QUAN KHÍ

Tối muộn Uông Nhật Thần gọi tới làm Vương Trạch Vinh rất khó hiểu, chẳng qua hắn vẫn rất nhanh nghe điện.

Vương Trạch Vinh vừa nghe điện, Uông Nhật Thần đã nói:

- Trạch Vinh, ông vừa từ chỗ Lão bí thư về, xảy ra chuyện.

Muộn như vậy mà ông gọi tới khiến Vương Trạch Vinh suy nghĩ về chuyện của mình và có chút lo lắng. Chẳng lẽ mình xảy ra chuyện gì?

- Cháu xảy ra chuyện gì sao ông?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Uông Nhật Thần lúc này mới phát hiện ra mình nói không đầu không đuôi, ông cười ha hả nói:

- Cháu thì có thể xảy ra chuyện gì chư? Đừng nhìn mọi người vẫn chỉ trích việc Nam Điền khống chế giá nhà, cháu có biết là Lão bí thư cho rằng cháu rất có khí phách trong công việc. Cho rằng chuyện này phải có khí phách mới được. Đôi khi người mắng càng nhiều thì càng nói rõ cháu đang làm việc. Không bị mắng thì mới là kẻ bất tài.

Đây là lần đầu Lão bí thư trực tiếp kehn như vậy, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Hắn biết mình đoán đúng. Lãnh đạo quốc gia đều hy vọng quốc gia ổn định. Bọn họ nhất định hy vọng khống chế giá nhà.

Vương Trạch Vinh lại nghĩ tới lời Uông Nhật Thần nói là xảy ra chuyện, hắn nói:

- Ông vừa nói xảy ra chuyện là như thế nào?

Uông Nhật Thần thở dài một tiếng rồi nói:

- Chính là Lô Ninh Quốc. Lần này khi sang thăm Mỹ không biết sao y lại nói ra một quan điểm khiến Lão bí thư rất tức giận.

Thấy không phải việc của mình nên Vương Trạch Vinh mới thở phào nhẹ nhõm. Chẳng qua nghe thấy Lô Ninh Quốc xảy ra chuyện, Vương Trạch Vinh cũng có chút giật mình. Có thể làm Lão bí thư tức giận thì đó không phải việc nhỏ. Lô Ninh Quốc nói lời gì mà Lão bí thư giận như vậy, Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu.

Trong thời gian này vì khống chế giá nhà Nam Điền, Vương Trạch Vinh ít quan tâm chuyện trong nước. Hắn không biết Lô Ninh Quốc đã xảy ra chuyện.

Vương Trạch Vinh biết tình hình của Lô Ninh Quốc, đây là người được Lão bí thư trọng điểm bồi dưỡng. Y mà xảy ra chuyện thì bảo sao Lão bí thư không tức giận.

Thời gian này Vương Trạch Vinh không để ý đến bốn người kia, chỉ biết bọn họ vẫn thầm đấu nhau mà thôi. Nghe Uông Nhật Thần nói như vậy, Vương Trạch Vinh đầu tiên liền nghĩ đến đây là do đối thủ nào đó gây ra.

Uông Nhật Thần nói ra làm Vương Trạch Vinh mới hiểu Lô Ninh Quốc đúng là nói lời không nên nói.

Thì ra Thành phố Hải Đông cùng thành phố San Francisco có quan hệ rất thân. Lô Ninh Quốc lần này mang đoàn đại biểu đến thăm San Francisco. Lô Ninh Quốc là một trong số Ủy viên Bộ Chính trị Trung Quốc nên được tiếp đón với quy cách rất cao. Hôm đó bên Mỹ chuẩn bị rất chu đáo, nhân viên phục vụ đều mặc quần áo theo phong cách những năm đó. Khi nói chuyện thân thiết với nhân viên khách sạn, không biết sao Lô Ninh Quốc lại nói một câu:

- Trong sự phát triển kinh tế của Trung Quốc thì nên thêm một chút nội dung của những năm đó.

Lô Ninh Quốc vừa nói như vậy thì đã được truyền thông Mỹ không ngừng đưa ra, còn có các tờ báo tuyên dương Lô Ninh Quốc hy vọng một lần nữa Trung Quốc quay lại năm tháng đó.

Nghe Uông Nhật Thần nói như vậy, Vương Trạch Vinh rất giật mình. Lô Ninh Quốc này uống nhầm thuốc hay sao mà lại nói như vậy?

Tuy nói lời này có thể hiểu theo ý khác, có lẽ Lô Ninh Quốc cũng không có ý muốn quay lại nhưng khi nói ra như vậy thì khó tránh khỏi làm người đã trải qua thời kỳ đó xúc động. không nói ai khác ngay cả Vương Trạch Vinh không trải qua mà nghe nói tới thời kỳ đó cũng rất sợ hãi.

- Trạch Vinh, việc này Lô Ninh Quốc có thể có cái nhìn của mình. Nhưng dù Lô Ninh Quốc có suy nghĩ gì thì đã nói ra như vậy thì y đã có vấn đề rất lớn.

Vương Trạch Vinh cũng nghiêm túc nói:

- Nếu như là thời kỳ đó thì cháu có thể đã chết rồi.

Hắn cũng thầm than và có cái nhìn mới về lực lượng truyền thông.

Vương Trạch Vinh cũng biết Uông Nhật Thần đang thử xem sự nhạy bén của mình tới đâu nên nói:

- Ý tưởng có thể là tốt nhưng có một điều đó là ở từng thời gian, địa điểm khác nhau, nói ra sẽ có tính chất khác nhau. Lô Ninh Quốc nói như vậy rồi bị truyền thông đăng lên, hơn nữa nếu có kẻ nào đấy đứng sau giúp thì vấn đề sẽ mở rộng ra vô hạn. Rất nhiều người sẽ vô cùng lo lắng nếu người như vậy làm lãnh đạo quốc gia.

Uông Nhật Thần khen:

- Cháu có thể nghĩ như vậy là rất đúng. Lô Ninh Quốc bây giờ đang đắc ý nên nói chuyện không hề suy nghĩ.

- Việc này Trung ương có ý gì ông?

Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận sự nghiêm trọng của câu nói này của Lô Ninh Quốc. Đừng nhìn chỉ là một câu nói nhưng ai dám nói nó không đại biểu suy nghĩ của Lô Ninh Quốc? Như vậy lãnh đạo quốc gia sẽ nhìn như thế nào? Các đối thủ cạnh tranh sao có thể bỏ qua cơ hội này mà công kích Lô Ninh Quốc? Trong này sẽ mang tới ảnh hưởng rất lớn.

Uông Nhật Thần nói:

- Việc này tuy truyền thông Trung Quốc không đăng tin, hầu hết mọi người không biết. Nhưng cháu phải biết có một số người đang hoạt động. Truyền thông sao có thể ép được chứ, Trung ương rất nhanh sẽ có ý kiến với việc này.

Vương Trạch Vinh lắc đầu và đồng ý với phân tích của ông.

Lô Ninh Quốc nói một câu ở một nơi không nên nói là nước Mỹ, hậu quả sẽ rất nặng nề. Điều này làm cho các người đã trải qua thời đại đó nghĩ về Lô Ninh Quốc như thế nào?

- Lão bí thư hôm nay rất thất vọng đối với Lô Ninh Quốc, việc này ông có thể nhìn ra.

Uông Nhật Thần nói.

Vương Trạch Vinh cũng không biết nên nói gì mới tốt. Hắn có thể hiểu tâm trạng của Lão bí thư. Lão bí thư bồi dưỡng Lô Ninh Quốc đâu có dễ, vậy mà lúc quan trọng nhất này Lô Ninh Quốc lại lộ rat ư tưởng đó. Điều này đối với một quốc gia đang tiến tới như Trung Quốc là tốt hay xấu?

Ít nhất Lô Ninh Quốc đã được xác định đó là không chín chắn.

- Trạch Vinh, Lý Kiền Ý chỉ có sai lầm một chút, đó chỉ là do không làm tròn nhiệm vụ nên có thể cứu vãn. Nhưng Lô Ninh Quốc lại sai lầm về phương hướng. Sai về phương hướng thì vấn đề rất lớn. Lô Ninh Quốc xong rồi.

Không chờ Vương Trạch Vinh nói chuyện, Uông Nhật Thần nói tiếp:

- Trạch Vinh, cháu đừng thấy sắp tới Đại hội nhưng tất cả đều không rõ ràng. Lúc này càng phải chú ý. Đối với một người nối nghiệp thì mọi người sẽ quan sát mọi lời nói hành động của người đó. Cháu phải chú ý việc này.

Vương Trạch Vinh đang không ngừng suy nghĩ, Lô Ninh Quốc đúng là sai lầm về phương hướng.

Bỏ máy xong, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Lý Kiền Ý bị ngăn cản tiến lên, bây giờ Lô Ninh Quốc lại xảy ra chuyện, việc tranh đoạt vị trí đã có nhiều ẩn số.

Đối với cuộc tranh đoạt sắp tới, Vương Trạch Vinh cũng rất giật mình. Không đến vị trí này thì hắn không hiểu sự cạnh tranh kịch liệt ở Trung ương. Mỗi tiếng nói và hành động đều có sức ảnh hưởng rất lớn. Bảo sao Lão bí thư lại tức giận như vậy. Không biết lúc đó Lô Ninh Quốc nghĩ như thế nào?

Tuy nói Lô Ninh Quốc là đồng minh với hắn, nhưng hai bên chỉ là cùng có lợi mà thôi. Vương Trạch Vinh biết chuyện này cũng chỉ biết mà thôi, chưa đến mức làm hắn phải quan tâm. Hắn biết Uông Nhật Thần nói cho hắn biết chỉ là hy vọng hắn hiểu sớm tình hình, qua đó có cách đối phó.

Khẽ gõ gõ lên thành ghế, Vương Trạch Vinh đang thầm nghĩ người mà Lão bí thư bồi dưỡng xảy ra chuyện, tâm huyết của ngài coi như mất. Vậy bây giờ Lão bí thư cần là chọn người khác thay thế. Nhưng nếu Lão bí thư muốn tìm người như Lô Ninh Quốc thì đúng là có chút khó khăn. Bí thư Lâm cũng không phải như vậy sao?

Như vậy hai vị Tổng bí thư sẽ làm như thế nào?

Đây đúng là việc rất đau đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi