QUAN KHÍ

Nhìn vợ rời đi, Triệu Đại Sơn có chút xấu hổ nói với Lâm Y Quý:

- Bà ấy vẫn như vậy, tham tiền.

Vương Trạch Vinh nói:

- Ăn cơm trả tiền là bình thường.

Triệu Đại Sơn xua tay nói:

- Ở trong thôn không có gì đáng giá cả.

Vương Trạch Vinh một lần nữa cảm nhận sự khó khăn của thôn Thụ Thiên.

- Anh Triệu, các anh đã nghĩ đến cách làm cho thôn phát triển chưa?

Triệu Đại Sơn ôm đầu nói:

- Ai không muốn phát triển. Anh không biết là văn hóa của chúng tôi không cao, không thể nghĩ ra.

Vương Trạch Vinh hỏi:

- Tôi thấy cô bé nhà kia còn nhỏ lắm, chẳng lẽ không đi học sao?

Lâm Y Quý nói:

- Cô bé đó tên Lý Tam Nha, ở đây chỉ có một thầy giáo nhưng năm trước người này được con đưa vào thành phố, thôn Thụ Thiên không có thầy giáo. Bọn nhỏ liền không có ai dạy.

- Vậy còn trường học.

- Lúc đến anh thấy đó, chỉ là mấy căn phòng kém nhất, bây giờ đã đóng cửa rồi.

Vương Trạch Vinh lúc này mới nhớ đúng là có một chỗ như trường học.

Vương Trạch Vinh lúc này mới phát hiện khi cả nước đang xây dựng hy vọng xây dựng trường học là quan trọng như thế nào. Một chỗ muốn phát triển thì giáo dục cũng là quan trọng nhất.

Triệu Đại Sơn nói:

- Lý Tam Nha mới 15 tuổi, học rất chăm. Thầy giáo nói cô bé rất ngoan. Lý gia rất nghèo nên không thể cho cô bé đi học. Anh trai và anh rể của nó lại muốn nó lấy chồng. Đối với nhà bọn họ nếu gả được nó cho Điền Hoài Trụ chính là chuyện tốt. Dù sao cũng tốt hơn con bé Cơ gia đến thành phố làm gái. Đáng tiếc cho một cô bé ngoan ngoãn.

Mọi người đang ở nhà Triệu Đại Sơn ăn cơm thì thấy cô bé Lý Tam Nha chạy đến. Vừa thấy Vương Trạch Vinh, Lý Tam Nha liền quỳ xuống mà nói:

- Cháu biết chú là người tốt. Xin chú giúp cháu. Cháu không muốn lấy chồng, cháu muốn đi học.

Lời này làm Vương Trạch Vinh thấy chua xót trong lòng, trong đầu nghĩ đến chuyện xưa. Lúc ấy hắn còn công tác ở xã Hoàn Thành thì từng làm thầy giáo ở một thôn xa nhất huyện. Lúc ấy cũng có một cô bé, có một ngày tuyệt vọng tìm hắn:

- Thầy Vương, trong nhà nhận lễ của người, em phải lấy chồng, không thể đi học nữa.

Vương Trạch Vinh lúc ấy không thể hiểu được suy nghĩ của cô bé, hắn chỉ tặng cô bé quyển sách Tây Du Ký có tên của mình ký. Đây là quyển truyện mà mấy học sinh trong lớp thích đọc nhất.

Bây giờ Vương Trạch Vinh nghĩ lại mà rất hối hận. Lúc ấy cô học sinh nhất định là mang theo hy vọng, hy vọng mình có thể thay đổi quyết định gia đình cô bé. Đáng tiếc hắn không mang lại hy vọng cho cô bé, cứ như vậy nhìn cô rời đi.

Nhìn Lý Tam Nha quỳ trước mặt mình, hắn nghẹn ngào nói:

- Cháu yên tâm. Có chú ở đây thì không ai có thể làm gì cháu.

Nhìn Lý Tam Nha đứng trước mặt, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình dù như thế nào cũng phải bảo vệ cô.

Trong lòng Vương Trạch Vinh không biết sao lại nghĩ đến cô bé học sinh ở xã Hoàn Thành kia. Bây giờ nếu Lý Tam Nha này tin hắn, đến quỳ cầu xin hắn, hắn sao có thể bỏ mặc.

Trong lòng hắn vẫn có chút áy náy vì cô bé học sinh ở xã Hoàn Thành kia. Lúc ấy sao mình không cứu cô bé. Lý Tam Nha vừa đứng lên thì người Lý gia đã chạy đến đây.

Người đến rất nhiều. Nghe nói Lý Tam Nha chạy, người cả nhà đều lao tới. Lý gia đặt hết hy vọng lên người Lý Tam Nha, nếu việc kết hôn không thành thì sẽ lớn chuyện.

- Con ranh này, mày muốn hại chết cả nhà sao?

Chị dâu Lý Tam Nha tức giận nói. Ả được không ít đồ mới từ Điền Hoài Trụ. Chồng ả đến nhà thành phố đều ở nhà Điền Hoài Trụ. Chỉ cần Điền Hoài Trụ bỏ ra một chút là gia đình ả sẽ thay đổi.

Mẹ Điền Hoài Trụ nói:

- Tam Nha, đây là việc tốt, con lên thành phố có thể không lo ăn uống, có thể mặc đẹp?

Lý Tam Nha cúi đầu không nói gì.

Vương Trạch Vinh thấy người đến càng lúc càng nhiều, thôn dân như chạy đến hết. Vương Trạch Vinh nhìn mẹ Điền Hoài Trụ rồi nói:

- Chị là mẹ Tam Nha sao. Chị không biết suy nghĩ của Tam Nha, Tam Nha còn nhỏ, có tương lai rất tốt, có thể đi học, sao có thể đẩy Tam Nha vào lò lửa chứ?

Anh rể Điền Hoài Trụ rất khó chịu nói:

- Cút sang bên, đừng xen vào việc nhà tao. Tao đã đến nhà Điền Hoài Trụ, ở nhà lớn, còn có xe riêng. Tam Nha gả đến đó thì sẽ có cuộc sống tốt.

Y nói làm thôn dân bắt đầu bàn tán.

- Còn có xe riêng ư?

- Vậy lấy Điền Hoài Trụ kia thì cả nhà sẽ thoát khổ.

- Con bé Tam Nha này sao ngu thế, chuyện tốt như vậy mà muốn bỏ.

- Nếu con bé Lý gia không chịu, tôi sẽ giới thiệu con bé nhà mình cho Điền Hoài Trụ.

Vương Trạch Vinh nhìn mọi người, lại nhìn Lý Tam Nha mà nói:

- Cháu nói thật với chú, có phải thực sự không muốn lấy chồng.

Lý Tam Nha gật đầu.

Lý Tam Nha thấy Vương Trạch Vinh đi cùng Phó chủ tịch xã tới đây, cô có suy nghĩ nếu ai cứu được mình thì chỉ là người này. Lý Tam Nha là học sinh giỏi, cô bé biết nhiều kiến thức từ thầy giáo. Cô cũng muốn làm sinh viên, thành người dựa vào công việc của mình mà kiếm tiền. Cô không hề thích lão già Điền Hoài Trụ. Nghĩ đến lấy một ông lão già hơn cả bố mình, cô rất sợ.

Lý Tam Nha từ thầy giáo biết không ít chuyện, Phó chủ tịch xã có quyền rất lớn. Bây giờ Phó chủ tịch xã đi cùng mấy người này thì bọn họ phải có quyền to.

- Cháu yên tâm, có chú ở đây thì không ai có thể làm gì cháu.

Vương Trạch Vinh nói như vậy càng làm Lý Tam Nha quyết tâm hơn. Nếu như ngay cả Vương Trạch Vinh không thể giúp cô, vậy không ai có thể giúp.

Vương Trạch Vinh nói với mọi người:

- Lý Tam Nha chưa đầy 16 tuổi, Điền Hoài Trụ, anh từng là cán bộ quốc gia, vậy không phải không biết lấy một cô bé chưa thành niên là phạm pháp sao?

Điền Hoài Trụ cười nói:

- Tôi nói rồi, việc này không bắt buộc. Nếu cô bé không thích cũng không ép. Cùng lắm tôi sang nhà khác.

Điền Hoài Trụ lớn tiếng nói với mọi người:

- Bà con, Điền Hoài Trụ là cán bộ quốc gia về hưu, quyết không ép buộc ai hết. Mọi người thấy đó, tôi đến đây đã bao giờ làm việc ác chưa? Tôi chỉ muốn giúp mọi người. Tôi vốn hy vọng lấy Lý Tam Nha và giúp Lý gia thoát nghèo. Làm người tốt quá khó khăn. Lý gia không muốn tôi không ép. Tôi sẽ chọn một nhà khác trong thôn.

Lời này của Điền Hoài Trụ làm cho thôn dân đồng tình:

- Anh ta nói đúng, anh ta muốn giúp chúng ta.

- Đáng tiếc nhà tôi không có con gái.

Vương Trạch Vinh nghe thấy một người phụ nữ đi đến bên cạnh Điền Hoài Trụ nhỏ giọng nói:

- Anh đến nhà tôi đi, nếu thích con gái tôi thì anh lấy nó.

Người Lý gia nghe thấy thế liền rất tức giận. Anh trai Lý Tam Nha nói:

- Ai nói nhà tôi không gả Tam Nha, việc này đã quyết định, quà đã nhận. Chúng tôi không cần biết luật pháp gì hết, chỉ biết Điền Hoài Trụ là rể nhà tôi.

Chị Điền Hoài Trụ tức giận nói:

- Tam Nha, mày đừng nghe người ngoài. Hắn hại mày đó. Anh rể mày đã đến ở nhà Điền Hoài Trụ, Điền Hoài Trụ rất giàu. Lấy Điền Hoài Trụ thì mày sẽ không thiệt thòi. Cả nhà hy vọng vào mày.

Lý Tam Nha do dự một chút, chẳng qua cô rất nhanh đã nói:

- Em quyết không lấy chồng.

Vương Trạch Vinh rất phục biểu hiện của Lý Tam Nha. Vào lúc này có thể kiên trì với quyết định của mình là không dễ, nhất là cô bé tin tưởng vào hắn. Vương Trạch Vinh đi lên một bước chỉ vào người thân Lý Tam Nha mà lớn tiếng nói:

- Các người có phải là người không? Lý Tam Nha mới bao tuổi mà đã ép cô bé lấy chồng. Các người nghe thấy chưa, Tam Nha nói không muốn lấy chồng thì ai dám ép hả. Hôn nhân là tự do, cho dù là người thân cũng không thể ép.

- Đánh nó cho tao.

Anh rể Lý Tam Nha tức tối vì thấy Vương Trạch Vinh phá vỡ việc tốt liền cầm gậy gỗ lên lao tới.

Lý Minh Quốc sao có thể để Vương Trạch Vinh bị đánh. Y tiến lên đấm anh rể Lý Tam Nha một cái, làm đối phương ngã ra ngoài.

- Đánh người, mọi người lên.

Anh rể Lý Tam Nha bò lên rồi lại lao tới, chị dâu Lý Tam Nha cũng xông lên.

Lúc này thôn dân cũng lao tới như muốn đánh hội đồng.

Vương Trạch Vinh rất tức giận, hắn có ý tốt mà người nhà này lại muốn đánh mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi