QUAN KHÍ

Thời gian trôi nhanh, Vương Trạch Vinh vào trong quân đội đã được nửa năm. Trong thời gian này hắn đã dành nhiều công sức tìm hiểu công việc ở quân đội, gần như đi hết bảy Quân khu lớn, cũng hiểu qua về tình hình trong quân đội.

Công tác ở Thành phố Hải Đông hắn gần như để người Vương Hệ phối hợp với Chiêm Quốc Xương cùng làm. Mặc dù hắn không ở đó nhưng hắn vẫn nắm giữ Hải Đông trong tay.

Ngay khi Vương Trạch Vinh đang tiến hành một vài điều chỉnh cục bộ trong quân đội thì được thông báo tham ra hội nghị ủy viên quân ủy do Bí thư Trịnh chủ trì.

Nhìn mọi người đã đến đông đủ, Bí thư Trịnh nghiêm túc nói:

- Hôm nay có một việc cần nghiên cứu, sau đây mời đồng chí Bành Bộ Thuân thông báo.

Bành Bộ Thuân nói:

- Đại hội thi đấu quân đội đặc nhiệm toàn thế giới sang tháng sau sẽ diễn ra ở Afghanistan. Đại hội này thì mọi người đều biết tầm quan trọng của nó. Chúng ta sẽ chọn 100 quân nhân từ đội đặc nhiệm tham gia. Bây giờ cần nghiên cứu xem ai sẽ là người dẫn đoàn đi.

Nghe Bành Bộ Thuân nói làm vẻ mặt mấy vị ủy viên trở nên khó coi.

Vương Trạch Vinh không rõ việc này nên hỏi:

- Đại hội này là đợt cọ sát năng lực của quân đội, tôi nghĩ bộ đội đặc chủng của nước ta không kém mà.

Tổng tham mưu trưởng Tô Tiến Huy cười nói:

- Bí thư Vương, việc này đúng là chuyện khó. Bộ đội nước ta không yếu nhưng có một vấn đề đó là người dẫn đội phải là lãnh đạo quân đội cấp quốc gia tham dự.

Vương Trạch Vinh càng khó hiểu:

- Các ủy viên đang ngồi đây ai đi chẳng được, có gì khó xử chứ?

Câu này của hắn càng làm vẻ mặt mọi người thêm khác lạ.

Thường Chính Lý cười nói:

- Bí thư Vương, anh không biết rồi. Sau khi tham gia các cuộc thi đấu thì thường xuyên có các quốc gia không phục, lãnh đạo cao cấp của quân đội sẽ tiến hành khiêu chiến người dẫn đoàn của đối phương, không ứng chiến thì dù binh lính thắng cũng mất mặt. Hơn nữa trong quân đội so sánh là khí phách, nếu không dám ứng chiến có phải nhận mình kém đối phương không? Anh nhìn mấy người chúng tôi đều già rồi, sao có thể đi được.

Còn có chuyện này ư? Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi:

- Người dẫn đoàn mấy quốc gia khác chắc tuổi cũng tương tự các đồng chí, tôi nghĩ việc khiêu chiến này mọi người đều không thích mới đúng.

- Bình thường thì không xuất hiện chuyện này, chủ yếu là có vài nước thua quá thảm nên muốn mượn việc này mà lấy lại chút danh tiếng.

Vương Trạch Vinh thầm gật đầu, hóa ra là vậy.

Nếu như nói Trung Quốc dẫn đoàn đi thắng bị người ta khiêu chiến không dám nhận hoặc thua thì sau khi về người dẫn đoàn đó sẽ mất uy tín ở trong quân đội. Bảo sao không ai muốn dẫn đoàn.

Bành Bộ Thuân nói:

- Nếu không được thì để tôi tự dẫn đoàn.

Thường Chính Lý lắc đầu nói:

- Lần trước anh đã dẫn đoàn, nhờ bắn súng nên lấy được thể diện, lần này mà anh dẫn tiếp thì người nước ngoài lại cho rằng Trung Quốc chúng ta không còn ai khác.

Vương Trạch Vinh hỏi:

- Không phải là đấu giữa bộ đội đặc chủng sao? Sao lại bắn súng?

Dương Úy Lâm đáp lời:

- Bí thư Vương thấy chúng tôi ngồi đây xem có ai giống bộ đội đặc chủng không? Chỉ cần thể hiện sở trường của mình hơn đối phương là được.

Bí thư Trịnh lên tiếng:

- Bây giờ tình hình thế giới đang có nhiều thay đổi. Một vài quốc gia đang không ngừng thử dò xét lực lượng và giới hạn của Trung Quốc chúng ta. Đại hội này sẽ không đơn giản, phải chuẩn bị có người khiêu chiến. Lần này chúng ta phải dành phần thắng, người dẫn đoàn nhất định là người phải gánh được trọng trách. Vì thế mọi người xem xem trong những người ngồi đây ai là thích hợp nhất.

Chiêm Lâm lắc đầu nói:

- Trong các đồng chí ngồi đây nếu trẻ thêm vài tuổi thì còn có thể một chút. Bây giờ mà đi ra dễ mất mặt hơn.

Phương Thụ Lập cũng đồng ý nói:

- Bây giờ tướng lĩnh quân đội nước ngoài thay đổi rất nhanh. Ví dụ như Nga người dẫn đoàn lần này có thể là do Ciro mới được thăng từ đội đặc nhiệm Alpha lên. Người dẫn đội của Mỹ cũng có thể là người mới thăng chức từ đội trưởng đội biệt kích…

Nghe Phương Thụ Lập nói như vậy, Vương Trạch Vinh có thể nhận ra ở đây ngoài Bí thư Trịnh ra thì ai cũng lo lắng.

Thấy bọn họ như vậy, Vương Trạch Vinh cũng biết lần này các nước đều muốn thể hiện lực lượng của mình.

Thường Chính Lý nói:

- Nhân viên chúng ta phái ra đều là quân tinh nhuệ, có cả nhân viên của SPC, Thập cục, phần thắng là rất lớn. Vì thế người dẫn đoàn là rất quan trọng.

Đây là hành động mang tính chuyên nghiệp trong quân đội, Vương Trạch Vinh cũng không tiện xen vào.

Bàn một lúc nhưng mọi người vẫn không tìm được ai thích hợp nhất.

Thấy tình hình như vậy, Vương Trạch Vinh không khỏi nhíu mày. Từ việc này hắn cũng nhìn ra các lãnh đạo cao cấp trong quân đội thiếu sự quyết đoán, sát phạt, hoặc là thiếu năng lực cá nhân. Cứ kéo dài như vậy thì sức chiến đấu của quân đội nhất định bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Ngay khi Vương Trạch Vinh đang trầm ngâm suy nghĩ, Chu Quốc Vũ lên tiếng:

- Tôi thấy năm nay người dẫn đoàn của chúng ta có một người rất thích hợp. Đó là đồng chí Vương Trạch Vinh, tin rằng đồng chí Vương Trạch Vinh có thể đảm nhiệm tốt việc này.

Trước không ai tính tới Bí thư Trịnh và Vương Trạch Vinh. Bí thư Trịnh đương nhiên là không thể, Vương Trạch Vinh cũng chỉ tham gia vào vài công việc trong quân đội mà thôi, để hắn dẫn đội là không quá hợp lý. Nhưng bây giờ mọi người đều phải nhìn Chu Quốc Vũ.

Chu Quốc Vũ cười nói:

- Theo tôi biết trong thời gian này đồng chí Vương Trạch Vinh vẫn đang được huấn luyện. Với độ tuổi của đồng chí Vương Trạch Vinh ứng phó chuyện như thế này chắc không khó khăn.

Vương Trạch Vinh nhìn Dương Úy Lâm rồi không khỏi động tâm. Việc mình tham gia tập huấn là bí mật, sao Chu Quốc Vũ lại biết?

Dương Úy Lâm cũng hơi biến sắc. Vương Trạch Vinh tới địa bàn của y vậy mà có người tiết lộ ra. Nghĩ đến đây, y có ý định về phải thanh lọc cấp dưới, xem ai dám chơi mình.

Bành Bộ Thuân nhíu mày nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh chỉ là tạm thời thay thế công việc của đồng chí Hoa Thái Tường. Hơn nữa đồng chí Vương Trạch Vinh không có quân tịch thì làm sao có thể dẫn đoàn?

Chu Quốc Vũ nói:

- đây cũng không phải việc gì lớn mà. Có thể tổ chức hội nghị quyết định đồng chí Vương Trạch Vinh làm ủy viên dự bị quân ủy là được. Có thân phận này đi dẫn đoàn là đủ tiêu chuẩn. Hơn nữa các nước trên thế giới chắc cũng biết đồng chí Vương Trạch Vinh. Đồng chí Vương Trạch Vinh dẫn đoàn thì người nước ngoài còn có thể cho rằng đây là Trung Quốc chú trọng đại hội.

Vương Trạch Vinh tạm thời không rõ Chu Quốc Vũ thuộc lực lượng của ai nhưng hắn biết đề nghị này của Chu Quốc Vũ không có ý tốt.

Vương Trạch Vinh nhìn quanh và tập trung vào Dương Úy Lâm, Chiêm Lâm. Hắn thấy Dương Úy Lâm nhìn mình với vẻ cổ vũ.

Nhìn quanh một vòng Vương Trạch Vinh cười nói:

- Nếu đồng chí Chu Quốc Vũ cho rằng tôi thích hợp thì tôi cũng xin đứng ra nhận dẫn đoàn.

Nửa năm qua Vương Trạch Vinh rảnh rỗi liền được nhân viên của Dương Úy Lâm huấn luyện. Bây giờ hắn rất tự tin vào năng lực của mình, không lo bị thua quá thảm.

Hơn nữa với tính cách của Vương Trạch Vinh thì sẽ không lùi bước trước chuyện này. Mà chỉ như vậy mới có thể khiến mọi người phục hắn.

Bành Bộ Thuân nhìn Dương Úy Lâm và hy vọng Dương Úy Lâm nói qua về việc Vương Trạch Vinh đã được tập huấn ra sao?

Dương Úy Lâm cười nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh từ khi tiến vào quân đội liền cảm thấy mình không nắm rõ tình hình nên yêu cầu tôi phái một số nhân viên huấn luyện đặc biệt giúp. Tình hình cụ thể tôi không rõ, tôi chỉ là phái nhân viên giỏi nhất phụ trách huấn luyện cho đồng chí Vương Trạch Vinh. Theo tôi biết đồng chí Vương Trạch Vinh tập huấn rất nghiêm túc. Tôi đồng ý với việc đồng chí Vương Trạch Vinh dẫn đoàn.

Dương Úy Lâm bình thường rất nghiêm túc, không dễ khen ai. Nếu hắn cho rằng Vương Trạch Vinh có thể dẫn đoàn tức là nói rõ Vương Trạch Vinh có vài điểm đạt đủ tiêu chuẩn quân nhân.

Bành Bộ Thuân vỗ bàn nói:

- Tốt, tôi cũng đồng ý với ý kiến này.

Bí thư Trịnh có chút lo lắng nhìn Vương Trạch Vinh nhưng thấy hắn lại lộ vẻ tự tin nên ngài gật đầu nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh dù sao cũng xuất thân cán bộ địa phương, mọi người không nên đưa ra yêu cầu quá cao.

Ai cũng hiểu ý của Bí thư Trịnh nói giúp Vương Trạch Vinh nếu thất bại, Thường Chính Lý gật đầu nói:

- Tôi cho rằng lần này chúng ta không cần quá chú trọng thành tích, mục đích chính là tìm hiểu thêm về tình hình quân lực nước ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi