QUAN KHÍ

- Sao, không thể ăn ư?

Thấy mọi người chỉ ăn một ít, Vương Trạch Vinh trầm giọng nói.

- Ngon ạ.

Có mấy người vội vàng cắm cổ ăn.

- Thật sự ngon sao?

Vương Trạch Vinh nhíu mày nói.

Mấy người nói ăn ngon mà như muốn khóc, thứ này mà ngon ư, quá khó nuốt.

Thấy Vương Trạch Vinh nhìn tới, mọi người chỉ có thể cúi đầu mà ăn.

Nhìn mọi người, Vương Trạch Vinh nói:

- Đây là thôn Hắc Thạch, là thôn nghèo nhất của Xã Thiên Tỉnh. Dân ở đây hàng ngày đều ăn như vậy. Hôm qua tôi ở nhà nông dân, nói chuyện với bọn họ thì biết cả năm bọn họ khó có một lần ăn thịt. Thôn này mỗi khi săn được thú thì là ngày vui nhất với người dân, chỉ có như vậy thì bọn họ mới có thịt vào bụng.

Vương Trạch Vinh nhìn quanh một vòng rồi nói tiếp:

- Thôn vui nhất là việc quốc gia có chính sách trợ cấp bọn họ. Khi bọn họ nhận được tiền trợ cấp đầu tiên thì đã tiến hành liên hoan lớn chưa từng có. Một số người không biết tiếng Hán đã học một câu để nói, các đồng chí biết là câu gì không? Đảng cộng sản muôn năm.

Vương Trạch Vinh tức giận nói:

- Biết không? Bọn họ hô lên như vậy đó. Các đồng chí làm như thế nào hả, cứ như vậy vứt đi chính sách tốt của Đảng.

Vương Trạch Vinh lại gắp thêm rau vào bát Trần Ba rồi nói:

- Nhân lúc còn nóng thì ăn đi, thứ này mà nguội thì không ăn được.

Trần Ba gần như muốn khóc. Y sao không biết đây là Bí thư Vương rất không hài lòng với mình.

Trần Ba cố nuốt hết miếng rau. Ăn đồ ăn không có dầu mỡ làm y muốn nôn ra.

Nhìn mọi người, Vương Trạch Vinh nói tiếp:

- Người nhà làm cơm cho chúng ta có 10 người. Chỉ có đàn ông có quần áo, phụ nữ phải thay nhau mặc quần áo mới có thể ra ngoài. Chủ nhà vốn định để phụ nữ ra phục vụ nhưng lại không có quần áo.

- Bí thư Vương, tôi không làm tốt công tác.

Trần Ba không dám giả vờ nữa. Y biết mình không thừa nhận thì Bí thư Vương sẽ xử lý mình.

Nghe Trần Ba nói chuyện, Vương Trạch Vinh cũng không tức giận mà nói:

- Các đồng chí có gì sai sao? Sao tôi không thấy? Mỗi lần anh đến văn phòng tôi, anh đều nói về cơ bản Thành phố Lâm Mang đã thoát khỏi vấn đề ăn, mặc. Rất có trình độ, hai chữ cơ bản đúng là đầy ý nghĩa.

Lúc này các lãnh đạo huyện đang rất sợ hãi không dám nói gì. Bọn họ cũng nhận được thông báo của Thị ủy nên tới đây.

- Có một số cán bộ của chúng ta bình thường thích chơi chữ. Khi nhắc công việc thì nếu không rõ sẽ nói là Chính sách quy định, không nhắc được cơ quan nào thì nói là Cơ quan chuyên môn, không làm tốt lại nói thành Cơ bản, lừa trên lừa dưới là thói quen của một số cán bộ. Các đồng chí, mọi người ở vị trí cao, vậy quần chúng ở dưới sẽ như thế nào?

Vương Trạch Vinh nói chuyện rất bình tĩnh nhưng các lãnh đạo ở đây không ai dám thở mạnh. Người bọn họ đầy mồ hôi.

- Ăn đi, sao không ăn. Quần chúng ở đây hàng ngày đều ăn như vậy. Các đồng chí nhìn mình đi, bọn họ rất ít mỡ bụng. Các đồng chí lúc rảnh thì nên đến đây nhiều vào, ăn thứ này nhiều mới có lợi.

Vương Trạch Vinh nhìn quanh các cán bộ lãnh đạo rồi đập bàn lớn tiếng nói:

- Một câu không làm tốt công việc là xong sao? Quốc gia hàng năm gửi tiền trợ cấp xuống đi đâu? Các đồng chí thì tốt rồi, dùng tiền trợ cấp mà không nghĩ cho quần chúng. Đảng chúng ta là đảng phục vụ nhân dân, tất cả chính sách đều vì lợi ích nhân dân. Quốc gia sao phải trợ cấp, chính là giải quyết vấn đề cơm ăn của quần chúng khó khăn. Các đồng chí tốt rồi, hôm nay các đồng chí xem tình hình ở đây đi, tốt nhất là sống thử với bà con.

Vương Trạch Vinh nhìn Trần Ba rồi nói:

- Hôm nay mọi người ăn ở đây, ngủ tại đây. Không có gì phải bố trí, một người một nhà. Đừng có làm gì đặc biệt cả, kể cả tôi thì dân chúng ăn gì, chúng ta ăn đó. Ở đây toàn là đồ ăn sạch. Sau khi ăn xong đừng quên trả tiền. Một người 200 tệ trả người ta.

Một lãnh đạo lấy lòng nói:

- Cả ăn cả ở mà có 200 tệ, quá rẻ.

Vương Trạch Vinh nhìn chằm chằm vào tên này khiến y rất sợ không dám hé môi.

Đám cán bộ lãnh đạo đã bao giờ sống cuộc sống như vậy. Ăn tối cũng không có gì ngon, đều là rau nấu với nước không, cơm cũng là loại gạo trộn ngô. Ở càng không cần nói, giường cũ kỹ, sập sệ.

Các cán bộ lãnh đạo đều ngủ trên đống cỏ, muỗi đêm rất nhiều nên khó có thể ngủ.

Sáng hôm sau Vương Trạch Vinh thấy mọi người rất mệt mỏi như mất ngủ hết.

- Người thành phố không phải rất thích thử nghiệm cuộc sống thôn quê sao? Tôi nghe nói các đồng chí có người còn đến các làng du lịch, sao, ngủ không ngon ư?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Cả tối qua Trần Ba không thể ngủ, y suy nghĩ rất nhiều và biết lần này mình có vấn đề lớn.

- Bí thư Vương, tôi muốn kiểm điểm với ngài. Tôi không làm tốt công tác, làm Bí thư tôi có trách nhiệm chủ yếu.

Trần Ba biết mình đã khiến Bí thư Vương rất không hài lòng, hy vọng thông qua thừa nhận sai lầm sẽ được Bí thư Vương bỏ qua.

Vương Trạch Vinh chỉ ghế ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.

Vương Trạch Vinh lúc này nói:

- Các đồng chí, thân phận của chúng ta là gì? Chúng ta là cán bộ phục vụ nhân dân, chúng ta đều nói là phục vụ nhân dân nhưng bao người thực sự nghĩ như vậy? Tin rằng từ hôm qua đến giờ mọi người cũng nhiều ít cảm nhận cuộc sống quần chúng, không biết mọi người có cảm nhận gì?

Mọi người đều cúi đầu, rất nhiều người thật sự không ngờ trên đời có nơi như vậy. Sau khi thấy tình hình ở đây, mọi người đều ít nhiều đau lòng.

- Mấy hôm trước tôi đến trại Trát Ngõa xã Cảnh Mục Thương, tình hình ở đó còn kém ở đây. Liên tục đi mấy nơi thì đều thấy có sự tham ô tiền trợ cấp.

Nghe Vương Trạch Vinh đã đến trại Trát Ngõa, Trần Ba càng thêm lo lắng. Y vốn nghĩ đây là điểm đầu tiên của Vương Trạch Vinh, như vậy sẽ dễ xử lý. Bây giờ thì Bí thư Vương đã có cái nhìn với thành phố, tình hình nằm ngoài dự đoán.

- Các đồng chí, tỉnh ta còn không ít khu vực nghèo khó, tôi chỉ đến hai nơi khó khăn đã thấy tình hình như vậy. Các đồng chí đang làm gì? Chẳng lẽ không cẩn thận nghĩ làm như thế nào để địa phương thoát nghèo sao?

Vương Trạch Vinh nói xong liền đứng dậy rời đi.

Nhìn Vương Trạch Vinh sa sầm mặt rời đi, các lãnh đạo thành phố nhìn nhau, không ai vui vẻ cả.

Thị trưởng Cố Thừa Quang nhìn Trần Ba rồi thở dài một tiếng:

- Công trình mặt mũi muốn lấy mạng mọi người rồi.

Hai người vẫn là đối thủ, ở công trình mặt mũi thì do Trần Ba là người Vương Hệ, lực lượng rất mạnh nên Cố Thừa Quang cũng không thể ngăn cản. Bây giờ thấy Bí thư Vương có thái độ như vậy, mọi người biết bộ máy Thị ủy sẽ thay đổi hẳn.

Trần Ba không có nhiều tâm trí mà tranh cãi, y biết mình xong rồi.

Mặc dù là người Vương Hệ nhưng mọi người biết một việc đó là Vương Trạch Vinh sẽ nghiêm túc xử lý bất cứ ai mắc sai lầm.

Nghĩ đến bộ máy Thị ủy sẽ điều chỉnh, Trần Ba rất sợ hãi.

Vương Trạch Vinh lúc này đang suy nghĩ không ít chuyện. Sau khi thấy tình hình mấy nơi, hắn cảm thấy tầm quan trọng của việc giải quyết vấn đề ăn, mặc cho quần chúng nhân dân.

Đi đến trụ sở chính quyền Xã Thiên Tỉnh, Vương Trạch Vinh triệu tập hội nghị, đưa ra chỉ thị yêu cầu toàn huyện thoát nghèo, yêu cầu coi đây là chuyện quan trọng nhất.

Mặc dù không nói gì tới việc điều chỉnh bộ máy, nhưng mọi người ở Thành phố Lâm Mang đều biết Bí thư Vương nhất định sẽ có động tác.

Vương Trạch Vinh cũng đã nghĩ kỹ bộ máy Thành phố Lâm Mang nhất định phải được thay đổi. Toàn tỉnh phải tăng cường mục tiêu thoát nghèo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi