QUAN KHÍ

Trong bữa ăn này thì Vương Trạch Vinh là người được lợi nhiều nhất. Hai người kia đều tỏ vẻ muốn tăng cường ủng hộ Nam Điền phát triển, điều này là việc tốt đối với Nam Điền. Vương Trạch Vinh biết hai người này hy vọng được mình ủng hộ, hắn cũng tỏ vẻ như vậy.

Cả quá trình làm mọi người rất hài lòng, đặc biệt là Ngô Tán Lâm. Y còn đưa ra lời nói mấy hôm nữa sẽ đến Nam Điền.

Thấy Ngô Tán Lâm nóng lòng muốn tăng cường quan hệ với mình như vậy, Vương Trạch Vinh cảm thấy đây là người rất quyết đoán, đồng thời Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy bây giờ mọi người thầm đấu đá, hắn cũng nghĩ xem ra mọi người đã rất gấp rồi.

Ngô Tán Lâm và Lý Kiền Ý nhìn thoáng qua nhau, hai người đã liên minh. Nếu có thể kéo Vương Trạch Vinh về phía mình là việc quan trọng nhất.

Sau khi tiễn hai người, Vương Trạch Vinh và Trương Tất Tường cùng nhau đi vào một câu lạc bộ xông hơi.

Địa điểm do Trương Tất Tường bố trí. Khi Vương Trạch Vinh tới thì thấy phó Giám đốc Sở công an thành phố Bắc Kinh – Vu Dương đã sớm tới chờ.

Thấy Vu Dương, Vương Trạch Vinh đương nhiên vui vẻ, hắn đi lên bắt tay Vu Dương rồi nói:

- Sao, cuộc sống ở Bắc Kinh có thoải mái không?

Vu Dương là thân tín của Vương Trạch Vinh nên thể hiện rất tự nhiên, y cười nói:

- Có Bí thư Trương ủng hộ nên cũng dễ công tác.

Trương Tất Tường cười nói:

- Đồng chí Vu Dương có năng lực rất mạnh.

Bởi vì Vu Dương là do Vương Trạch Vinh đề cử với Trương Tất Tường, bây giờ Vu Dương đã là thân tín quan trọng của Trương Tất Tường. Vừa nãy khi ra ngoài Trương Tất Tường gọi điện bảo Vu Dương bố trí.

Ngâm chân một lúc, Trương Tất Tường nói:

- Ngô Tán Lâm uống giỏi thật, chú thiếu chút nữa uống say.

Vương Trạch Vinh mặc dù uống nhiều nhất nhưng không hề có hơi men:

- Lần này Ngô Tán Lâm lên Bắc Kinh làm gì vậy chú?

Trương Tất Tường nhìn thoáng qua Vu Dương đang bận rộn làm gì đó rồi nói:

- Đừng làm gì cả, anh cũng lại đây ngâm chân.

Vương Trạch Vinh cũng nói:

- Mấy lần lên Bắc Kinh bận quá lên không gọi được cho mọi người. Tình hình Bắc Kinh bây giờ rất phức tạp nên công tác của anh chắc cũng khó khăn.

Vu Dương gật đầu nói:

- Đúng thế, bây giờ có chút phức tạp, quan địa phương lên Bắc Kinh rất nhiều.

Trương Tất Tường cười nói:

- Vu Dương nói đúng, bây giờ tình hình Bắc Kinh rất phức tạp. Mọi người đều đang bố trí cho đại hội, Ngô Tán Lâm lên Bắc Kinh cũng vì nguyên nhân này.

Vu Dương là người Vương Hệ nên đương nhiên chú ý sự phát triển của Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh phát triển thì bọn họ mới có thể tiến lên.

- Trương thúc, sau khi đại hội nếu không có gì bất ngờ thì chú sẽ lên thêm một bước.

Trương Tất Tường cười nói:

- Chú bây giờ không có nhiều suy nghĩ về việc này, cứ thuận theo tự nhiên đi. Chủ yếu là mấy người Vu Dương nên nhân cơ hội này, chú sẽ cố gắng xem có thể đưa cậu ta lên làm Bí thư đảng ủy không?

Vương Trạch Vinh bây giờ đang suy nghĩ việc này, sau một thời gian rèn luyện thì Vu Dương coi như đã đứng vững ở Bắc Kinh. Nếu như lên làm giám đốc thì không khó, chẳng qua lên làm Bí thư đảng ủy Sở công an Bắc Kinh thì khó.

Vương Trạch Vinh nói với Trương Tất Tường:

- Chuyện do người, mọi người cùng cố gắng một chút, cháu cũng sẽ dùng hết khả năng.

Nghe hai người nghiên cứu chuyện mình, Vu Dương rất chú ý.

- Trạch Vinh, cháu cũng có thể hoạt động một chút. Đại hội thì mọi người đều có cơ hội mà. Từ tình hình phát triển ở các nơi của cháu thì có thể thấy cháu có tiềm lực phát triển. Nam Điền dù sao cũng không phải là nơi cháu có thể tiến thêm. Nếu có thể đến một thành phố trực thuộc trung ương làm Bí thư thì cháu sẽ là Ủy viên Bộ Chính trị, như vậy sẽ có lợi cho sự phát triển của cháu.

Vương Trạch Vinh nghe Trương Tất Tường nói như vậy, hắn mặc dù không tiện nói mình có thể tiến bộ nhưng vẫn nói:

- Trương thúc, chuyện này thì Trung ương sẽ suy nghĩ.

Thấy Vương Trạch Vinh rất chín chắn và bình tĩnh, Trương Tất Tường cũng vui và không nói tiếp.

Hai người liền nói chuyện ở Bắc Kinh một chút. Trương Tất Tường biết Vương Trạch Vinh và Vu Dương có việc cần nói nên lấy cớ uống nhiều mà đi trước.

Sau khi Trương Tất Tường đi, Vu Dương liền cười nói với Vương Trạch Vinh:

- Bí thư Trương là người ưu tú, đi theo công tác đúng là có áp lực rất lớn.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Được rồi, tôi biết Trương thúc rất trọng dụng anh. Có chú ấy giúp thì anh tiến thêm cũng không khó khăn.

Vu Dương cười ha hả nói:

- Lời này thì đúng.

Hai người đổi đề tài, Vu Dương nghiêm túc nói:

- Bí thư Vương, bây giờ Bắc Kinh đấu rất mạnh.

Vương Trạch Vinh cũng nghiêm túc nói:

- Các anh giữ vững vị trí của mình, không được xem vào.

Vu Dương nói:

- Lâm Khâm cũng đang ở Bắc Kinh, nghe nói hắn muốn tranh chức Phó bí thư Tỉnh ủy.

Nhắc đến Lâm Khâm, Vương Trạch Vinh liền nghĩ đối phương là con của Tổng bí thư, phát triển rất nhanh. Cho dù Tổng bí thư không tự mình giúp thì cũng có không ít người muốn giúp hắn. Bây giờ đã muốn tranh chức Phó bí thư Tỉnh ủy.

Đương nhiên một Phó bí thư Tỉnh ủy bây giờ đối với Vương Trạch Vinh không quan trọng mấy. hắn quan tâm là do Uông Kiều mà thôi. Nói chuyện điện thoại với Uông Phỉ thì biết Uông Kiều bây giờ gần như sống một mình.

Cũng không biết Uông Chính Phong đã thầm bố trí như thế nào mà không thấy động tĩnh gì. Nghĩ đến đây Vương Trạch Vinh không khỏi giật mình. Hắn hiểu rõ suy nghĩ của Uông Chính Phong, người này không động thì thôi, vừa động sẽ rung trời.

Thấy Vương Trạch Vinh không hỏi chuyện Lâm Khâm, Vu Dương nói thêm:

- Bí thư Vương, tôi phát hiện một việc đó là chủ tịch tỉnh Nam Điền – Tiền Minh Phú không phải đến Bắc Kinh chữa bệnh sao? Y sớm đã khỏi nhưng ngài có biết là Tiền Minh Phú đã bao hai người phụ nữ ở Bắc Kinh, một trong hai đã sinh một người con trai cho y.

Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền giật mình. Vu Dương không hổ là phó giám đốc Sở công an Bắc Kinh, chuyện của Tiền Minh Phú mà cũng tra ra.

- Tư Mã Tú biết không?

Vương Trạch Vinh hỏi xong mà tự cười mình. Tư Mã Tú mà biết còn không làm loạn mới lạ.

Vu Dương nói:

- Việc này Tiền Minh Phú làm rất bí mật, tôi vô tình phát hiện ra. Chẳng qua đây không phải việc quan trọng, quan trọng nhất là việc Tiền Minh Phú bao gái có vẻ sẽ lộ.

Vương Trạch Vinh có chút tò mò mà nói:

- Ai phát hiện ra?

- Sau khi tôi biết thì đã cho người âm thầm quan sát thì phát hiện có người đang theo dõi Tiền Minh Phú. Ngài đoán xem chúng tôi tra ra gì?

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Có gì nói thẳng ra.

- Bí thư Vương, sau khi chúng tôi điều tra thì kết quả đúng là làm người ta giật mình. Thầm theo dõi Tiền Minh Phú chính là Chu gia.

- Chu gia.

Vương Trạch Vinh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại giật mình. Bắc Kinh có một Chu gia, nếu là bọn họ làm như vậy ….

- Là Chu gia Bắc Kinh?

Vương Trạch Vinh hỏi để xác nhận.

Vu Dương gật đầu nói:

- Chính là Chu gia Bắc Kinh. Chu Kiến Minh con thứ ba của nhà này đang làm Bí thư thị ủy Xuân Thành.

Vương Trạch Vinh lúc này đang suy nghĩ thật nhanh. Chu Kiến Minh bây giờ về cơ bản đứng về phía hắn trong Tỉnh ủy. Không ngờ Chu gia lại thầm theo dõi Tiền Minh Phú, việc này không bình thường.

- Chúng tôi phát hiện người thầm theo dõi Tiền Minh Phú đã chụp được không ít ảnh Tiền Minh Phú đi cùng hai người phụ nữ kia.

Vu Dương nói thêm.

Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh cũng không chỉ nghĩ đến chuyện của Tiền Minh Phú. Hắn nghĩ sắp Đại hội, Chu gia đạt được mấy thứ này của Tiền Minh Phú thì sẽ làm gì. Việc này nhất định không chỉ nhằm vào Tiền Minh Phú, Vương Trạch Vinh cảm thấy còn có thể nhằm vào Tư Mã Hoành.

Vương Trạch Vinh thực lòng rất tôn kính vị Ủy viên trưởng Tư Mã Hoành này.

Nói thật Vương Trạch Vinh không hy vọng Tư Mã Hoành xảy ra chuyện gì.

Sau khi biết rõ Chu gia thầm làm việc này, Vương Trạch Vinh liền đề phòng Chu Kiến Minh. Ai chẳng có bí mật, nếu ai cũng làm như Chu gia thì sẽ rất phức tạp.

Chu Kiến Minh có thầm phái người theo dõi mình không? Hắn giật mình sau đó lắc đầu, việc này căn bản không thể. Hơn nữa ai theo dõi mình thì Lý Minh Quốc và người Cục Mười đã phát hiện ra.

- Bí thư Vương, chúng tôi nên làm như thế nào?

Vu Dương hỏi.

Vương Trạch Vinh nói:

- Theo dõi nhưng phải cẩn thận.

Vu Dương biết ý của Vương Trạch Vinh nên gật đầu nói:

- Ngài yên tâm, chúng tôi sẽ chú ý.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi