn mắng là không có học, không biết nhường chỗ cho người già. Kết quả bị phụ huynh của đứa bé mắng một trận. Phụ huynh người ta nói đúng, trẻ con không biết gì thì nói là được, bà già rồi sao còn ăn nói như vậy chứ.

Hai cô gái cứ thế mà nói chuyện, Vương Trạch Vinh thấy bên cạnh họ là một ông lão.

Vương Trạch Vinh thấy thế mà không khỏi suy nghĩ. Mình nên phán đoán việc này như thế nào?

Hắn nhìn thì thấy đúng là vào giờ công chức đi làm mà có rất nhiều người già lên xe dùng thẻ từ thiện.

Trên xe bus càng lúc càng đông người, Vương Trạch Vinh cũng bị chen lấn.

- Chen xuống dưới đi, để người bên dưới có thể lên.

Lái xe lớn tiếng nói.

Nhìn xung quanh, Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng. Nhiều năm không đi xe bus, cảnh này làm cảnh hắn nhớ lúc mình còn đi học.

Một mùi hương truyền vào mũi, Vương Trạch Vinh lúc này mới phát hiện trước mặt mình là một người phụ nữ, càng làm Vương Trạch Vinh xấu hổ là người hắn đã dán sát vài cô ta.

Ngửi mùi nước hoa, Vương Trạch Vinh cố gắng tránh ra vì thấy chỗ đó của mình có thay đổi.

Vương Trạch Vinh đỏ mặt, việc này sao có thể xảy ra. Nếu để người khác nói mình có ý sàm sỡ thì sao?

Xe đến một điểm dừng, không ai xuống mà có vài người lên vì thế xe bus càng thêm chặt chội.

Xe bus vốn có chút không gian bây giờ gần như không có. Vương Trạch Vinh bị ép dán sát vào người phụ nữ kia.

Bây giờ Vương Trạch Vinh cũng thấy rõ đối phương trông rất nõn nà, có lẽ là nhân viên công chức.

Vương Trạch Vinh bất đắc dĩ phải chịu như thế này.

Lái xe là người còn trẻ, xe chạy nhanh, thi thoảng còn phanh rất gấp.

Vương Trạch Vinh thấy mỗi lần phanh gấp là mình lại cọ xát vào đối phương. Mẹ nó chứ, lái xe kiểu gì vậy?

Vương Trạch Vinh đúng là không biết nói gì với lái xe trẻ bây giờ.

Xe lại phanh gấp, Vương Trạch Vinh dán sát vào mông người phụ nữ.

Lúc này người phụ nữ quay đầu lại nói Vương Trạch Vinh, cô ta nhíu mày.

Điều này làm Vương Trạch Vinh đỏ mặt, muốn giải thích nhưng không biết nói như thế nào.

Bây giờ xe càng lúc càng chặt, hai người đều thấy xấu hổ. Bảo bối của Vương Trạch Vinh không ngừng chạm vào mông đối phương.

Vương Trạch Vinh không dám nhìn đối phương.

Lúc này người phụ nữ đang dán sát vào lòng Vương Trạch Vinh, như dựa vào hắn vậy.

Người phụ nữ không nói gì, muốn cử động nhưng không thể, ngược lại càng cọ xát vào Vương Trạch Vinh hơn.

Lúc này người phụ nữ cũng đỏ mặt, hai người đứng đó và không nói gì.

Đúng là muốn chết. Vương Trạch Vinh lúc này mới biết đau khổ khi đi xe bus.

Vấn đề giao thông quá trầm trọng, dù như thế nào cũng phải mau chóng thay đổi.

Hả. Hai người cùng xuống xe bus và đi về trụ sở Tỉnh ủy.

Thấy Vương Trạch Vinh đi theo, người phụ nữ vội vàng chạy nhanh vào Tỉnh ủy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi