QUAN KHÍ

Trên sân khấu là nữ quân nhân đang hát tiếng Trung Quốc. Vương Trạch Vinh nhìn nữ quân nhân thì thấy rất được. Dù là thân hình cũng được, khuôn mặt cũng đẹp, là loại phụ nữ đủ làm cho người ta động lòng.

- Ha ha, đây là nữ ca sĩ được hâm mộ nhất quốc gia tôi, tên là Ngô Như Cơ.

Lâm Gia Bá ở bên nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Hát rất hay, rất giống người Trung Quốc.

- Ha ha, lát nữa phải bảo cô ấy mời ngài nhảy một điệu.

Lâm Gia Bá nói với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh cười cười không nói gì.

Khi tiết mục kết thúc thì do Lâm Gia Bá dẫn đầu, Vương Trạch Vinh theo sau, mọi người đi lên sân khấu.

Vương Trạch Vinh vẫn luôn mỉm cười. Bây giờ hắn cũng phát hiện đến cấp bậc này thì giữ nụ cười là rất quan trọng.

Đám người bắt tay diễn viên, khi bắt tay Ngô Như Cơ, Vương Trạch Vinh khen:

- Cô hát rất hay.

Ngô Như Cơ cười cười và lộ rõ vẻ vui mừng trên mặt.

Có thể được lãnh đạo người nước ngoài khen điều này là việc tốt đối với các cô diễn viên, có thể tăng lên địa vị của cô.

Vương Trạch Vinh cũng chỉ là khen cô hát bài tiếng Trung Quốc rất hay. Chỉ cần là cô ca sĩ hát làm hắn hài lòng, hắn cũng sẽ khen một chút. Phiên dịch không ngừng nói lại câu nói của Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh cũng tỏ vẻ chăm chú nghe và đáp lời ca sĩ, cả quá trình diễn ra rất tốt. Đến cuối cùng Ngô Như Cơ đã đứng sát bên cạnh hắn.

Xem biểu diễn xong, mọi người đến phòng ngủ, ở trong này có đầy đủ phương tiện, Vương Trạch Vinh được dẫn vào một phòng xông hơi. Sau khi người của Vương Trạch Vinh mang tới kiểm tra, hắn và bảo vệ ngồi xông hơi, sau đó được thợ mát xa cẩn thận xoa bóp cho. Sau khi làm xong có một nhà tạo mẫu tóc rất cẩn thận làm tóc cho hắn.

Lần này Vương Trạch Vinh đến thì tất cả an toàn đều do nhân viên Thập cục ở Tây Nam phụ trách. Thấy công tác của bọn họ, Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than đúng là quá chuyên nghiệp. mình nắm giữ nhân viên khu vực này, trong tay coi như có một lực lượng quan trọng. Sau đây mình còn phải biến bọn họ thành người do mình hoàn toàn sử dụng.

Khi Vương Trạch Vinh thoải mái đi ra thì thấy đám người Ninh An Quý cũng từ trong phòng xông hơi đi ra, rất vui vẻ.

- Bí thư Vương, vũ hội đã chuẩn bị xong, xin mời đi theo tôi.

Một quan chức nước V đến dẫn đường.

Thấy thành ủy H bố trí đầy đủ như vậy, Vương Trạch Vinh rất hài lòng, đây là muốn tạo quan hệ tốt. Có thái độ này thì càng thuận lợi cho Tổng bí thư đến.

Khi Vương Trạch Vinh đến sàn nhảy được trang hoàng đẹp thì Lâm Gia Bá không tới mà do Phó bí thư Hồ Gia Quân cùng đi.

- Bí thư Vương, không biết có hài lòng với bố trí hôm nay không?

Hồ Gia Quân bắt tay Vương Trạch Vinh, hai người ngồi xuống.

- Các tiết mục rất phong phú.

Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.

Thấy trong tiết mục có cả nhảy, Vương Trạch Vinh hiểu rõ đám người này nghĩ mình háo sắc nên dùng cách này tiếp cận mình.

Đúng như những gì Vương Trạch Vinh suy nghĩ. Khi vũ hội bắt đầu thì bên cạnh hắn ngồi đầy các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, các cô không ngừng chủ động mời hắn nhảy,

Vương Trạch Vinh thấy có người mời liền đồng ý. Dù sao giao lưu với người đẹp cũng được mà.

Quan sát ở khoảng cách gần, Vương Trạch Vinh thầm nói các cô diễn viên biểu diễn trên sân khấu và khi nhảy đúng là khác. Các cô khi biểu diễn trang điểm rất đẹp, bây giờ ăn mặc bình thường thì trông khác nhiều.

Chẳng qua không ngừng nhảy với gái đẹp, trong mũi đầy mùi hương quyến rũ cũng làm ngọn lửa trong lòng Vương Trạch Vinh bốc lên.

Vừa nhảy, Vương Trạch Vinh cũng phát hiện các cô gái mang theo bạn nhảy tiến đến các căn phòng âm u bên trong.

Tất cả ở đây đều đã được kiểm tra, không thể xảy ra chuyện gì. Vương Trạch Vinh cũng không lo lắng, chẳng qua thấy bố trí như vậy hắn cười cười một tiếng. Hắn cũng biết cách làm như vậy đôi khi cũng có tác dụng lớn, ở Trung Quốc có không ít quan chức ngã ngựa vì mấy trò này.

Thú vị chính là khi Ngô Như Cơ mời Vương Trạch Vinh nhảy, Vương Trạch Vinh ôm cô và cảm nhận rõ sức nóng từ cơ thể cô truyền tới.

Có thể do được dặn dò nên cô vừa nhảy được vài bước đã từ từ dựa sát vào người Vương Trạch Vinh.

Nhìn từ khoảng cách gần, Vương Trạch Vinh thấy cô rất đẹp. Cô dù biểu diễn trên sân khấu hay khi nhảy đều đẹp. Đặc biệt khi ôm cô, Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận rõ cô là hàng thật giá thật.

Bộ váy hở một khoảng trắng trên ngực làm Vương Trạch Vinh thấy hơn phân nửa vòng tròn.

Khi Vương Trạch Vinh nhảy với cô, đèn trong sàn nhảy từ từ mờ đi, trong điệu nhạc du dương Vương Trạch Vinh phát hiện Ngô Như Cơ đang dẫn mình đến một căn phòng u tối.

Vương Trạch Vinh cũng có chút tò mò xem đám người này định làm gì, hắn cũng nhảy tới đó.

Quả nhiên là nơi tăm tối, hai người vừa tiến vào, Vương Trạch Vinh thấy như là nơi mua bán…

Chẳng qua đây chưa phải mục đích cuối cùng, Ngô Như Cơ vẫn đang nhảy, sau vài bước hai người lại tới một căn phòng khác sáng choang.

Mẹ nó chứ.

Vương Trạch Vinh đúng là thua với cách bố trí tiết mục như vậy. Hắn dù như thế nào cũng không ngờ trong phòng tối lại có phòng sáng, từ ngoài nhìn vào đúng là không thể hiểu nổi.

Càng thêm thú vị khi hai người tiến vào thì hai cánh cửa cũng tự động đóng lại.

Trong phòng có cây cảnh, khi cửa phòng vừa đóng liền vang lên tiếng đàn piano, chỉ thấy một cô gái mặc váy đang ngồi giữa mấy chậu hoa mà biểu diễn.

Ở giữa đặt một bàn ăn, mấy cô gái mặc sườn xám Trung Quốc bưng đồ ăn đi tới.

- Cô biết tiếng Trung Quốc?

Vương Trạch Vinh không ngờ mấy cô gái này đều biết tiếng Trung Quốc, hắn có chút giật mình.

Dưới ánh đèn, Ngô Như Cơ càng đẹp hơn.

Nói thật Vương Trạch Vinh chưa bao giờ được đãi ngộ như thế nào. Thấy tiết mục như vậy, Vương Trạch Vinh thầm hỏi chẳng lẽ tầm Trung ương đi viếng thăm đều có tiết mục này sao?

Hắn thấy rất khó hiểu và không biết rõ mình nên làm như thế nào? Nếu thật sự có tiết mục như vậy, nếu mình phản ứng quá mạnh thì sẽ thành trò cười cho đối phương.

Vương Trạch Vinh đi tới ngồi xuống ghế liền có mấy cô gái mặc váy bằng lụa mỏng tiến vào, trong phòng vang lên tiếng nhạc du dương như ẩn như hiện, thân hình của mấy cô gái đã hiện lên trong mắt Vương Trạch Vinh.

- Xin Bí thư Vương yên tâm, các đồng chí bên ngoài đã được an bài, quyết không chậm trễ tiếp đón.

Ngô Như Cơ như biết Vương Trạch Vinh đang lo lắng điều gì mà nhỏ giọng nói. Nói xong, Ngô Như Cơ nhỏ giọng nói:

- Em là người Hoa, coi như người dân tộc thiểu số ở nước V.

Vương Trạch Vinh lúc này mới nhớ ra ở nước V thì người Hoa chỉ là dân tộc thiểu số, thực ra cũng là con cháu người Trung Quốc.

Trong các quốc gia phía Nam thì có nhiều người Trung Quốc. Người V gốc Hoa cũng có số lượng không ít.

Đây coi như một cuộc phục vụ đầy tính Trung Quốc. Tất cả các tiết mục đều mang tính Trung Quốc, người diễn xuất đều là các cô gái xinh đẹp.

- Bí thư Vương, ở đây ngài có thể thả lỏng hết mình.

Ngô Như Cơ cúi đầu nhỏ giọng nói vào tai Vương Trạch Vinh, mùi hương như lan làm cho hắn đúng là động lòng.

Vương Trạch Vinh có thể hiểu ra ý của Ngô Như Cơ, chính là mình muốn làm gì cũng được.

Nhìn Ngô Như Cơ, Vương Trạch Vinh thấy cô đỏ mặt. Chẳng qua Ngô Như Cơ vẫn nói:

- Xin Bí thư Vương yên tâm, thành phố chúng em muốn quan hệ tốt với Nam Điền. Lần này Bí thư Vương đến, chúng em sẽ để ngài có cảm giác như đến nhà.

Vương Trạch Vinh cười cười và nhìn Ngô Như Cơ với ánh mắt đầy ham muốn, nhìn những điểm quan trọng trên người. Thấy Ngô Như Cơ có chút không tự nhiên, Vương Trạch Vinh nói:

- Cô chấp nhận giao lưu với tôi?

Ngô Như Cơ gật đầu và nhìn Vương Trạch Vinh với ánh mắt nóng bỏng. Nhiều cô gái bây giờ muốn lấy người Trung Quốc, người đàn ông trước mặt cô lại là Bí thư tỉnh ủy Trung Quốc, nếu cô có quan hệ với hắn thì sẽ thay đổi cuộc đời. Tim Ngô Như Cơ đập loạn lên và thấy rất phức tạp.

- Ha ha, thay tôi cảm ơn Bí thư Lâm của các cô đã tiếp đón chu đáo. Khi nào cô tới Nam Điền chúng tôi tiến hành giao lưu?

Vương Trạch Vinh cười nói và đứng dậy.

Vương Trạch Vinh ôm lấy Ngô Như Cơ và không đợi cô nói chuyện, hắn nói:

- Chúng ta nhảy ra ngoài chứ?

Ôm Ngô Như Cơ đang rất khó hiểu, Vương Trạch Vinh từ từ bước ra ngoài.

Khi hai người ra khỏi khu vực tối, Vương Trạch Vinh cố ý véo véo vài cái vào ngực cô:

- Nam Điền chào đón cô tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi