QUAN KHÍ

Vương Trạch Vinh cũng không rõ tại sao bây giờ trông Uông Kiều và Lâm Khâm lại hài hòa như vậy.

- Các vị lãnh đạo, em thay mặt nhà hàng mời các vị một chén.

Hà Hảo bưng chén đi vào.

Đã lâu không gặp, Vương Trạch Vinh phát hiện Hà Hảo càng đẹp hơn. Chiếc váy trên người càng tôn thêm vẻ đẹp của cô.

Vương Trạch Vinh nhìn Trương Tất Tường thì phát hiện vẻ mặt của y có chút kỳ quái.

- Ha ha, Tiểu Hảo đến à, như vậy mọi người cùng uống một chén.

Lý Kiền Ý vui vẻ nói.

Có lẽ do biết Lý Kiền Ý và Hà Hảo có quan hệ tốt nên ngay cả Lâm Khâm cũng đứng lên theo Lý Kiền Ý, mọi người uống cạn chén.

Hà Hảo nhìn Vương Trạch Vinh rồi đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn mà nhỏ giọng nói:

- Bí thư Vương, sao lên Bắc Kinh mà ngài không tới giúp chỗ em một chút.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Mỗi lần lên Bắc Kinh đều rất bận, sau này tôi nhất định sẽ tới.

Lý Kiền Ý nhìn Hà Hảo rồi nói:

- Mời Trạch Vinh vài chén vào, như vậy cậu ta mới có thể đến đây. Ha ha.

- Trương thúc, bao giờ thì chú tới Nam Điền chỉ đạo công việc?

Vương Trạch Vinh nói với Trương Tất Tường.

Lý Kiền Ý cười nói:

- Trạch Vinh, hôm nay tôi đang định nói chuyện này. Bắc Kinh dự định tổ chức hoạt động văn hóa chung với Nam Điền. Văn hóa hai nơi có những đặc sắc riêng. Nếu như hợp tác sẽ thúc đẩy kinh tế, văn hóa hai nơi phát triển. Việc này lão Trương nói ra, tôi thấy cũng được. Cậu thấy sao?

Chuyện này đương nhiên có lợi cho đôi bên, Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Nam Điền chúng tôi cần học tập Bắc Kinh nhiều, tôi thấy việc này có lợi cho sự phát triển của hai bên.

Trương Tất Tường nói:

- chú định dẫn đoàn tới Nam Điền một lần, xem có thể thêm nhiều thứ vào hoạt động này không. Đôi khi phát triển văn hóa cũng có tác dụng lớn thúc đẩy phát triển kinh tế.

Vương Trạch Vinh biết đây là Trương Tất Tường đang muốn giúp mình, hắn rất cảm kích. Vương Trạch Vinh nói:

- Trương thúc, tới lúc ấy chúa nhất định điều nhân viên có năng lực nhất tham gia, tin rằng việc sẽ có kết quả.

Nói chuyện một lúc, Vương Trạch Vinh thấy Lâm Khâm lén nhìn Hà Hảo, đồng thời cũng nhìn Lý Kiền Ý.

Thấy thế, Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng. Lâm Khâm có lẽ đã nhận ra quan hệ của Hà Hảo và Lý Kiền Ý nên phải suy nghĩ.

- Các vị lãnh đạo, chờ lát nữa đi hát một chút, dàn hát chỗ em là tốt nhất, nhất định làm các vị lãnh đạo hài lòng.

Hà Hảo thấy mọi người ăn gần xong liền đề xuất mọi người đi hát.

Lý Kiền Ý cười nói:

- Hôm nay dù sao mọi người cũng đi giải trí, nhất định phải tham gia.

Mọi người đang ăn thì có một người đàn ông trung niên tiên vào. Y vừa vào đã nói với Lý Kiền Ý:

- Bí thư Lý, tôi nhận được lệnh của ngài liền vội vàng từ Tân Cảng về đây.

- Ha ha, về là được rồi.

Lý Kiền Ý có vẻ rất vui vì đối phương tới.

Nói xong, Lý Kiền Ý giới thiệu với mọi người:

- Đây là Chủ tịch tập đoàn xây dựng Trung Quốc – Ôn Khánh Chí.

Ôn Khánh Chí rất giỏi nói chuyện, có y tham gia nên không khí liền tích cực hơn.

Nhìn Ôn Khánh Chí, Vương Trạch Vinh cũng thầm khen người này. Y là lãnh đạo tập đoàn lớn như vậy thì cũng có năng lực nhất định.

Ôn Khánh Chí cũng nhận ra Vương Trạch Vinh. Trong cả quá trình, Vương Trạch Vinh phát hiện Ôn Khánh Chí rất chú ý tới cảm nhận của mình, khi nói chuyện đều làm người ta thoải mái.

Ăn một lúc, Ôn Khánh Chí cười nói với Lâm Khâm:

- Lâm thiếu gia, hôm nay không mấy khi đến được, lát nữa mọi người chơi vài vòng.

Lâm Khâm rất hài lòng với Ôn Khánh Chí, y nhìn thoáng qua Lý Kiền Ý rồi nói:

- Tôi không có vấn đề gì.

Lý Kiền Ý cười nói:

- Anh đi chuẩn bị với Tiểu Hảo một chút, đã lâu không chơi rồi.

Ăn xong mọi người liền ngồi xuống đánh mạt chược.

Đánh mạt chược thì Vương Trạch Vinh từ hồi còn ở xã Hoàn Thành đã chơi không ít, chẳng qua làm quan lớn thì hắn lại không chơi. Theo Vương Trạch Vinh thấy thì đánh bạc không có lợi, chỉ là giết thời gian mà thôi. Hắn rất bận thì sao có thời gian chơi mạt chược. Ngoài ra Vương Trạch Vinh biết đây là cách hối lộ biến tướng. Mỗi lần tới thì trong ngăn bàn đều có vài ngàn, hơn chục ngàn.. Chỉ cần không thua hết thì sẽ được một khoản.

Thấy Lý Kiền Ý có vẻ rất thích chơi, Vương Trạch Vinh vốn không muốn đánh nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống.

Đúng như Vương Trạch Vinh nghĩ, hắn mở ngăn kéo thì thấy 50 ngàn trong ngăn.

Nhìn Ôn Khánh Chí đang cười cười ngồi xem mọi người chơi, Vương Trạch Vinh hiểu đây là Ôn Khánh Chí bỏ tiền ra. Ôn Khánh Chí này không đơn giản.

Nghĩ tới Lý Kiền Ý gọi y từ Thành phố Tân Cảng lên Bắc Kinh, Vương Trạch Vinh lắc đầu. Ôn Khánh Chí này chính là người bỏ tiền ra vì Lý Kiền Ý.

Thấy mấy người không tỏ vẻ gì, Vương Trạch Vinh cũng không thể khác.

Đánh một lúc, Vương Trạch Vinh cảm thấy có người ngồi xuống cạnh mình. Hắn xoay mặt lại nhìn thì thấy đó là Thư Ý.

Thấy Vương Trạch Vinh nhìn mình, Thư Ý dịu dàng nói:

- Chị Hà Hảo bảo em tới.

Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu rồi xoay lại tiếp tục chơi bài.

Chẳng qua mặc dù là chơi nhưng Vương Trạch Vinh có chút lo lắng. Hắn nhìn Uông Kiều thì thấy cô đang nhìn Thư Ý.

- Ù.

Lâm Khâm ném ra một quân bài mà cười nói:

- Xem ra hôm nay tôi khá đỏ.

- Để đàn ông chơi đi, chúng ta đi ngâm chân.

Uông Kiều nói với hai người Thư Ý.

Nghe Uông Kiều nói đi ngâm chân, Vương Trạch Vinh biết cô nhất định thử dò xét Thư Ý.

Lý Kiền Ý cười nói:

- Được, mấy cô đi đi.

Ba người phụ nữ đi ra, Trương Tất Tường cười nói với Vương Trạch Vinh:

- Xem ra Trạch Vinh không quen thuộc hoàn cảnh, cẩn thận không thua hết đó.

Trương Tất Tường nói là việc chơi bài nhưng Vương Trạch Vinh có thể nghe ra Trương Tất Tường đang nhắc mình chuyện phụ nữ.

Nhìn Trương Tất Tường, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Cháu sớm có chuẩn bị về tâm lý, thắng hay thua cũng khó nói mà.

Lâm Khâm cười nói:

- Nhìn anh chơi bài thì xem ra thiếu tập luyện, có lẽ hôm nay cậu sẽ thua.

Trương Tất Tường nghe xong Vương Trạch Vinh nói thì yên tâm. Y biết Vương Trạch Vinh đã đề phòng. Trương Tất Tường cười nói:

- Chơi mạt trượt thực ra ngoài kỹ thuật thì còn phải may mắn. Còn có một câu thắng trước không tính là thắng, thắng sau mới là thắng. Lâm thiếu gia phải giữ thành quả thắng lợi.

Lâm Khâm cười nói:

- Vậy đánh xong là biết.

Ôn Khánh Chí ở bên cười nói:

- Theo tôi thấy mọi người ngồi đây đều là cao thủ, mỗi người đều có chiêu riêng của mình. Có lẽ cuối cùng là hòa.

Lý Kiền Ý vừa vặn cũng ù nên cười phá lên:

- Việc này phải dựa vào thực lực, trả tiền đi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Vương Trạch Vinh đừng nhìn đã lâu không chơi nhưng sau đó hắn ù liên tục. Nhìn Lâm Khâm và Lý Kiền Ý không ngừng thua, Vương Trạch Vinh thắng mà cũng có chút xấu hổ.

Ngay khi mọi người chơi được hơn tiếng thì mấy người phụ nữ mới vui vẻ quay về.

Vương Trạch Vinh phát hiện Uông Kiều và Thư Ý còn nắm tay nhau, hai người cười cười nói nói khá thân thiết.

Thấy hai người như vậy, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ Uông Kiều không hổ ở quan trường nhiều năm, lừa Thư Ý không hề khó.

Đối với việc này Vương Trạch Vinh ngoài giật mình thì cũng vui mừng. Hắn biết Uông Kiều rất thông minh. Với cái nhìn của cô thì cô cũng biết hắn có các người phụ nữ khác, không biết sau khi Uông Kiều gặp Thư Ý sẽ nghĩ như thế nào?

Nói thật Vương Trạch Vinh vẫn sợ vì việc đã xảy ra với Uông Kiều.

Thấy bọn họ vào, Lâm Khâm lúc này đã thua hết tiền, y đẩy bàn rồi nói:

- Được rồi, hôm nay đến đây thôi.

Nói xong Lâm Khâm sa sầm mặt đi ra ngoài. Ôn Khánh Chí vội vàng đi theo.

Lý Kiền Ý nhìn quanh rồi nói:

- Được rồi, hôm nay tới đây thôi.

Thấy Lý Kiền Ý đi ra, Vương Trạch Vinh và Trương Tất Tường cũng đi ra, không ai lấy tiền trong ngăn kéo.

Khi Vương Trạch Vinh đi ra thì Hà Hảo cầm một chiếc túi đưa cho Vương Trạch Vinh:

- Bí thư Vương, ngài để quên.

Vương Trạch Vinh biết đây là tiền thắng. Hắn thấy Uông Kiều và Lâm Khâm đã rời đi, Trương Tất Tường và Lý Kiền Ý đi đằng trước, hắn liền nói với Thư Ý:

- Cô cầm lấy đi.

Nhìn tất cả mọi người lên xe, Vương Trạch Vinh vừa lúc đi sát bên cạnh Uông Kiều. Hắn chỉ thấy Uông Kiều nhìn vào trong xe rồi nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh:

- Em hình như có.

Sau đó cô lập tức lên xe.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi