QUAN KHÍ

Vương Trạch Vinh đang nghĩ kẻ Chu gia phái đi theo dõi mình mất tích, vậy Chu gia sẽ định làm như thế nào? Vương Trạch Vinh cũng không hy vọng việc này có biến. Hắn biết nếu mọi người mà đã trở mặt thì không thể không ra đòn mạnh tay.

Vương Trạch Vinh cười cười và cười lạnh một tiếng. Chu gia không hiểu rõ về hắn, bọn họ nghĩ hắn chỉ có chỗ dựa là Hạng gia và Uông gia, căn bản không biết của Bí thư Lâm và Tư Mã Hoàng đều đứng về phía hắn.

Nếu đã quyết định động Chu gia, Vương Trạch Vinh sẽ không đợi nữa. Sáng hôm sau Vương Trạch Vinh bay về Bắc Kinh. Hắn không hy vọng đám người Chu gia ra tay trước.

Lần này Vương Trạch Vinh lên Bắc Kinh không thông báo với ai, trực tiếp lên xe do Thập cục phái tới chạy đến Văn phòng Trung ương. Hắn muốn báo cáo với Bí thư Lâm/

Xe Vương Trạch Vinh vừa tới nơi, Trần Hoa Kỳ gật đầu nói:

- Bí thư Lâm đang chờ cậu.

Quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và Bí thư Lâm càng lúc càng phức tạp cho nên gặp Bí thư Lâm cũng dễ hơn.

Một lần nữa đi vào văn phòng Bí thư Lâm, Vương Trạch Vinh cảm thấy một áp lực rất lớn truyền tới. Hắn chưa bao giờ gặp điều này.

Cảm nhận áp lực rất mạnh từ quan khí của Bí thư Lâm phát ra, Vương Trạch Vinh có cảm giác Bí thư Lâm bây giờ đang rất tức giận. Điều này Vương Trạch Vinh cũng có thể hiểu, Lâm Khâm xảy ra chuyện như vậy, Tổng bí thư có áp lực rất lớn. Ngài cũng thất vọng về Lâm Khâm.

Không phải Tổng bí thư không có chuyện đau đầu, Bí thư Lâm có quá nhiều việc phải suy nghĩ.

Vương Trạch Vinh cẩn thận đi lên nói với Bí thư Lâm:

- Tổng bí thư, tôi tới.

Bí thư Lâm ngẩng đầu nhìn Vương Trạch Vinh rồi cười nói:

- Nghe đồng chí Trần Hoa Kỳ nói cậu muốn gặp tôi có việc? Vừa lúc tôi cũng muốn tìm cậu nói chuyện.

Nghe Bí thư Lâm muốn tìm mình nói chuyện, Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:

- Bí thư Lâm, Trung ương có chỉ thị gì?

- Cậu nói chuyện của mình ra trước đi.

Bí thư Lâm nâng cốc trà lên uống rồi ra vẻ chăm chú lắng nghe Vương Trạch Vinh báo cáo.

- Bí thư Lâm, là như thế này, sau khi nghe đồng chí Tiền Minh Phú xảy ra chuyện, tôi cảm thấy việc giáo dục cán bộ Nam Điền có vấn đề, tôi lần này lên là kiểm điểm với Trung ương.

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, đây chính là một trong nội dung tôi muốn nói chuyện với cậu. Chủ tịch tỉnh Nam Điền xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa còn lộ ra trước công chúng thì nói rõ công tác tư tưởng của Nam Điền có vấn đề. Ở chuyện này cậu có trách nhiệm nhất định.

Quả nhiên là như vậy.

Vương Trạch Vinh có chút giật mình, từ lời của Bí thư Lâm thì hắn có thể cảm nhận được Trung ương có cái nhìn với công việc của Nam Điền. Vương Trạch Vinh càng thêm căm hận Chu gia, đây là chơi mình.

Nghĩ đến Hạng Nam không nói mình xảy ra chuyện, Vương Trạch Vinh có chút yên tâm. Bây giờ Trung ương vẫn không có quyết định cuối cùng, Bí thư Lâm đây là nhắc nhở hắn mà thôi.

Bí thư Lâm lúc này đúng là có ý như vậy, sau khi Lâm Khâm xảy ra chuyện thì Trung ương rất có ý kiến với việc cán bộ lãnh đạo bao gái. Sau đó con rể của Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc cũng xảy ra chuyện như vậy, điều này làm Bí thư Lâm rất tức giận.

Vương Trạch Vinh nói:

- Bí thư Lâm, tôi muốn báo cáo một việc như sau …

Vương Trạch Vinh liền kể rõ chi tiết việc Tiền Minh Phú bị theo dõi, cả việc mình bị theo dõi với Vương Trạch Vinh. Đương nhiên Vương Trạch Vinh nói tất cả đều do yw phát hiện ra.

Bí thư Lâm nghiêm túc lắng nghe.

Nghe xong Bí thư Lâm rất tức giận, không ngờ Chu gia lại dám làm như vậy.

Vương Trạch Vinh thậm chí còn báo cáo những gì mình nói chuyện với Tư Mã Hoàng ra với Bí thư Lâm.

Nghe Vương Trạch Vinh báo cáo xong, Bí thư Lâm một lúc lâu không nói gì, nhìn chằm chằm vào Vương Trạch Vinh. Xem ra Vương Trạch Vinh này theo sát mình.

Bí thư Lâm thầm nghĩ như vậy.

- Ừ, tôi biết rồi.

Bí thư Lâm nói.

Mặc dù Bí thư Lâm không tỏ vẻ gì nhưng Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận được quan khí của Bí thư Lâm dao động rất mạnh, ngài đang vô cùng tức giận.

- Bí thư Lâm, tôi xin phép về.

Vương Trạch Vinh nói.

Bí thư Lâm gật đầu nói:

- Bất cứ chuyện gì đều phải đặt dưới pháp luật, đối với hành vi vi phạm nguyên tắc thì chúng ta phải nghiêm túc xử lý. Các cậu bây giờ chủ yếu là làm tốt công việc của mình.

Vương Trạch Vinh biết mình đã đạt được mục đích.

Sau khi đi ra, Vương Trạch Vinh không về mà đến văn phòng Hạng Nam.

Vương Trạch Vinh cũng biết Hạng Nam bận nên hắn không về nhà chờ ông mà trực tiếp đến đây.

Hạng Nam thấy Vương Trạch Vinh đến gấp như vậy thì biết nhất định có việc. ông gọi Vương Trạch Vinh vào văn phòng, đóng cửa lại rồi nói:

- Con vừa về Nam Điền đã lại lên Bắc Kinh, xảy ra chuyện gì?

Vương Trạch Vinh liền nói tình hình ra với Hạng Nam.

Hạng Nam đương nhiên biết việc bảo mẫu của Vương Trạch Vinh là do Lữ Hàm Yên phái đến Nam Điền. Nghe xong Vương Trạch Vinh nói, ông cũng rất tức giận.

Hạng Nam khác với Bí thư Lâm, ông không phải giấu cảm xúc của mình với Vương Trạch Vinh.

- Trong thời gian này Chu gia hoạt động rất tích cực, cũng không ít lần đến chỗ bố. Bố vốn nghĩ Chu Kiến Minh ủng hộ con ở Nam Điền nên nhiệt tình với bọn họ. Không ngờ Chu gia lại còn tính kế với con. Nếu không phải phát hiện ra thì ai biết bọn chúng thầm tính kế mọi người. Nếu như không phải biết thì cả Lâm Khâm và Tiền Minh Phú xảy ra chuyện, con cũng không thể thoát. Đến lúc đó con nhất định phải bị điều chỉnh, ảnh hưởng lớn đến sự phát triển của con.

Sự phát triển của Vương Trạch Vinh bây giờ là chuyện rất quan trọng đối với Hạng gia, Chu gia tính kế Vương Trạch Vinh làm Hạng Nam tức giận.

Vương Trạch Vinh nói:

- Con cũng không ngờ là như vậy, xem ra Chu gia rất muốn đưa Chu Kiến Minh lên chức.

- Hừ, Chu Đào cho rằng Tư Mã Hoàng và bố sẽ lui nên dù làm mất lòng chúng ta cũng không sao. Khi Chu Kiến Minh vượt qua vị trí của con thì bọn họ càng không sợ.

Vương Trạch Vinh đúng là không nghĩ đến nguyên nhân mà Hạng Nam nói. Hắn suy nghĩ một chút tình hình hai nhà liền gật đầu. Hạng Nam phân tích rất đúng. Nhà Tư Mã không có ai thay thế, Tư Mã Hoàng lui thì nhà này không khác gì Chu gia. Đến lúc đó Chu Kiến Minh tiến lên thì Chu gia không sợ Tư Mã Hoàng. Lại nhìn Hạng gia thì chỉ có mình hắn chống đỡ, hắn ngã thì Hạng gia tạm thời không ai kế nghiệp, Chu gia cũng không sợ. Hơn nữa Chu gia còn có một suy nghĩ là ai biết bọn họ làm như vậy. Dù Tiền Minh Phú và hắn ngã thì Hạng gia và Tư Mã gia cũng không nghi ngờ đến bọn họ.

- Bố, con biết con cả Chu gia - Chu Kiến Quang là Tổng giám đốc Tập đoàn viễn thông quốc gia, con thứ hai Chu Kiến Vĩ là phó Tổng cục trưởng Tổng cục Quản lý hành chính thương mại, con út Chu Kiến Tinh làm kinh doanh, chỉ là không rõ Chu Miêu làm gì.

Hạng Nam cười nói:

- Chu Miêu không đáng nói nhưng chồng ả là Phó trưởng ban Tuyên giáo Trung ương Thì Trí Công.

Nghe thấy là người này, Vương Trạch Vinh mới hiểu sao truyền thông lại đưa tin về Chu Kiến Minh.

Thấy Vương Trạch Vinh đã hiểu, Hạng Nam cười nói:

- Không phải chỉ là một Phó trưởng ban Tuyên giáo sao. Hừ, lần này Chu Đào đập đá vào chân mình rồi. Con cứ lo việc ở Nam Điền, nên làm như thế nào thì làm, đừng để ý việc ở Bắc Kinh. Nếu Bí thư Lâm và Tư Mã Hoàng đều biết thì có hai người bọn họ làm, còn có bố và lão Uông, lão Vệ thì Chu gia sẽ xong.

Vương Trạch Vinh đến Bắc Kinh đã đạt được mục đích đề ra, có một số việc hắn không cần tự mình làm. Chu gia bị nhiều nhân vật cao cấp như vậy xử lý thì thế lực lớn hơn nữa cũng xong.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi