QUAN KHÍ

Khi xe tiến vào Trung Nam Hải, Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận rõ không khí khẩn trương ở nơi đây, số binh lính canh gác cũng tăng lên không ít.

Lần này Vương Trạch Vinh lên Bắc Kinh ngoài việc mang chứng cứ thì còn nhận được thông báo tham gia hội nghị Bộ Chính trị mở rộng.

Có nhân viên Thập cục hộ tống nên hắn không gặp bất cứ khó khăn gì khi lên Bắc Kinh.

Thực ra Vương Trạch Vinh không biết do Hàn Quân bị bắt nên hắn mới có thể thuận lợi đi lên Bắc Kinh như vậy, không ai nghĩ sau lưng Vương Trạch Vinh còn có Thập cục.

Hàn Quân bị người Thập cục bắt, sau đó tự sát khiến kế hoạch không còn ai chỉ huy. Mà Vương Trạch Vinh sau đó cũng lập tức lên Bắc Kinh khiến cho người muốn nhằm vào hắn lại mất mục tiêu.

Xuống máy bay, Vương Trạch Vinh gọi điện cho yy, yy bảo hắn đến thẳng Trung Nam Hải.

- Bí thư Vương, tình hình Bắc Kinh giờ khá khẩn trương hôm qua đã tổ chức hội nghị Quân ủy trung ương mở rộng, yy và Bí thư Lâm đều tham gia, nội dung hội nghị chúng tôi tạm thời không biết.

Đằng Kim Hàng ngồi bên cạnh Vương Trạch Vinh, y nhỏ giọng nói tình hình Bắc Kinh với đối phương.

Vương Trạch Vinh biết cuộc họp đó, hắn cũng muốn tìm hiểu kết quả của cuộc họp là gì.

- Vậy sau khi hội nghị kết thúc có tình hình gì không?

Đằng Kim Hàng hiểu ý của Vương Trạch Vinh nên nói:

- Lúc Phó chủ tịch Hoa đi ra thì có vẻ mặt rất khó coi.

Nghe vậy, Vương Trạch Vinh liền biết hội nghị đa có kết quả vì vậy khẽ gật đầu.

Tình hình bây giờ đã rõ ràng, hội nghị Quân ủy trung ương mở rộng lần này nhất định là do yy và Bí thư Lâm tổ chức, trong hội nghị đã thực hiện được mục đích của hai vị Tổng bí thư này.

Nếu mục đích của hai người đã đạt, như vậy đó lại là điều không tốt với Hoa Thái Tường.

Xe chạy đến nhà Vương Trạch Vinh trước.

Xuống xe, Vương Trạch Vinh thấy ngay Lữ Hàm Yên đang cười rất tươi đứng đợi mình.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Hôm nay em không phải đi làm sao?

- Nghe nói lãnh đạo to của em về, em đành phải xin nghỉ.

Lữ Hàm Yên cười nói.

- Em thấy anh cũng thế đó, vừa về tới Bắc Kinh là chạy ngay về nhà.

Xx đi tới khoác tay Vương Trạch Vinh:

- Bố đang ở nhà, ông nội Uông Phỉ cũng ở đây, ông Vệ cũng tới.

Vương Trạch Vinh gật đầu đi vào trong.

Vừa vào hắn thấy ba ông lão đang nói chuyện với nhau, mỗi người đều rất nghiêm túc.

Thấy Vương Trạch Vinh vào, Uông Nhật Thần cười nói:

- Trạch Vinh, cháu về thẳng nhà à?

Vương Trạch Vinh chào ba người:

- Cháu vốn định đến thẳng chỗ yy nhưng yy bảo cháu về nhà trước.

Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Con chắc biết Quân ủy trung ương vừa tổ chức hội nghị mở rộng chứ?

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Vâng, con nghe nói hội nghị diễn ra khá căng thẳng.

- Đúng thế, rất căng thẳng nhưng mà kết quả lại khá tốt, có mấy chức vụ tướng lĩnh cao cấp trong quân đội đã được điều chỉnh.

Vệ Hồng Lâm nói xen vào:

- Khu vực trung tây vẫn có vấn đề, lần điều chỉnh này Trung ương sẽ tăng cường khả năng khống chế với quân đội ở địa phương.

Việc này Vương Trạch Vinh đã nghe Uông Kiều nói. Hắn biết qua đợt điều chỉnh này sẽ khiến lực lượng của tập đoàn lợi ích kia suy giảm nhiều.

Uông Nhật Thần cười nói:

- Nói thật bây giờ lãnh đạo trong quân đội thiếu kinh nghiệm thực chiến, nặng về tư tưởng. Người như vậy thường quý mạng mình hơn bất cứ ai, đừng thấy bọn họ quản binh chặt nhưng đó chỉ là hổ giấy mà thôi. Đến lúc đánh nhau thì tôi không biết bao người dám cầm súng ra trận.

Câu này làm ba người còn lại phải suy nghĩ. Uông Nhật Thần thực ra nói có lý, mấy vị lãnh đạo quân đội toàn mạnh miệng, giỏi lý thuyết chức thực tế thì đâu ra gì.

Vương Trạch Vinh thầm gật đầu, hắn biết Uông Nhật Thần đây không phải là lo lắng vu vơ.

Từ lời của ông, Vương Trạch Vinh cũng hiểu tại sao Uông Chính Phong lại kích động như vậy, trong này nhất định là bị Uông Nhật Thần ảnh hưởng.

Vệ Hồng Lâm thở dài một tiếng:

-Quân đội mạnh đó là giấc mộng của Trung Quốc, hàng năm Trung ương đầu tư rất nhiều vào quân đội, điều này không một người dân nào của Trung Quốc có ý kiến nhưng chúng ta cũng cần phải có sự đáp lại đầy đủ.

Vương Trạch Vinh biết việc này không phải nói là có thể giải quyết được.

Lữ Hàm Yên rót nước cho Vương Trạch Vinh, nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, cô lên tiếng:

- Từ khi biết tin diễn ra hội nghị này làm cho Trung Nam Hải cũng đông binh lính lên hẳn.

Hạng Nam nói:

- Thực ra trong quân đội đã sớm bắt đầu triển khai điều động, có vài đơn vị quân đội lấy danh nghĩa tập huấn mà đi sang khu vực trung tây.

Vương Trạch Vinh thông qua Thập cục nên biết được việc này, đó là đề phòng bất trắc.

Vừa rồi nghe Uông Nhật Thần nói, Vương Trạch Vinh đột nhiên có một suy nghĩ đó là hy vọng quân đội khu vực trung tây trở nên mạnh hơn.

Nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh, Uông Nhật Thần cười nói:

- Ông biết cháu sẽ có cùng suy nghĩ với ông. Việc điều chỉnh tướng lĩnh khu vực trung tây đang tiến hành, Trung ương đã phái người đi làm thủ tục giao tiếp.

Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:

- Quân đội Trung Quốc quá mềm yếu.

Uông Nhật Thần nói:

- Chẳng lẽ cháu hy vọng quân đội chúng ta cứng rắn lên sao?

Hạng Nam xua tay nói:

- Chuyện trong quân đội có người trong quân đội giải quyết, Trạch Vinh tạm thời chưa thể xen vào, cũng không nên quan tâm làm gì. Bây giờ quân đội sẽ rất nhanh giải quyết xong, hội nghị Bộ Chính trị sau đây mới là hội nghị quan trọng.

Mọi người đều quan tâm tới Vương Trạch Vinh sẽ gặp chuyện gì trong hội nghị lần này.

Mặc dù biết nhiều chuyện nhưng có mấy chuyện là bí mật nên Vương Trạch Vinh không tiện nói ra mà chăm chú nghe ba ông thảo luận.

Trước đây Trung ương thường từ ba người này để nhận được tin tức, bây giờ lại khác, Vương Trạch Vinh đã có tầm nhìn xa hơn.

Mấy ông lão cũng quan tâm đến tình hình của Vương Trạch Vinh, hôm nay tới là để nghiên cứu về bước phát triển tiếp theo của Vương Trạch Vinh.

Vệ Hồng Lâm nhìn Vương Trạch Vinh và nói:

- Trạch Vinh, hôm nay mọi người tới đây là muốn bàn về phương hướng phát triển của cháu sau hội nghị Bộ Chính trị lần này. Trạch Vinh, lần này quân đội điều chỉnh thì ai cũng biết Trung ương Đảng sẽ ra tay. Từ chuyện này cũng thấy đối phương cũng không mạnh đến như vậy, có lần điều chỉnh này thì lực lượng của Hoa Thái Tường sẽ giảm mạnh. Mấy người bọn ông tin rằng sau những gì Hải Đông đã làm, hai người Bí thư Lâm, Bí thư Trịnh sẽ tiến hành đả kích rất mạnh, có thể nhất là buộc Hoa Thái Tường bị bệnh mà lui, y chỉ cần lui là vị trí của y sẽ để trống.

Vương Trạch Vinh chưa bao giờ nghĩ đến vị trí của Hoa Thái Tường, nghe Vệ Hồng Lâm nói, hắn nhìn ông và nói:

- Diệt trừ tập đoàn lợi ích đó là nguyện vọng lớn nhất của cháu, các chuyện khác cháu cũng không suy nghĩ tới.

Vệ Hồng Lâm lắc đầu nói:

- Trạch Vinh, cháu bây giờ còn không rõ tình hình của mình, cháu nghĩ mình không tranh đoạt là được sao? Ông nói với cháu, với công lao trong hành động lần này của cháu, dù hai vị Tổng bí thư không tính tới cháu thì rất nhiều người ở Bắc Kinh cũng nói chuyện giúp cháu.

Hạng Nam gật đầu nói:

- Trạch Vinh, nói thật các lão cán bộ ở Bắc Kinh có nhiều người đều có cái nhìn như con nhưng chỉ là không có sức mà thôi. Con làm như vậy ở Hải Đông, lần này xx đến Hải Đông cũng đối phó con mà con có thể đứng vững được. Vì thế từ trên người của con rất nhiều người cũng thấy được hy vọng.

Uông Nhật Thần cũng nói:

- Trạch Vinh, công lao lớn nhất cả đời ông không phải là làm bao chuyện cho dân cho nước mà là phát hiện ra cháu, bồi dưỡng cháu. Trung Quốc yếu đuối đã lâu nên cần thế hệ tới có thể đứng thẳng. Nói thật Hoa Thái Tường không biết xấu hổ tới Hải Đông nhằm vào cháu, ông nghĩ qua rất nhiều biện pháp cháu sẽ ứng phó, không ngờ chúa lại dám dũng cảm chống lại một Phó chủ tịch nước. Đó không chỉ là dũng khí mà còn là trí tuệ, làm Hoa Thái Tường không thực hiện được mục đích của y, chỉ có thể buồn bã về Bắc Kinh. Cháu có thể không biết là danh tiếng của cháu ở Bắc Kinh đã khá nổi.

Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:

- Cháu chỉ làm việc mình nên làm.

Hạng Nam nói:

- Trạch Vinh, con nên chuẩn bị tư tưởng, bố đoán tối nay Bí thư Trịnh và Bí thư Lâm sẽ nói chuyện với con.

Vương Trạch Vinh nhìn qua quan khí của mình thì biết muốn lên vị trí của Hoa Thái Tường thì ít nhất cần thêm một tán ô nữa, việc này chưa chắc có thể.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi