QUAN KHÍ

Ra khỏi văn phòng Bí thư Lâm, Trịnh Ân Bảo rất giật mình. Lần đầu tiên y biết Vương Trạch Vinh là Phó cục trưởng Thập cục.

Trung ương đã nghiên cứu xong, bây giờ y biết mình đã lên chức. Hôm nay Bí thư Lâm gọi tới chỉ là chuyển giao một số việc.

Thập cục là một cơ quan do đích thân Tổng bí thư nắm giữ, đều là nhân viên thân cận của Tổng bí thư. Ý của Bí thư Lâm là do y tự tìm Cục trưởng. Chẳng qua khi giới thiệu các Phó cục trưởng, ý của Bí thư Lâm chính là yêu cầu do đồng chí Vương Trạch Vinh đảm nhiệm.

Không ngờ Vương Trạch Vinh còn thân phận này.

Nghĩ tới Bí thư Lâm đánh giá cao Vương Trạch Vinh như vậy, Trịnh Ân Bảo thầm lắc đầu. Ai cũng nghĩ Bí thư Lâm lui thì Lý Kiền Ý sẽ chống đỡ cục diện. Ai biết người đó lại là Vương Trạch Vinh.

Nghĩ tới Vương Trạch Vinh có Hạng hệ, Uông hệ, hệ của Lão bí thư ủng hộ, Trịnh Ân Bảo hơi đau đầu. Không ngờ Vương Trạch Vinh đã thành phát ngôn nhiều lực lượng như vậy.

Trịnh Ân Bảo lần đầu phải cẩn thận nghiên cứu về Vương Trạch Vinh. Theo Trịnh Ân Bảo biết thì Vương Trạch Vinh có tố chất chính trị mạnh, quan trọng nhất là chú ý nhân tình.

Trịnh Ân Bảo đương nhiên cũng nghe ra Bí thư Lâm hôm nay nói về Vương Trạch Vinh chính là yêu cầu mình dùng tốt Vương Trạch Vinh.

Bí thư Lâm lui nhưng sức ảnh hưởng ở Trung ương là rất lớn. Lão bí thư mặc dù sắp mất nhưng đã có nhiều người của ngài đứng về phía Vương Trạch Vinh. Có mấy lực lượng này ủng hộ, Vương Trạch Vinh có lực lượng không hề thấp trong các Ủy viên Bộ Chính trị.

Bây giờ xem ra dù là Bí thư Lâm hay Lão bí thư đều trọng điểm bồi dưỡng Vương Trạch Vinh.

Nghĩ tới mình nhiều nhất làm hai khóa, Vương Trạch Vinh cũng không thể ảnh hưởng mấy tới mình, Trịnh Ân Bảo thấy thoải mái hơn.

Vậy thì dùng Vương Trạch Vinh cho tốt.

Nghĩ vậy Trịnh Ân Bảo liền nghĩ tới lựa chọn cho Cục trưởng, Phó cục trưởng Thập cục. Hai người này đều rất quan trọng, theo quy định thì y đưa ra một lựa chọn, một do mấy lão đồng chí trong đảng thảo luận. Xem ra Vương Trạch Vinh nhất định ngồi ổn ở chức Phó cục trưởng.

Trịnh Ân Bảo suy nghĩ một chút và thấy mình nên gặp riêng Vương Trạch Vinh.

Ngay khi Trịnh Ân Bảo ngồi đó suy nghĩ thì Vương Trạch Vinh cũng đang ngồi trong nhà Uông gia.

Sáng sớm hôm nay Uông Phỉ gọi tới nói có việc cần nói với hắn.

Khi Vương Trạch Vinh tới thì thấy cả Uông Phỉ, Uông Kiều đều ở đây.

Thấy Vương Trạch Vinh tới, Uông Phỉ nhỏ giọng nói:

- Sao hôm qua anh không tới đây, chị Hàm Yên không có Bắc Kinh thì anh đều tới mà.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Anh có một số việc cần xử lý.

Nghe Vương Trạch Vinh giải thích như vậy, Uông Phỉ nhỏ giọng nói:

- Em cảm thấy dạo này Tiểu Kiều là lạ, không biết xảy ra chuyện gì? Anh nói có khó hiểu không, em nghe nói Tiểu Kiều ngủ cùng phòng với Lâm Khâm.

Vương Trạch Vinh nhìn Uông Kiều và nói:

- Em ít lo chuyện nhà người khác đi.

Uông Phỉ cười hì hì nói:

- Em khó hiểu thôi mà. Nghe nói Tiểu Kiều còn có thai. Anh có thấy khó hiểu không? Tiểu Kiều và Lâm Khâm cũng không phải không làm việc này, trước đây chị ấy không muốn có con, dù Lâm Khâm yêu cầu như thế nào cũng không muốn. Bây giờ thì lạ quá.

Vương Trạch Vinh sao có thể nói đó là con mình.

- Mới sáng sớm em gọi anh tới là có chuyện gì?

Vương Trạch Vinh đổi đề tài.

- Em không có việc gì, chẳng qua nhớ anh thôi.

Nghe Uông Phỉ nói như vậy, Vương Trạch Vinh cười cười một tiếng.

Uông Phỉ kéo Vương Trạch Vinh mà nói:

- Anh hỏi Tiểu Kiều đi, không biết chị ấy sao mà mới sáng sớm đã tới.

Vương Trạch Vinh ngồi xuống nói:

- ông đâu em?

- Ông và con đi đâu rồi ý, gần đây mấy ông lão hoạt động ác quá. Em nghe nói Trung ương sắp điều chỉnh mạnh.

- Tiểu Kiều, xảy ra chuyện gì sao?

Vương Trạch Vinh sau một thời gian đã bắt đầu yên tâm hơn về việc của mình và Uông Kiều. Dù sao chuyện đã xảy ra, nếu là như vậy thì cũng không nên quá lo lắng.

Nhìn Vương Trạch Vinh, Uông Kiều cười cười. Từ hôm đó Vương Trạch Vinh vẫn không đi gặp cô. Cô biết Vương Trạch Vinh cần một quá trình thích ứng. Cô không ngờ mình sẽ quan hệ với Vương Trạch Vinh ở ngay tại Uông gia. Đối với chuyện này cô thấy vui, không hề bực bội.

Nghĩ đến lúc quan hệ với Vương Trạch Vinh, Uông Kiều lại nóng lên, cảm giác ham muốn dâng trào.

Cô rất muốn nhào vào lòng hắn, được hắn ôm lấy.

Vương Trạch Vinh thấy vẻ mặt Uông Kiều như vậy liền giật mình. Hắn biết cô đang nghĩ gì. Ở đây còn có Uông Phỉ thông minh như vậy, không thể để Uông Phỉ nhìn ra vấn đề.

- Tiểu Kiều, có phải trong nhà có việc không?

Vương Trạch Vinh lớn tiếng nói.

Vương Trạch Vinh nói lớn như vậy, Uông Kiều đỏ mặt nói:

- Không có việc gì. Em chỉ thấy hôm qua Lâm Khâm về có chút là lạ, không ngờ ở nhà gọi người hỏi chuyện xét nghiệm ADN. Anh nói hắn sao lại nghĩ như vậy?

Uông Phỉ nói:

- Khó hiểu quá, sao hắn lại nghĩ đến việc này.

Vương Trạch Vinh và Uông Kiều nhìn nhau và giật mình. Vương Trạch Vinh thầm nghĩ chẳng lẽ Lâm Khâm nghi ngờ con của Uông Kiều nên muốn kiểm tra ADN.

Vương Trạch Vinh thế mới biết sao hôm nay Uông Kiều tới đây sớm như vậy. Đây là việc lớn, Lâm Khâm mà kiểm tra con của Uông Kiều thì sẽ có vấn đề.

Uông Phỉ vỗ tay nói:

- Em biết sao Lâm Khâm lại làm vậy rồi.

Hai người nhìn cô, Uông Kiều hỏi:

- Em nghĩ đến việc gì?

- Hừ, Lâm Khâm sau khi có con ở ngoài thì không lo cho ả phụ nữ đó. Ả phụ nữ cũng có thể có vụng trộm mà. Lâm Khâm nghi ngờ không phải con hắn. Ha ha, thú vị quá.

Không biết sao nghe Uông Phỉ nói như vậy, cả Uông Kiều và Vương Trạch Vinh đều thở dài một tiếng.

Uông Kiều nói:

- Em đoán có căn cứ không?

- Sao không có, theo tình hình em biết thì Lâm Khâm ngoài ả phụ nữ kia ra còn bao có mấy ả phụ nữ khác. Hắn có nhiều phụ nữ hơn Trạch Vinh.

Lời này làm Vương Trạch Vinh hơi nóng mặt. Uông Phỉ không ngờ lại nói mình như vậy trước mặt Uông Kiều.

Thấy Uông Kiều nhìn mình, Vương Trạch Vinh vội vàng ho khan một tiếng:

- Chuyện người ta sao em biết, đừng nói linh tinh.

- Nói đi, cũng không có gì mà, em không ngại đâu.

Uông Kiều nói.

- Thật mà, chuyện Lâm Khâm quan hệ lăng nhăng dưới tỉnh sớm truyền ra. Theo em biết mấy năm nay hắn không hề giấu thân phận của mình, khiến có nhiều ả phụ nữ lấy lòng hắn. Nghe nói cán bộ, dân chúng đều phản ánh. Hai người nghĩ xem, hắn chơi gái nhiều như vậy thì sao bụng người ta không lớn.

Vương Trạch Vinh nghe Uông Phỉ giải thích thì cũng tin. Không nói Lâm Khâm, chính hắn cũng vậy mà. Sau khi biết thân phận của hắn, không ít người phụ nữ ở Nam Điền đều muốn có quan hệ với hắn. Ở tình hình này, có người phụ nữ muốn có con với hắn, qua đó tạo quan hệ gần hơn là bình thường. Lâm Khâm là con của Tổng bí thư, không ít người muốn gài y.

Bây giờ Vương Trạch Vinh mới yên tâm một chút về việc Lâm Khâm muốn xét nghiệm ADN.

- Ồ, đúng rồi, hai người nói chuyện, em đi đọc thư.

Uông Phỉ vỗ tay đứng lên rồi vội vàng chạy vào phòng ngủ.

Thấy Uông Phỉ như vậy, Uông Kiều nói:

- Em rất hâm Tiểu Phỉ, tuy cô ấy không thể công khai nhưng lại rất hạnh phúc. Đôi khi em nghĩ có thân phận thì có tác dụng gì, không thân phận có khi tốt hơn. Bây giờ nhiều người Trung Quốc không đăng ký kết hôn mà vẫn vui.

Nhìn Uông Kiều, Vương Trạch Vinh nói:

- Em thực sự muốn giữ lại?

Uông Kiều gật đầu nói:

- Bố đã sắp xếp, anh yên tâm, em nghĩ kỹ rồi, không có gì nguy hiểm đâu.

Vương Trạch Vinh nói:

- Lâm Khâm đang muốn xét nghiệm đó.

- Tiểu Phỉ nói rất đúng, chắc là như vậy. Có lẽ y lo đứa con bên ngoài. Mình phải quan sát xem đã, dù sao em mới có mà, còn sớm.

Uông Kiều nói thêm:

- Em sẽ không ảnh hưởng tới anh, chỉ hy vọng anh có thời gian thì ở bên em. Gần đây Trung ương chắc đã có quyết định. Anh phải ổn định một chút mới được.

Lời này như một người vợ nói với chồng, lộ rõ sự quan tâm của cô dành cho Vương Trạch Vinh.

- Hôm qua đã có quyết định anh tới Hải Đông.

Vương Trạch Vinh hiểu Uông Kiều sớm muộn cũng biết việc này. Vì thế hắn liền nói cho cô nghe.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Uông Kiều vui mừng nói:

- Chúc mừng anh.

Uông Phỉ từ phòng đi ra nói với Vương Trạch Vinh:

- Em phải làm bài báo nên tới tòa soạn, hai người nói chuyện.

Nói xong cô vội vàng cầm cặp rời đi.

Uông Phỉ vừa đi, Uông Kiều nhìn Vương Trạch Vinh đầy âu yếm mà nói:

- Thực ra quan hệ của em và Lâm Khâm là để bố mẹ hắn xem. Bọn em ít khi ngủ cùng giường, em toàn ngủ trên ghế.

Vương Trạch Vinh cũng sớm biết việc này.

- Thái độ của Lâm Khâm đối với em như thế nào?

- Hắn có thể có thái độ gì chứ? Hắn ước gì em như vậy, hắn sợ bố. Em chấp nhận làm như vậy thì hắn vui còn không kịp. Thấy em thay đổi nên hắn còn mang em ra ngoài mấy lần, mục đích cho bố hắn xem

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi