QUAN KHÍ

Buổi cuối cùng của hội nghị, Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc tổ chức cho mọi người đi thăm một công ty ở Bắc Kinh. Công ty này sản xuất đồ uống tên Hồng Quả Hương.

Xảy ra chuyện đồ uống giả nên mọi người khá mẫn cảm với chuyện này. Nhưng Tư Mã Hoàng tỏ vẻ không sao nên mọi người mới tới công ty này.

Lần này đến thăm Hồng Quả Hương, Vương Trạch Vinh biết đây là thử thách đối với Hồng Quả Hương. Theo hắn hiểu thì tuy nói đại biểu họ Điền kia chỉ nói đồ uống không phải hàng thật nhưng việc này là tai họa ngầm với công ty của y.

Đương nhiên việc không liên quan đến hắn, Vương Trạch Vinh cũng không có ý xen vào.

Hắn cũng nhìn ra người đi đến đây không nhiều, một số lãnh đạo địa phương đều lấy cớ mà xin nghỉ.

Sau khi nói chuyện với Tư Mã Hoàng, Vương Trạch Vinh càng thêm tự tin. Tiền Minh Phú làm như vậy ở Nam Điền, hắn có thể thông qua đủ con đường mà nhận tin.

Bây giờ Vương Trạch Vinh không lo Tiền Minh Phú làm ra chuyện gì cả, làm lớn hơn nữa càng tốt.

Tiền Minh Phú nhân cơ hội hắn không ở đó mà làm này làm kia, Bí thư thị ủy các thành phố đều gọi điện tới tỏ thái độ là bọn họ sẽ không làm theo ý Tiền Minh Phú. Thông qua việc này Vương Trạch Vinh coi như là thử thách các cán bộ.

Xe Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc rất nhanh tiến vào nhà xưởng của công ty Hồng Quả Hương. Công ty này ở trong một khu Khai Phát ở Bắc Kinh, diện tích rất lớn. Cả nhà máy trông rất bận rộn.

Thấy tình hình này, Vương Trạch Vinh đúng là thua em của Tư Mã Tú. Dựa vào quan hệ với Tư Mã Tú thì chỉ riêng việc nhận hàng từ Hồng Quả Hương đưa đến Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc đã kiếm tiền, sao còn phải làm hàng giả? Kiếm được nhiều hơn ư?

Hắn nghe Trịnh Tuệ Kiệt nói Tư Mã Tú không có công ty riêng, ả thích chơi cổ phiếu, số tài chính cũng không nhiều. Vương Trạch Vinh đúng là hơi kính phục Tư Mã Hoàng. Tư Mã Hoàng đúng là giáo dục con cái ở việc kinh doanh rất nghiêm.

Công ty Hồng Quả Hương rất coi trọng việc Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc tới, không biết từ lúc nào mà nhiều cô gái mặc sườn xám đã đến nghênh đón.

Theo các đại biểu đi tới, một cơn gió thổi qua. Sườn xám của các cô gái bay lên, nơi tất chân và da thịt giao nhau đúng là để người ta nhìn thẳng tới.

Vương Trạch Vinh thấy chỗ trắng trên chân các cô gái liền thầm nghĩ đây là nguyên nhân mà sườn xám thịnh hành phải không? Hắn phát hiện không ít ánh mắt đại biểu đều nhìn về phía chỗ sườn xám bay lên.

Vừa lúc Điền Giải Bình – Chủ tịch công ty đi tới, Vương Trạch Vinh nói:

- Lão Điền, công ty rất được đó.

Một đại biểu khác cũng cười nói:

- Có nhiều người đẹp như vậy, lão Điền à, công ty đúng là có nhiều nhân tài.

Điền Giải Bình là người nói đồ uống giả trong hội nghị. Sau khi nói lời này xong, y ngủ không ngon, trong lòng rất lo lắng. Mình sao lại nói lời này trên hội nghị?

Lần này theo kế hoạch đến thăm Hồng Quả Hương, Điền Giải Bình đã rất chú ý, quyết định dù như thế nào cũng phải làm tốt.

Nghe Vương Trạch Vinh khen, Điền Giải Bình đương nhiên biết rõ tình hình của Vương Trạch Vinh nên vội vàng nói:

- Bí thư Vương quá khen, công ty nhỏ mà thôi, không có gì.

Xung quanh Vương Trạch Vinh có nhiều người. Vương Trạch Vinh bây giờ là trọng điểm trong mọi người. Người có thể đến tham gia hội nghị này thì ai chẳng có nguồn tin tức nhanh nhạy, quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh thì có nhiều lợi ích lớn. Ai không muốn quan hệ tốt với hắn. Có người đến đây là do Vương Trạch Vinh muốn tới. bọn họ biết đừng nhìn Vương Trạch Vinh bây giờ chỉ là một Bí thư tỉnh ủy nhưng tiền đồ phát triển không nhỏ. Nghe hai người nói chuyện, người bên cạnh cũng hùa theo.

Vương Trạch Vinh thấy thế, mình cũng như là trung tâm. Rất nhiều người không dám đi trước hắn, đều là theo sau hắn.

Sau khi đi thăm xong và tiến hành chính là tọa đàm với nhân viên công ty. Công ty chọn lựa rất tỷ mỉ, mọi người đều biết cuộc tọa đàm như vậy chính là đại hội ca ngợi công ty, có ai dám nói xấu công ty.

Tình hình hội nghị có chút kỳ quái, có thể là do chuyện đồ uống giả nên một vài đại biểu thấy đây là cơ hội đả kích Hồng Quả Hương, trong cuộc tọa đàm thường dẫn dắt một số đề tài. Lần này nhiều phóng viên tới nên phòng hội nghị rất chặt.

Một đại biểu cười nói với một nhân viên vừa phát biểu:

- Đồng chí này một tháng thu nhập được bao nhiêu?

- Một tháng của tôi được 2000.

- Hàng năm có được tăng lương không?

Đại biểu hỏi tiếp.

Lời này khá nhạy cảm. Hồng Quả Hương mặc dù phát triển tốt nhưng không phải hàng năm cũng có thể tăng lương. Nhân viên nhìn Điền Giải Bình rồi nói:

- Năm nay vừa tăng lương.

Đại biểu nhìn Điền Giải Bình mà cười nói:

- Mỗi tháng thu nhập 2000, ở Bắc Kinh cũng là có chút khó khăn. Tôi cho rằng một công ty phải quan tâm nhất là thu nhập của nhân viên.

Đây rõ ràng là tát vào mặt Điền Giải Bình.

Phòng hội nghị lập tức yên tĩnh, phóng viên như thấy nội dung hay nên lập tức lia ống kính về phía Điền Giải Bình.

Nhìn đại biểu, Điền Giải Bình đương nhiên biết đối phương là Chủ tịch một công ty lớn, hai người vẫn ngầm đấu nhau. Nghĩ thế tâm trạng Điền Giải Bình không tốt mấy. Y vốn thấy đây là cơ hội tốt để tuyên truyền công ty, không ngờ đối thủ lại tiến hành công kích.

Vương Trạch Vinh cũng có thể nhìn ra vấn đề. Vị đại biểu kia muốn đả kích Điền Giải Bình, lại có thể cố gắng lấy lòng Tư Mã Hoàng. Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ thì thấy lại có một đại biểu nhằm vào Điền Giải Bình.

Đại biểu này nói:

- Bây giờ giá nhà ở Bắc Kinh rất cao. Không nói mua nhà, dù là thuê nhà cũng không dưới 2000 tệ. Như vậy tiền lương đúng là không tương xứng với sự phát triển của công ty.

- Chủ tịch Điền, tôi thấy công ty các đồng chí rất được, lượng tiêu thụ tốt thì sao tiền lương của nhân viên chỉ có như vậy. Có phải ở khâu nào xuất hiện vấn đề.

Vương Trạch Vinh nghe vậy liền biết Hồng Quả Hương xong rồi. Người này ý đồ càng xấu hơn, rõ ràng là ra vẻ quan tâm công ty Hồng Quả Hương, nhưng lại có hai vấn đề ngầm. Một là công ty có việc, hai là trả lương nhân viên thấp. Truyền thông ngày mai nhất định sẽ nói về việc công ty Hồng Quả Hương trả lương nhân viên thấp. Nếu như vậy thì Hồng Quả Hương phát triển sẽ gặp vấn đề rất lớn.

Điền Giải Bình cũng nghĩ đến việc này nên mặt mày khó coi nói:

- Công ty chúng ta đã cung cấp nhà cho các nhân viên làm việc lâu năm cho công ty, đây là chế độ lớn nhất. 2000 cho một người cũng đã là rất nhiều.

Một đại biểu khác nói:

- Nghe nói có một công ty từ bên ngoài đầu tư vào Bắc Kinh mà hai năm không trả lương cho nhân viên, công ty bây giờ …

Y nói xong liền dừng lại có vẻ rất khó chịu với công ty chèn ép nhân viên.

Vương Trạch Vinh lần đầu phát hiện đại biểu Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc là lực lượng không thể bỏ qua. Đừng nhìn bọn họ bình thường không có việc gì nhưng muốn gây chuyện thì rất nguy hiểm. Nghĩ đến mình kiêm công tác bên Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, Vương Trạch Vinh phát hiện mình chưa lợi dụng tốt lực lượng này. Nếu dùng tốt thì sẽ là lực lượng lớn.

Vương Trạch Vinh thầm than đừng nhìn bản thân Tư Mã Hoàng không làm gì nhưng các đại biểu nhảy ra chính là xả giận cho Tư Mã Hoàng. Điền Giải Bình mày không phải làm cho Ủy viên trưởng Tư Mã Hoàng mất mặt sao? Tốt rồi, mọi người đều muốn làm khó Điền Giải Bình. Việc này khác với trong hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, mọi người làm như vậy thì công ty Hồng Quả Hương không suy sụp cũng khó.

Vương Trạch Vinh không việc gì phải giúp Điền Giải Bình. Hắn cũng có cái nhìn đối với chế độ đãi ngộ của các công ty với nhân viên. Nghĩ đến thái độ cẩ Tư Mã Hoàng với mình, Vương Trạch Vinh biết bây giờ không thể chống đối ông ta. Có lẽ tình hình hôm nay hôm nay Tư Mã Hoàng sớm biết.

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, anh cũng nói vài câu xem.

Khi mọi người nói một lúc, phó Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc Nhâm Hạo Khải cười nói với Vương Trạch Vinh.

Nhâm Hạo Khải là người Nhâm gia Bắc Kinh – một gia tộc lớn. Nhâm Hạo Khải mấy hôm nay có thái độ rất tốt với Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh có thể nhìn ra Nhâm Hạo Khải muốn tăng quan hệ với mình. Vương Trạch Vinh cũng hy vọng có đồng minh trong Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, nên hắn cũng cố gắng tỏ ra thân thiết với Nhâm Hạo Khải.

Vương Trạch Vinh cười cười nhìn Nhâm Hạo Khải rồi nói:

- Hôm nay thấy tình hình phát triển của công ty Hồng Quả Hương, tôi rất vui. Các phương diện quản lý của công ty rất rất, đây là một công ty đang phát triển. Tôi rất hy vọng công ty Hồng Quả Hương có thể đến Nam Điền đầu tư.

Vương Trạch Vinh nói như vậy khiến không khí hội nghị hơi đổi, Điền Giải Bình nhìn Vương Trạch Vinh với vẻ cảm kích. Vương Trạch Vinh có thể mời Hồng Quả Hương đến Nam Điền thì dù việc có thành hay không thì nói rõ Vương Trạch Vinh coi trọng công ty Hồng Quả Hương.

- Bí thư Vương, công ty Hồng Quả Hương chúng tôi cũng có ý định mở chi nhánh ở Nam Điền.

Điền Giải Bình vội vàng nói.

- Ha ha đây là việc tốt, Nam Điền chúng tôi lạc hậu nên giá thuê nhân viên sẽ thấp hơn, thuận lợi cho sự phát triển của công ty các anh.

Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:

- Vừa nãy nghe mọi người thảo luận, tôi rất đồng cảm. Bây giờ quốc gia tiến hành phân phối thu nhập của các công ty, đưa ra chính sách rồi tất cả do công ty tự quyết định. Trong này có không ít vấn đề, người quản lý công ty có lương vài triệu, vài chục triệu nhưng đến công nhân chỉ có không đầy 2000, thậm chí còn ít hơn. Trong này tồn tại vấn đề thu nhập rất bất công, xin mọi người tin quốc gia đang nghiên cứu vấn đề này. Xã hội không công bằng sẽ không tốt đối với sự phát triển của quốc gia. Chúng ta là quốc gia Xã hội chủ nghĩa, đi là con đường mọi người cùng giàu có, quyết không thể để tình hình này kéo dài. Chủ tịch Điền, tôi cho rằng trong sự phát triển của công ty thì quan tâm cuộc sống nhân viên là quan trọng nhất. Tôi thấy trên mặt nhân viên Hồng Quả Hương đều hài lòng với cuộc sống bây giờ, điều này nói tố chất của nhân viên chúng ta rất cao, cũng không thể nói rõ công ty thực sự quan tâm đến cuộc sống của nhân viên.

Vương Trạch Vinh không hề nhằm vào công ty Hồng Quả Hương, mà đưa đến vấn đề của quốc gia, điều này hóa giải được nguy cơ của Hồng Quả Hương. Chẳng qua Vương Trạch Vinh cũng tỏ vẻ không hài lòng vì thu nhập có 2000 của nhân viên.

Điền Giải Bình vội vàng nói:

- Bí thư Vương yên tâm, công ty chúng tôi vẫn luôn quan tâm đến cuộc sống của nhân viên, chúng tôi đang nghiên cứu chế độ phân phối và thu nhập, nhất định thu nhập sẽ đồng hành với sự phát triển của công ty.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Nên như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi