QUAN KHÍ

Hồ Bảo Tài rất buồn bực. Nghĩ đến các nơi Vương Trạch Vinh từng công tác, Vương Trạch Vinh chưa bao giờ làm quá tuyệt. Trong các thường vụ chỉ cần bỏ phiếu cho hắn thì dù không phải Vương Hệ, Vương Trạch Vinh vẫn cho họ không gian tồn tại. Nhưng bây giờ đã thay đổi, bây giờ mình nếu không dựa vào sẽ bị Vương Trạch Vinh tiêu diệt.

Vương Trạch Vinh đặt chén lên bàn, âm thanh vang lên đã kéo đầu óc Hồ Bảo Tài lại.

- Ừ, đồng chí Hồ Bảo Tài, tình hình là như vậy, hy vọng anh có thể đưa ra một phương án.

Vương Trạch Vinh nói với giọng tiễn khách.

Hồ Bảo Tài có chút hốt hoảng. Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, y một lần nữa nhìn Vương Trạch Vinh và cảm thấy mình đã nhầm về đối phương. Vương Trạch Vinh này đâu phải người cổ hủ.

Nghĩ tới Vương Trạch Vinh có thể đi đến bước này, có thể vào Bộ Chính trị, hơn nữa còn rất có thể phát triển thêm nữa, tư tưởng của Hồ Bảo Tài bắt đầu thay đổi.

Chỉ chốc lát Hồ Bảo Tài đã có quyết định. y biết mình không còn con đường nào khác ngoài dựa vào Vương Trạch Vinh.

- Bí thư Vương, tôi tin Thành ủy Hải Đông dưới sự lãnh đạo của ngài sẽ làm tốt công việc này. Cũng xin ngài tin tưởng vào cán bộ Hải Đông.

Hồ Bảo Tài nghiêm túc nói.

Vương Trạch Vinh cuối cùng đã nở nụ cười:

- Tình hình cán bộ như thế nào thì không phải do lời nói quyết định, mà do hành động cụ thể.

Vương Trạch Vinh nói câu này làm mi mắt Hồ Bảo Tài giật giật. Y cười khổ một tiếng, xem ra mình muốn lừa người là không thực tế. Vương Trạch Vinh này rõ ràng muốn mình dùng hành động thực tế để chứng minh.

Hồ Bảo Tài nhìn thẳng vào Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi sau đây sẽ nhanh chóng đưa ra một phương án, nhất định sẽ điều chỉnh các đồng chí không phù hợp tình hình mới.

Vương Trạch Vinh lúc này mới đứng lên đi tới bắt tay Hồ Bảo Tài:

- Việc này tôi giao cho anh, anh đi làm đi.

Ra khỏi văn phòng Vương Trạch Vinh, Hồ Bảo Tài rất mệt mỏi, áo trong đã sớm đầy mồ hôi.

Các cán bộ đi trên hành lang đều cung kính chào y. Hồ Bảo Tài chắp tay sau lưng không thèm để ý tới ai.

Vương Trạch Vinh giao cho mình phụ trách công việc này, Hồ Bảo Tài đương nhiên hiểu rõ đây là Vương Trạch Vinh muốn yêu cầu mình vung đao vào người của Lô Ninh Quốc.

Đây nhất định bắt mình làm quân tiên phong.

Nghĩ đến Lô Ninh Quốc còn một số người ở Hải Đông, Hồ Bảo Tài liền hạ quyết tâm. Vương Trạch Vinh làm như vậy thì càng có thể lên chức. Nếu Vương Trạch Vinh đã có khả năng này tức là có tương lai, vậy mình quyết tâm theo hắn chưa chắc đã thiệt.

Vào văn phòng mình, thư ký vào rót trà rồi nhỏ giọng nói:

- Bí thư, vừa nãy Bí thư Lô gọi tới hỏi ngài ở đâu, tôi nói ngài được Bí thư Vương mời tới văn phòng.

Hồ Bảo Tài gật đầu không nói.

Nếu đã hạ quyết tâm dựa vào Vương Trạch Vinh, như vậy Hồ Bảo Tài đương nhiên không thể nào gọi lại cho Lô Ninh Quốc.

Ngồi im lặng suy nghĩ một lúc, Hồ Bảo Tài một lần nữa phân tích tình hình giữa Vương Trạch Vinh và Hoa Thái Tường. Lần này y phân tích khoa học hơn, mang theo cái nhìn khá khách quan. Hồ Bảo Tài không khỏi run lên, y đột nhiên phát hiện Vương Trạch Vinh không phải loại người như mọi người vẫn nghĩ. Có lẽ biểu hiện của Vương Trạch Vinh chỉ là hắn cố ý như vậy.

Trước đây mình cho rằng Vương Trạch Vinh chỉ là kẻ nhát gan, không quyết đoán, nhưng bây giờ mới biết mình sai lầm.

Tính cách một người hiếm khi có thể thay đổi nhưng Vương Trạch Vinh đã có thể đổi. Điều này nói rõ một vấn đề đó chính là Vương Trạch Vinh có sở trường người khác không có, hắn là người có thể biến ưu thế người khác thành của mình.

Điện thoại di động vang lên.

Hồ Bảo Tài nhìn thoáng qua mã số rồi có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn cầm máy lên nghe.

Điện thoại là Lô Ninh Quốc gọi tới. Lô Ninh Quốc sau khi biết Vương Trạch Vinh gọi Hồ Bảo Tài đi thì rất lo lắng.

- Bảo Tài, vừa nãy nghe nói đồng chí Vương Trạch Vinh gọi anh đi?

Lô Ninh Quốc mặc dù muốn biết Vương Trạch Vinh gọi Hồ Bảo Tài đi làm gì nhưng không trực tiếp hỏi mà dùng cách này. y tin Hồ Bảo Tài nhất định sẽ nói qua nội dung cuộc nói chuyện kia.

- Cũng không có gì, chỉ nói chuyện công việc mà thôi.

Hồ Bảo Tài lạnh nhạt nói.

Nghe như vậy, Lô Ninh Quốc run lên. Với hiểu biết của y về Hồ Bảo Tài, câu này của Hồ Bảo Tài có vấn đề.

- Ha ha, công việc Hải Đông rất phức tạp. Bảo Tài, nhất định phải nhìn rõ tình hình rồi hãy làm việc, không thể lỗ mãng.

- Bí thư nói đúng.

Nói chuyện vài câu, hai người dập máy.

Hồ Bảo Tài khi nói chuyện với Lô Ninh Quốc, y càng quyết tâm dựa vào Vương Trạch Vinh. Lô Ninh Quốc là người của Lão bí thư vậy mà phản bội ngài để dựa vào Hoa Thái Tường, còn mang một nhóm người đi. Điều này tạo thành ảnh hưởng không tốt với lực lượng của Lão bí thư. Mình dựa vào Vương Trạch Vinh coi như làm theo ý của Lão bí thư.

Hồ Bảo Tài hạ quyết tâm, Lô Ninh Quốc ở nhà lại rất khó chịu.

Lô Ninh Quốc cảm thấy lúc này là rất nguy hiểm. Lần này đám người do Vương Trạch Vinh cầm đầu đang gây chiến. Đây là lực lượng rất mạnh. Sau khi nói chuyện với Hoa Thái Tường, Lô Ninh Quốc nhận ra Hoa Thái Tường muốn lùi bước. Chỉ hai ngày mà các tỉnh truyền tới rất nhiều chuyện.

Lực lượng của riêng Vương Trạch Vinh không đủ thay đổi được gì, nhưng từ chuyện lần này có thể thấy rất nhiều gia tộc đã tham gia, mục tiêu nhằm thẳng vào các địa bàn của Lô hệ và Triệu hệ.

Lô Ninh Quốc biết rõ bản thân Vương Trạch Vinh mà muốn ra tay thì sẽ không bỏ qua Hải Đông. Mà muốn nắm được Hải Đông thì mục tiêu đương nhiên chính là Hồ Bảo Tài.

Lô hệ kinh doanh nhiều năm ở Hải Đông như vậy, lần trước bị Vương Trạch Vinh đánh khiến Lô hệ bị thương. Chẳng qua do có Hồ Bảo Tài nên không ít nhân viên Lô hệ được giữ lại.

Vương Trạch Vinh nếu vung đao lần nữa thì nhất định sẽ nhằm vào Hồ Bảo Tài. Hôm nay Vương Trạch Vinh gọi Hồ Bảo Tài tới chẳng lẽ chỉ là nghiên cứu công việc thôi sao?

Lô Ninh Quốc đã làm Bí thư Thành phố Hải Đông lâu như vậy, tình huống gì mà y không thể tính tới. Y có thể cảm nhận rõ ràng Hải Đông nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Lô Đình Đình vào thấy ông bố ngồi đó nên nói:

- Bố, Thường Hải bảo con tới Hải Đông, chiều con bay.

- Chuyện của các người ở Hải Đông thu lại một chút đi. Không phải bố đã nói với con là kiếm nhiều tiền như vậy làm gì rồi sao? không khí Hải Đông gần đây không quá tốt, đừng có lún vào quá sâu. Trung Quốc không chỉ có mình Hải Đông mà.

- Bố, Hải Đông thì sao chứ. Có phải Vương Trạch Vinh định giở trò với chúng ta?

Lô Đình Đình có chút lo lắng nói.

- Đừng nghĩ bố không biết chuyện anh chị làm. Con không phải muốn đi Canada sao? Việc này bố cũng không muốn can thiệp vào quá nhiều, con cũng lớn rồi.

Lô Đình Đình thấy ông bố hôm nay có vẻ không đúng nên ngồi xuống bên cạnh và nói:

- Bố, bố nghĩ gì thế. Con chỉ là tham gia một chút thôi, chủ yếu cũng không phải do con làm. Hơn nữa từ trên xuống dưới có rất nhiều người tham gia mà.

Câu này làm Lô Ninh Quốc phải suy nghĩ. Việc nhiều người nhúng vào Hải Đông là nguyên nhân chính khiến Lô Ninh Quốc để Lô Đình Đình dính vào Hải Đông. Nhiều gia tộc Bắc Kinh có quan hệ lợi ích ở Hải Đông như vậy, người bình thường đâu dễ dây vào lực lượng này.

Bây giờ Vương Trạch Vinh muốn chống đối lực lượng khổng lồ này, hắn có phần thắng không?

Nghĩ đến lực lượng vô hình đó, Lô Ninh Quốc cũng không rõ kết quả cuối cùng là như thế nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi