QUAN KHÍ

Lại nói Vương Trạch Vinh đang ở Thành phố Hải Đông đấu tranh với đối phương thì đám người Hạng Định cũng không nhàn rỗi.

Hạng Định trước đây có Hạng Nam làm chỗ dựa, sau khi Hạng Nam lui, ai cũng biết Hạng Định có quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh cũng là chỗ dựa lớn nên khiến Hạng Định cũng không giảm mấy về địa vị trong vòng tròn thiếu gia Bắc Kinh.

Y cũng biết rõ cuộc sống của mình được như vậy là nhờ Vương Trạch Vinh. Y càng chú tâm chuyện của Vương Trạch Vinh hơn. Mấy hôm trước Hạng Định mới mua một biệt thự để dành cho Vương Trạch Vinh và cô gái Mc Chu Linh Ngọc.

- Hạng thiếu gia, mọi người bây giờ đang rất tức giận. Có người dám phá phong thủy nhà Vương ca, chuyện này sao anh không có chút động tĩnh gì.

Một tên trước đây cũng là nổi nhưng do gia đình giảm sút mà mất thế đang lớn tiếng nói.

Theo y, một đám người cũng nhao nhao lên.

Hạng Định nói:

- Không giấu mọi người, việc này tôi cũng muốn tới Khai Hà xử lý nhưng Vương ca không đồng ý.

Việc này Hạng Định cũng thấy mất mặt.

Vì ai cũng biết y và Vương Trạch Vinh là anh em. Bây giờ Vương Trạch Vinh gặp chuyện, mình lại ngồi im không động. Tuy nói Vương Trạch Vinh không đồng ý để mình làm gì nhưng đám thiếu gia Bắc Kinh sẽ nghĩ như thế nào về mình? Mọi người nhất định nói mình không trượng nghĩa.

Nhìn đám người ngồi đây mấy năm trước do người nhà còn đương chức nên cũng có quyền lớn, nhưng dần dần người nhà mất thế nên giảm đi. Vì thế tâm lý ghen ghét, đố kị là không nhỏ, không chừng vừa ra ngoài là có người mắng mình ngay.

- Hạng thiếu gia, tôi nói anh sao lại như vậy chứ. Anh không nghĩ xem Vương ca bây giờ là ai. Vương ca là ủy viên Bộ Chính trị, Vương ca chẳng lẽ chỉ thị anh đi gây chuyện sao?

- Hạng thiếu gia, lão Lục nói đúng đó. Anh nghĩ xem đây đâu phải chuyện bình thường. Phá phong thủy là việc lớn. Bố mẹ, vợ Vương ca đều về Khai Hà, anh lại ở đây là như thế nào?

Nghe mấy người nói, Hạng Định có chút nóng mặt. LỜi này cũng có lý. Vương Trạch Vinh ở vị trí khác, chẳng lẽ còn nói thẳng với mình được sao? Vương Trạch Vinh nhất định không nói. Mà người Vương gia không chú trọng việc này sao? Đây là chuyện quan hệ đến việc phát triển của Vương ca, mình sao có thể hồ đồ như vậy?

- Lão Hạng, mấy người bọn tôi đã bàn rồi. Hôm nay chính là muốn nói một câu với anh. Nếu anh đồng ý thì bọn tôi có liều mạng bị nhà mắng cũng đi theo anh một chuyến. Phong thủy nhà Vương ca nhất định không thể phá.

Lúc này lại có thêm vài tên nữa đến.

Những người này đều có đầu có mặt ở Bắc Kinh. Bình thường mọi người không ít lần ngồi với nhau.

Trong số này có không ít người mà gia tộc đã đi theo Vương Trạch Vinh.

Hơn 20 người tụ tập ở đây và đều tỏ vẻ bất mãn với Bộ Giao thông.

Đối với bọn họ mà nói nếu tới tìm Bộ trưởng Bộ Giao thông gây chuyện thì không dám, đến Tỉnh ủy làm loạn cũng không dám. Nhưng nếu gây chuyện ở cấp thành phố, thị xã lại không vấn đề gì.

Đây là việc nhà Vương Trạch Vinh, vì Vương Trạch Vinh mà gây náo động thì mọi người nghĩ sẽ làm hắn vui.

Vương Trạch Vinh phát triển là rất rõ ràng vì thế mọi người càng coi trọng hắn hơn. Nếu như được Vương Trạch Vinh đánh giá cao thì cuộc sống sau này sẽ thoải mái hơn nhiều.

Nhìn Hạng Định xem, sau khi có Vương Trạch Vinh thì ai dám trêu chọc hắn.

Một tên có bố từng làm Bộ trưởng Bộ Giao thông nói với Hạng Định:

- Lão Hạng, chuyện phá phong thủy nhà Vương ca ở Khai Hà thì tôi đã tra ra được đó là do cục trưởng cục Quy hoạch tổng hợp Bộ Giao thông – Phương Quý Lâm chủ trì, việc này là do y làm.

Hạng Định nghe xong liền hừ một tiếng:

- Một tên cục trưởng mà dám làm loạn như vậy sao?

- Lão hạng nói đúng. Mẹ nó chứ, không phải chỉ là một thằng cục trưởng thôi sao? Tôi thấy như thế này, nếu Vương ca không muốn gây chuyện ở Khai Hà, chúng ta liền nhằm vào Bộ Giao thông, nhất định phải để bọn họ sửa lại phương án.

Hạng Định nhìn đối phương rồi hừ một tiếng:

- Mẹ nó chứ, cậu tưởng Bộ Giao thông là nhà cậu mở sao, nói người ta làm gì là người ta làm thế sao?

Đối phương nghe vậy liền cười nói:

- Chuyện do người mà. Những người chúng ta ngồi đây chỉ cần xông hết lên là đủ dọa chết bọn chúng.

Mấy tên thiếu gia đều là kẻ không sợ trời không sợ đất, nghe thế đều nhao nhao lên cổ vũ.

Hạng Định dù sao cũng tiếp xúc với cấp độ không cao. Y cũng không biết Vương Trạch Vinh đang rất đau đầu vì việc đấu với đối phương. Y tưởng rằng đây chỉ là hành vi của vài người ở Bộ Giao thông. Nghĩ đến quyền thế của Vương Trạch Vinh, lại nhìn đám người trước mặt, tính lực lượng sau lưng bọn họ nên Hạng Định cũng có chút do dự.

- Hạng ca, tôi vẫn phục anh vì anh làm việc luôn dứt khoát nhưng hôm nay sao thế? Vì chuyện của Vương ca mà các anh em dám liều mạng, vậy mà anh lại sợ. Anh sợ thì đừng đi, để bọn này đi.

Một thằng khác cũng lớn tiếng nói:

- Đúng, chuyện Vương ca là chuyện của anh em. Lão Hạng mà sợ thì bọn này có thể hiểu, có ai không sợ thì báo, chúng ta đi gặp thằng cục trưởng kia.

Lời này càng làm Hạng Định thêm khó coi. Uy tín của mình chẳng lẽ vì việc này mà mất sao? Xem ra không đi không được.

Hạng Định không cam lòng bị người coi thường, vì thế y vung chén lên đập vỡ rồi nói:

- Ai sợ ai, có giỏi thì đi theo tôi gặp thằng cục trưởng kia.

Hạng Định nói xong làm mọi người đều vỗ tay hoan hô.

Mọi người sau đó lên xe chạy thẳng tới Bộ Giao thông.

Lên xe, Hạng Định có chút tỉnh táo. Y đột nhiên nghĩ dù tìm thằng cục trưởng kia thì có tác dụng gì.

Y cũng biết mọi người đây chỉ là muốn tỏ thái độ ủng hộ Vương Trạch Vinh. Nhưng đi làm náo loạn như vậy có thể giải quyết được vấn đề gì sao?

Hạng Định đổ mồ hôi. Nếu việc này làm lớn gây phiền phức cho Vương ca thì đúng là khó xử lý.

Nhìn đoàn xe, Hạng Định thầm mắng một câu. Hơn 20 xe sang trọng chạy thẳng tới Bộ Giao thông thì đúng là sẽ có chuyện.

Càng nghĩ càng sợ, Hạng Định bắt đầu muốn lui lại.

Nhưng nhìn mấy xe xung quanh, y lại không muốn mất mặt. Mình tỏ vẻ muốn dẫn mọi người đến Bộ Giao thông tìm tên cục trưởng nói chuyện, chẳng lẽ mình lại tự mình rút trước sao?

Càng nghĩ càng khó khăn, càng nghĩ càng thấy chuyện không ổn. Việc này làm lớn không chừng gây phiền toái lớn cho Vương ca.

Đang khi suy nghĩ, không biết sao đằng trước xuất hiện hai xe cảnh sát mở đường.

Mẹ nó chứ.

Thấy cảnh này, Hạng Định đúng là không rõ có phải là mình bị trúng bẫy thằng nào không?

Càng nghĩ Hạng Định càng sợ.

Việc này nhất định là có âm mưu. Hầu hết mọi người không rõ, mà mình lại thành kẻ bị người ta lợi dụng.

Hạng Định biết bây giờ dừng lại là không thể, xe đằng trước chạy rất nhanh.

Phải nhanh chóng nghĩ biện pháp mới được.

Nhìn quanh một chút, Hạng Định cắn răng thầm nghĩ chỉ có thể dùng cách này mà thôi.

Ngay khi vừa tới đoạn rẽ, Vương Trạch Vinh cố ý giảm tốc độ, sau đó rẽ sang bên lao vào một chiếc xe ngược chiều đang chạy tới.

Do Hạng Định đã giảm tốc nên hai xe thoáng cái va vào bên nhau.

Vừa chạm vào nhau, Hạng Định dừng lại rồi thầm thở dài một tiếng. Y lao tới cửa xe bên kia, lôi thằng lái xe ra mà lớn tiếng mắng.

Tên lái xe kia cũng đi theo quan lớn một thời gian. Mặc dù thấy đoàn xe của Hạng Định có xe cảnh sát mở đường nhưng nghĩ đến xe mình ngồi cũng không yếu nên bắt đầu mắng lại.

Thấy đối phương mắng, Hạng Định mặc kệ mà vung tay đánh tới.

Tên lái xe từng đi bộ đội nên sao có thể trúng đòn. Y cũng rất tức giận vung tay túm lấy tay Hạng Định.

Hạng Định cắn răng vung chân đạp vào xe đối phương, còn cố ý lướt cánh tay vào cạnh bên xe để chảy máu tay.

Hạng Định vừa chảy máu đã gào ầm lên:

- Mau gọi xe cấp cứu, tay tôi bị thương rồi.

Thấy đám người đi cùng mình không thể không dừng lại, Hạng Định không khỏi thầm than mẹ nó chứ, lần này may mà mình nghĩ may.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi