QUAN KHÍ

Bí thư Lâm cười cười nghe Vương Trạch Vinh nói chuyện, cũng không nói xen vào. Ngài đang phân tích những người mà Vương Trạch Vinh giới thiệu. Vương Trạch Vinh nói tuy có tư tâm nhưng Bí thư Lâm không thể không cho rằng cách làm này của Vương Trạch Vinh là được, ít nhất có thể đảm bảo Nam Điền không xảy ra chuyện.

Sau khi nghe xong ý kiến của Vương Trạch Vinh, Bí thư Lâm cười nói:

- Đồng chí Trạch Vinh, Trung ương nhất định sẽ nghiên cứu đề nghị của cậu.

Ra khỏi thư phòng, Vương Trạch Vinh phát hiện Lâm Khâm và Uông Kiều đã không còn ở đây. Tr

Nhìn vợ Bí thư Lâm ngồi nói chuyện với mấy người phụ nữ, Vương Trạch Vinh biết đây là vòng tròn của bà.

Thấy Vương Trạch Vinh từ thư phòng Bí thư Lâm đi ra, mấy người phụ nữ này có chút ngạc nhiên nhìn hắn.

Vương Trạch Vinh cũng biết mấy người phụ nữ này sẽ có suy nghĩ. Nhưng từ tình hình báo cáo với Bí thư Lâm có thể thấy ngài hài lòng với hắn. Tr

Lúc này bên ngoài có một xe đang đợi và đưa Vương Trạch Vinh về nhà.

Vương Trạch Vinh vào nhà nhìn qua thì thấy ở đây mặc dù thường xuyên được quét dọn nhưng không ai ở.

Hôm nay nhiều việc nên Vương Trạch Vinh cảm thấy rất mệt.

Tắm xong, Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút và biết nên trao đổi việc của Vệ Đào Hải với Vệ Hồng Lâm. Vệ Hồng Lâm nghe thấy tiếng của Vương Trạch Vinh liền nói:

- Mọi người đã về, cháu tới đây gặp mọi người.

Vương Trạch Vinh đúng là không thể không phục Vệ Hồng Lâm, một gia tộc lớn đúng là phải có người như ông. Vệ Hồng Lâm có thể nói là cột chống trời của Vệ gia.

Đến nhà Vệ Hồng Lâm, Vương Trạch Vinh phát hiện hai người Vệ Đào Hải cũng ở đây.

Thấy Vương Trạch Vinh tới, dù Vệ Đào Hải hay Vệ Đào Hồng đều rất khách khí.

Ở đây không có ai khác nên Vệ Đào Hải thậm chí còn tự rót trà mang lên cho Vương Trạch Vinh.

Thật ra Vương Trạch Vinh muốn giúp Ngụy Trung Hoa, nhưng suy nghĩ mãi hắn liền quyết định bỏ ý nghĩa này. Ngụy gia đã mất thế, đối với gia tộc như vậy Vương Trạch Vinh tự hỏi mình căn bản không thể chính thức khống chế trong tay. Hắn bây giờ lại không có lợi ích gì từ Ngụy gia, vì Ngụy gia mà làm mất lòng nhiều người quá cũng không tốt. Hơn nữa bây giờ dù giúp Ngụy gia thoát nạn, bọn họ trở lại chưa chắc đã nhớ lòng tốt của hắn.

Vì thế Vệ Đào Hải liền lọt vào mắt Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh cũng hiểu chức chủ tịch tỉnh Nam Điền người Vương Hệ không thể lấy được. Nếu như vậy thì phải tìm người trong đồng minh. Dù sao Vệ Hồng Lâm có quan hệ kia với hắn, giúp Vệ gia chính là giúp hắn.

- Nghe nói cháu tới chỗ Trần Khoa Kỳ?

Vương Trạch Vinh ngồi xuống, Vệ Hồng Lâm liền hỏi.

Vệ Hồng Lâm rất chú ý tới Vương Trạch Vinh. Ông biết sự phát triển của Vương Trạch Vinh có liên quan chặt chẽ với Vệ gia, quyết không thể xảy ra chuyện.

Vương Trạch Vinh cũng không giấu mà nói:

- Thực ra là Bí thư Lâm muốn gặp cháu.

Nghe Bí thư Lâm gặp Vương Trạch Vinh, mọi người đều có chút giật mình. Vệ Đào Hồng vội vàng nói:

- Bây giờ Lão bí thư vừa mất, Bí thư Lâm sao lại đột nhiên muốn gặp cậu, có biến hoá gì sao?

Vệ Đào Hải cũng nhíu mày nói:

- Trạch Vinh là được Lão bí thư xác định làm Bí thư Hải Đông, Bí thư Lâm bây giờ gặp Trạch Vinh có phải có biến không?

Vệ Hồng Lâm nhíu mày nhìn hai con, bọn họ thiếu cái nhìn đại cuộc, đến bây giờ mà vẫn không thể khống chế toàn tỉnh.

Nhìn Vương Trạch Vinh, Vệ Hồng Lâm nói:

- Bí thư Lâm chắc sẽ không làm trái ý của Lão bí thư, cũng không cần như vậy. Hơn nữa Bí thư Lâm cũng rất coi trọng Trạch Vinh. Gọi Trạch Vinh đến chắc là hỏi người kế nhiệm ở Nam Điền phải không?

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Cháu đến bây giờ vẫn có chút khó hiểu, bảo cháu đi gặp Vệ Đào Hồng sao lại phải thần bí như vậy?

Vệ Hồng Lâm cười ha hả nói:

- Vậy mới đúng, bây giờ là lúc nhạy cảm, mọi hành động của Vệ Đào Hồng đều làm ra nhiều suy đoán. Cháu lại được Lão bí thư chỉ định làm Bí thư Thành phố Hải Đông, bây giờ lại đi gặp Vệ Đào Hồng thì mọi người nghĩ như thế nào?

Vương Trạch Vinh nhìn là biết Vệ Hồng Lâm nóng lòng muốn biết chuyện, hắn liền nói qua một lượt.

Nghe Vương Trạch Vinh nói, Vệ Hồng Lâm gật đầu nói:

- Trạch Vinh, bây giờ tình hình quốc tế không ổn định, mấy nước do Mỹ cầm đầu đang không ngừng gây chiến tranh để lấy tài nguyên, hơn nữa uy hiếp mấy quốc gia khác, đây là chính sách bá đạo. Chẳng qua điều này người ta lại không thể làm gì, ai bảo lực lượng quân sự của họ mạnh? Cho nên một quốc gia muốn có chủ quyền thì cần hoàn cảnh ổn định, phải có lực lượng quân sự và kinh tế mạnh.

Vương Trạch Vinh không nghĩ như vậy mà cười nói:

- Trung Quốc không phải đang suy yếu, chúng ta không chèn ép người khác nhưng cũng không sợ kẻ khác gây khó dễ.

Vệ Hồng Lâm cười phá lên nói:

- Trạch Vinh nói đúng, mấy ông lão như ông đúng là thiếu khí phách.

Vệ Đào Hải và Vệ Đào Hồng mặc dù lớn tuổi như hơn nhưng lại ngồi im lắng nghe, không xen vào một câu.

Nói vài câu, Vương Trạch Vinh nhìn Vệ Đào Hải rồi nghiêm túc nói:

- Vệ thúc, tôi đã đề cử chú với Bí thư Lâm để chú tới Nam Điền làm quyền chủ tịch tỉnh.

Mấy người Vệ gia đều có chút giật mình.

Vệ Đào Hải có chút kích động. Y đang là Phó chủ tịch tỉnh và luôn muốn tiến thêm một bước. Bây giờ đột nhiên nghe Vương Trạch Vinh đề cử mình làm chủ tịch tỉnh Nam Điền, y không kích động sao được.

Vệ Hồng Lâm rất nhanh bình tĩnh lại, ông suy nghĩ rất nhanh ý của Vương Trạch Vinh. Sau đó ông nói với Vệ Đào Hải:

- Thấy không, đây là việc người một nhà làm ra đó.

Vệ Hồng Lâm trước đó giúp Vương Trạch Vinh còn có ý lợi dụng một chút, nhưng không ngờ Vương Trạch Vinh lại sớm nghĩ tới Vệ gia. Vệ Hồng Lâm càng thấy nên giúp Vương Trạch Vinh nhiều hơn nữa. Vương Trạch Vinh chưa lên chức đã có thể giúp Vệ gia, nếu Vương Trạch Vinh lên chức Vệ gia còn có lợi như thế nào? Tr

- Việc này cháu chỉ có quyền đề cử, Bí thư Lâm cũng không tỏ thái độ gì.

Vệ Hồng Lâm gật đầu và biết đề cử của Vương Trạch Vinh là rất quan trọng. Chỉ cần Bí thư Lâm biết tới Vệ Đào Hải là có hy vọng.

Nghĩ một chút, Vệ Hồng Lâm cũng biết Vương Trạch Vinh vì sao lại đề cử Vệ Đào Hải với Bí thư Lâm. Ông liền nói với Vệ Đào Hải:

- Đào Hải, chuyện này dù thành công hay không thì anh cũng phải tăng cường liên lạc với Trạch Vinh. Không phải bố nói anh, ở rất nhiều chuyện tuy Trạch Vinh trẻ hơn nhưng anh phải hỏi Trạch Vinh nhiều vào.

Lời này làm Vương Trạch Vinh phải vội vàng nói:

- Vệ thúc có năng lực mạnh, bởi vì chú ấy có năng lực nên cháu mới đề cử.

Vệ Đào Hải xua tay nói:

- Trạch Vinh, ông nói đúng, ở nhiều chuyện chú còn chưa chín chắn, còn cần Trạch Vinh chỉ đạo nhiều.

Vệ Đào Hải cũng là người trong quan trường nhiều năm, hiểu rõ tầm quan trọng của chỗ dựa. Y biết mình không có khả năng tiến thêm nữa. Đối với Vệ gia mà nói, y chỉ là nhân vật quá độ. Chỉ cần có thể ông vị trí là được. Muốn ổn định vị trí chủ tịch tỉnh thì dựa vào ông bố là không đủ, như vậy cần được Vương Trạch Vinh chú ý.

Vệ Hồng Lâm rất hài lòng với thái độ của Vệ Đào Hải, ông nói;

- Trạch Vinh, nếu đã nói ra thì tiếp theo là chuyện của ông. Việc này đúng như cháu nghĩ, nó rất có thể thành công. Nam Điền cần phát triển, các phương diện cần phải thúc đẩy. Đến lúc đó cháu cũng cần phát huy tác dụng mới được.

Ông lại nhìn hai người Vệ Đào Hải mà nói:

- Bố thấy hai anh phải hiểu và nghe lời Vương Trạch Vinh nói chuyện.

Hai người Vệ Đào Hải vội vàng nói:

- Bọn con biết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi