Đại hội thể thao học sinh sinh viên Trung Quốc diễn ra rất thành công. Trong lễ khai mạc, bế mạc mọi người không thấy giữa Hoa Thái Tường và Vương Trạch Vinh có gì khác lạ cả, còn thấy hai người ngồi trên khán đài cười nói với nhau.
Đương nhiên truyền thông nước ngoài vẫn đưa tin vì vụ bức huyết thư kia.
Dù sao đó cũng là chuyện ở nước ngoài, trong nước cũng không vì thế mà bị ảnh hưởng.
Mấy ngày này do Hoa Thái Tường ở Hải Đông nên công việc trung tâm của Thành ủy chính là đi cùng Hoa Thái Tường, lịch trình khá kín. Vương Trạch Vinh gần như đi cùng toàn bộ hành trình.
Chẳng qua có một điểm thay đổi ở Hải Đông đó là Trưởng ban Tuyên giáo – Đồ Nam Hùng không chịu nổi sự khinh bỉ, dèm pha của nhân viên Vương Hệ nên đến xin phép với Vương Trạch Vinh về Bắc Kinh chữa bệnh.
Việc Đồ Nam Hùng phản bội mình, Vương Trạch Vinh cũng không thể hiện sẽ lập tức trả thù mà chấp nhận cho Đồ Nam Hùng nghỉ, sau đó đưa Diệu Hoa đến chủ trì công việc Ban Tuyên giáo.
Các cán bộ Hải Đông đang dần phân hóa. Hoa Thái Tường gần như kéo đi các đồng chí từng công tác ở Hải Đông, mấy người này thường xuyên tham gia các hoạt động cùng nhau.
Vương Trạch Vinh đương nhiên biết việc này, hắn cũng muốn xem trong số cán bộ Hải Đông có bao người doa động.
Trong thời gian này hắn ngoài việc đi cùng Hoa Thái Tường và ký biên bản ra thì về cơ bản không có hoạt động nào khác.
Lễ bế mạc vừa kết thúc, Vương Vân Long gọi điện tới nói Bộ Công an rất chú ý đến vụ án của Lô Đình Đình, yêu cầu tiếp nhận toàn bộ vụ án, yêu cầu Sở công an Hải Đông giao tất cả tài liệu lên trên bộ.
Vương Trạch Vinh nghe xong liền biết đây cũng là một trong số mục đích mà Hoa Thái Tường tới Hải Đông. Y không lôi kéo được mình thì lại muốn nhúng tay vào vụ án.
- Nói với bọn họ vụ án này có Thập cục tiếp nhận, anh gọi nói cho Đằng Kim Hàng biết.
Vương Trạch Vinh nói.
Vương Vân Long liền lập tức nghe theo ý của Vương Trạch Vinh mà gọi cho Phó bộ trưởng Bộ Công an - Đan Tiến Cao đi cùng Hoa Thái Tường:
- Phó bộ trưởng Đan, rất xin lỗi, vụ án của Lô Đình Đình do Trung ương Đảng chú ý nên Thập cục đã tiếp nhận vụ án, yêu cầu giao hết tất cả tài liệu cho bọn họ.
Nghe thấy là Thập cục, Đan Tiến Cao không khỏi nhíu mày, Thập cục là ở đâu thì y đương nhiên hiểu rõ. Đây là địa bàn của Tổng bí thư.
Đan Tiến Cao cũng khó xử nên vội vàng đến chỗ Hoa Thái Tường.
Mấy hôm nay tuy bề ngoài Hoa Thái Tường tỏ vẻ bình tĩnh, khỏe mạnh nhưng sức khỏe của y không quá tốt.
Hoa Thái Tường biết mình mặc dù là Phó chủ tịch nước nhưng ở Bộ Chính trị cũng chỉ có một bộ phận lực lượng, nếu muốn dùng lời nói vu vơ mà bắt được Vương Trạch Vinh là không thể, cũng chỉ có thể dùng xu thế chèn ép Vương Trạch Vinh một chút mà thôi.
Hoa Thái Tường đúng là không ngờ Vương Trạch Vinh trưởng thành nhanh như vậy. Theo Hoa Thái Tường thấy Vương Trạch Vinh không coi mình vào đâu. Điều làm Hoa Thái Tường lo nhất là Vương Trạch Vinh tới Hải Đông chưa lâu mà đã khống chế được cả nơi này.
Tối qua ngủ không quá ngon nên giờ này Hoa Thái Tường đang dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
Mặc dù bên ngoài có không ít người muốn gặp nhưng lúc này Hoa Thái Tường không muốn tiếp ai.
- Bố, tình hình bây giờ có vẻ không tốt, Lô Ninh Quốc đang rất lo lắng.
Hoa Khánh Anh thấy biểu hiện của Vương Trạch Vinh, lại xem qua về hoạt động của Lô Ninh Quốc ở Hải Đông nên trong lòng cô khá lo.
Hoa Thái Tường im lặng không nói.
Y rất rõ mục đích lần này tới đây của mình, đó chính là làm Vương Trạch Vinh không kịp đối phó. Nhưng bây giờ Vương Trạch Vinh nói và làm việc đều cẩn thận, muốn túm được nhược điểm của hắn là không dễ.
Vương Trạch Vinh tồn tại vài quan hệ nam nữ bên ngoài không phải là điều bí mật, Hoa Thái Tường không phải không muốn mượn việc này đả kích Vương Trạch Vinh nhưng cuối cùng đã phải bỏ suy nghĩ này đi. Bây giờ quan chức nào chẳng bao một hai người phụ nữ, mình nếu dùng việc này nói Vương Trạch Vinh không chừng mình sẽ thành kẻ bị bao người đả kích.
Chuyện nam nữ là khuyết điểm lớn nhất của Vương Trạch Vinh nhưng lại là thứ không thể lợi dụng nhất.
Một lúc sau Hoa Thái Tường mở mắt ra nhìn Hoa Khánh Anh:
- Tiểu Vĩ đến Canada rồi chứ?
- Cậu ấy đang ở Mỹ, nói chơi ở Mỹ một chút rồi sang bên kia.
- Có chuẩn bị vẫn hơn.
Hoa Thái Tường nói xong câu này rồi lại nhắm mắt vào.
Hoa Khánh Anh nghe xong không khỏi giật mình nói:
- Bố, đến lúc không thể cứu vãn sao?
Hoa Thái Tường nói:
- Từ thái độ của Vương Trạch Vinh thì con cũng thấy đó, bên kia đã hạ quyết tâm, đây không phải việc bình thường. Hoa gia chúng ta đã lún quá sâu.
- Đan Tiến Cao không phải đến Sở công an Hải ĐSo bố?
- Vương Trạch Vinh rất cứng rắn, đây là điều con đã biết. Nếu là người khác thì Bộ Công an còn có uy nhưng Vương Trạch Vinh lại khác.
Hoa Thái Tường cũng cảm thấy mình mất sức uy hiếp đối với Vương Trạch Vinh.
Đối với Vương Trạch Vinh, Hoa Thái Tường sau mấy lần thử chiêu mà nhận ra đối phương là kẻ ngoài mềm trong cứng. Chuyện hắn đã quyết định thì người ngoài căn bản không thể ảnh hưởng.
Lúc này Đan Tiến Cao đã gõ cửa đi vào.
Nhìn Đan Tiến Cao, Hoa Thái Tường liền khôi phục lại dáng vẻ khỏe mạnh.
- Phó chủ tịch, tình hình có biến. Tôi đến Sở công an Hải Đông đòi người và chứng cứ, cũng đưa ra văn bản nhưng bọn họ nói với tôi là Thập cục đã tiếp nhận việc này.
Thập cục?
Hoa Thái Tường không khỏi run lên. Làm Phó chủ tịch y đương nhiên biết tình hình của Thập cục. Chẳng qua do Bí thư Lâm và Bí thư Trịnh giấu kín nên y không biết Vương Trạch Vinh còn làm Phó cục trưởng Thập cục.
Thực ra Hoa Thái Tường cũng âm thầm tìm hiểu tin tức của Thập cục, còn biết Vương Vân Long cùng Giang Hùng Cường đều là của Thập cục. Thấy bọn họ tới Hải Đông, Hoa Thái Tường lại nghĩ mấy người Bí thư Trịnh phái bọn họ tới Hải Đông là để thầm ủng hộ Vương Trạch Vinh mà thôi.
Bây giờ nghe Đan Tiến Cao nói Thập cục đã nhận vụ án của Lô Đình Đình, Hoa Thái Tường biết đây là điều không phải không thể. Nó nói rõ Bí thư Trịnh bắt đầu tham gia vào việc này.
- Tôi biết rồi.
Hoa Thái Tường lạnh nhạt nói.
Nhìn Đan Tiến Cao đi ra, Hoa Thái Tường nói với Hoa Khánh Anh:
- Con gọi Tiểu Hàn vào đây.
Một lát sau Hoa Thái Tường nhìn một người trẻ tuổi trông rất tự tin trước mặt mình.
Hoa Thái Tường ra hiệu cho Hoa Khánh Anh ra ngoài.
Nhìn cửa đã được đóng, Hoa Thái Tường nhìn đối phương:
- Đã điều tra xong chưa?
Tên Hàn Quân này bề ngoài là đội trưởng đội bảo vệ của Hoa Thái Tường nhưng Hàn Quân lại là thân tín số một của Hoa Thái Tường. Có một số việc con của Hoa Thái Tường không biết nhưng Hàn Quân lại biết.
Hàn Quân nói:
- Người được nhốt ở Bộ tư lệnh Hải Đông, đề phòng nghiêm ngặt.
Hoa Thái Tường khẽ gật đầu, y đã cho Hàn Quân thăm dò tin tức của Lô Đình Đình chứ không dự định chọc vào quân đội.
Lúc này Hoa Thái Tường đang có một quyết định nhưng vẫn còn do dự không biết nên tiến hành hay không?
Y gõ gõ tay vào thành ghế suy nghĩ.
- Nghe nói Vương Trạch Vinh lúc ở Pháp đã thể hiện công phu rất cao.
Hoa Thái Tường đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.
- Theo chúng tôi biết Vương Trạch Vinh rất giỏi Thái cực quyền.
- Nếu cậu đấu với y có chắc thắng không?
- Theo tôi biết thì chỉ với năng lực này của hắn thì chắc là 50%.
Hoa Thái Tường có chút giật mình nhìn Hàn Quân. Nói thật Hàn Quân của y khi đi thi đấu với bộ đội đặc chủng Mỹ còn xếp thứ hai, vậy mà chỉ tự nhận khả năng thắng Vương Trạch Vinh là 50%, Vương Trạch Vinh lợi hại như vậy sao?
- Chẳng qua nếu là tập kích thì hắn không phải đối thủ của tôi.
Hàn Quân rất tự tin bổ sung.
- Trong tài khoản của cậu ở Mỹ có một triệu Usd.
Hoa Thái Tường nói xong liền im miệng.
Khi Hàn Quân đi ra, Hoa Thái Tường mới một lần nữa mở mắt ra.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Hoa Thái Tường lần đầu tiên phát hiện mình không thể khống chế được gì trong tay.
Hoa Thái Tường từ bên Mỹ nghe được một tin nói Đảng dân chủ rất có thể đã đàm phán xong với Vương Trạch Vinh.
Lần này tới Hải Đông, Hoa Thái Tường đã thầm sai Hàn Quân điều tra về tập đoàn Feier Xi. Theo tin tức nhận được y rất sợ hãi.
Càng làm y kinh hãi chính là từ Bắc Kinh truyền tới vài tin tức không quá tốt. Trụ sở chính tập đoàn Feier Xi ở Hải Đông có nhiều chứng cứ giao dịch giữa Trung Quốc và Mỹ. Bây giờ xem ra mấy thứ này đã rơi vào tay Vương Trạch Vinh.
Lại nghĩ tới thái độ không tôn trọng của Vương Trạch Vinh đối với mình, Hoa Thái Tường có cảm giác Vương Trạch Vinh đã lấy được tài liệu gì đó đủ sức hại chết mình.
Nghĩ đến việc này, lại nghĩ tới mấy người Bí thư Lâm nhất định không chịu ngồi yên, Hoa Thái Tường biết đã không còn cách nào khác.