QUAN KHÍ

Sáng hôm sau 10h Vương Trạch Vinh mới dạy, Lữ Hàm Yên đã đi làm. Hắn ăn sáng rồi tới nhà Ngô lão.

Ngô lão đã nói hắn có thể tới bất cứ lúc nào mà không cần thông báo, vì thế lần này Vương Trạch Vinh tới thẳng đó.

Xe qua vài trạm gác và tới được nhà Ngô lão.

Xe dừng lại, Vương Trạch Vinh đi về phía nhà Ngô lão và có chút bất ngờ khi thấy ở khu trồng rau của Ngô lão có hai người. Hắn nhìn kỹ thì không khỏi nhíu mày. Không ngờ lại là Lý Kiền Ý.

Bây giờ là giờ đi làm, Lý Kiền Ý là Phó thủ tướng thường trực rất bận việc mà đến giúp Ngô lão trồng rau, mục đích là gì không cần nghĩ cũng biết.

Vương Trạch Vinh thầm nghĩ bảo sao ba ông lão không nói như vậy với mình. Lý Kiền Ý đã chú ý tới Ngô lão.

Hoa Thái Tường là người được Ngô lão ủng hộ. Hoa Thái Tường không được, Ngô lão mặc dù trong hội nghị lần trước tỏ vẻ ủng hộ mình nhưng vẫn không giao quân quyền cho mình. Cách làm này của ông khiến nhiều người suy đoán. Trước khi chức Phó chủ tịch được quyết định thì dù là ai cũng có suy nghĩ.

Mặc dù suy nghĩ nhiều nhưng Vương Trạch Vinh vẫn nở nụ cười đi tới.

- Ngô lão đang bận à.

Vương Trạch Vinh từ xa đã nói.

Nghe thấy tiếng của Vương Trạch Vinh, cả Ngô lão, Lý Kiền Ý đều ngẩng đầu lên.

Vương Trạch Vinh lại cười nói với Lý Kiền Ý:

- Phó thủ tướng cũng ở đây, tôi còn định đến báo cáo công việc với anh.

Ngô lão cười nói:

- Tiểu Vương mới từ Afghanistan về?

- Tôi vừa về hôm qua và định tới gặp Ngô lão luôn nhưng lại có vài việc không thể không làm, vì thế sáng nay mới tới được.

Lý Kiền Ý cũng đứng lên nói:

- Trạch Vinh đến à. Tôi nghe nói thành quả chuyến đi tới Afghanistan lần này rất tốt, tôi cũng dự định nghe qua một chút.

Ngô lão, Lý Kiền Ý đi ra rửa tay. Ngô lão quay vào nói:

- Tiểu Vương ngồi xuống nói chuyện.

Lý Kiền Ý chỉ vào đống rau mà nói:

- Rau đang mọc rất tốt. Bây giờ khó tìm được rau sạch, hôm nào thu hoạch tôi phải lấy cớ để đến xin ăn mới được.

Ngô lão cười ha hả nói:

- Nói đúng, bây giờ rau toàn thuốc trừ sâu, ăn vào là lo. Nhưng cũng khó cho nông dân, không phun thuốc thì rau không bán được, phun lại có hại cho sức khỏe. Kiền Ý, vấn đề bữa cơm tôi nghĩ chính phủ cần chú ý nu, nhất định phải làm cho dân chúng yên tâm ăn uống.

Lý Kiền Ý vội vàng nói:

- Ngô lão chỉ thị rất quan trọng, trong hội nghị Thủ tướng lần tới tôi nhất định sẽ nhấn mạnh việc này.

Ngô lão ngồi xuống và nói:

- Đại hội lần này Trung Quốc chúng ta xếp thứ nhất, nó sẽ tăng sức ảnh hưởng của quân đội Trung Quốc lên. Tôi còn nghe nói cậu đã thi đấu bắn súng?

Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi hôm nay cũng dự định báo cáo chuyến đi tới Afghanistan với Ngô lão. Phó Thủ tướng Lý ở đây tôi cũng báo cáo luôn thể.

Lý Kiền Ý thấy Vương Trạch Vinh đặt mình ngang hàng với Ngô lão liền cười cười chỉ vào Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh, cậu đúng là biết tiết kiệm thời gian.

Nhìn Ngô lão, Lý Kiền Ý nói:

- Tôi và Ngô lão nghe một chút vậy.

Ngô lão nói:

- Tiểu Vương, tôi cũng muốn nghe một chút tình huống. Ôi người già nên thích nghe chuyện.

Câu này làm cả Vương Trạch Vinh, Lý Kiền Ý đều nở nụ cười.

Nghe xong Vương Trạch Vinh kể, Ngô lão thở dài nói:

- Càng là nơi hỗn loạn càng nhiều việc, tổ chức khủng bố ở Afghanistan làm như vậy thì lại để vài nước viện cớ. Bọn họ vốn không muốn rút quân thì giờ càng có lý do chính đáng, có lẽ càng tăng thêm quân.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Vụ nổ lần này cũng là hiếm thấy trên thế giới. Theo tôi thấy đây là có sự cấu kết trong ngoài. Nếu không có nội gián thì bọn chúng sao có thể mang được thứ gì vào?

Ngô lão nói:

- Chuyện này không ai tiện nói gì, có lẽ có người muốn như vậy.

Vương Trạch Vinh nghe xong không khỏi ngẩn ra. Ngô lão nhìn càng rõ ràng hơn. Nếu thật sự có quốc gia thầm giúp đỡ thì muốn xảy ra chuyện là không khó.

Chẳng qua chuyện này không thể tùy tiện phỏng đoán. Trường quốc tế như cái chợ vậy, nước lớn kiếm tiền, nước nhỏ chi tiền.

Lý Kiền Ý nói:

- Biểu hiện lần này của Trạch Vinh rất tốt. Tôi tin sau việc này nhiều người chú ý tới Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh không khỏi run lên, lời này của Lý Kiền Ý có ý gì?

Lý Kiền Ý lại nói tiếp:

- Trạch Vinh, tôi vừa lúc muốn hỏi một câu. Có đồng chí phản ánh với tôi, nói anh ở địa phương tỏ vẻ muốn tìm một nhà đầu tư ủng hộ một cá nhân nghiên cứu với số tiền lên tới tỷ Usd. Trạch Vinh, tôi phải nhắc nhở cậu, đây không phải con số nhỏ, mà đề tài nghiên cứu này cũng không có căn cứ. Chúng ta là cán bộ cao cấp, làm bất cứ chuyện gì cũng cần suy nghĩ nhiều một chút. Nghe nói cậu muốn tìm nhà đầu tư, chúng ta không nói ậu tìm được hay không, chúng ta nói về vấn đề biện pháp chính trị. Đến vị trí nhất định thì phải tỏ rõ sự chững chạc, chuyện không nắm chắc về sau nên hạn chế mới phải. Cậu phải biết mỗi quyết định của chúng ta mang lại ảnh hưởng rất lớn đối với dân chúng, tuyệt đối không được làm theo cảm tính.

Lý Kiền Ý nói rất nghiêm túc và lộ rõ ý phê bình. Đây là nói Vương Trạch Vinh không đủ chững chạc, làm việc không suy nghĩ.

Ngô lão nghe xong nhưng không nói gì.

Vương Trạch Vinh không khỏi có chút khó chịu. Lý Kiền Ý này trước mặt Ngô lão nói vậy chính là muốn Ngô lão nghĩ mình không trầm ổn, phải biết rằng đến vị trí này thì hai từ trầm ổn, chững chạc là rất quan trọng.

Nhìn Lý Kiền Ý, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Đây là hành vi cá nhân của tôi. Không giấu gì hai người công ty ắc quy Thường Hồng mới đầu nghiên cứu về năng lượng mới thì không ai chú trọng, sau đó tôi đẩy mạnh việc này và đầu tư một phần tiền vào đó. Sau đó pin năng lượng mới thành công và tiêu thụ phổ biến trên toàn cầu. Việc này Trung ương biết, mặc dù quốc gia nắm cổ phần chính nhưng cũng cho phép chúng tôi có cổ phần nhất định. Hàng năm tôi cũng nhận được một khoản tiền lớn.

Việc này Ngô Hoán Lâm cùng Lý Kiền Ý đều là biết /

Nghe xong Vương Trạch Vinh nói, nghĩ tới Vương Trạch Vinh thu lợi không nhỏ từ việc này, Lý Kiền Ý không khỏi có chút hâm mộ.

Ngô lão nói:

- Nói đúng ra năng lượng mới thành công là việc lớn, nó có tác dụng xúc tiến đối với sự phát triển kinh tế của Trung Quốc chúng ta. Các cậu đạt được một số cổ phần trong đó là tất nhiên.

Vương Trạch Vinh nói:

- Đến vị trí của tôi thì tất cả đều do quốc gia lo cho từ ăn, mặc, đi lại. Tôi nghĩ mình cần nhiều tiền như vậy làm gì. Chúng ta đều theo thuyết duy vật, còn sống chính là làm việc vì dân chúng, sau khi chết sẽ về với cát bụi, tôi cũng không muốn lưu lại cho con chúa. Mỗi người đều có con đường đi của mình, tôi không muốn có người con chỉ ngồi hưởng thụ, không cống hiến cho xã hội. Vì thế tôi nghĩ tiền của mình cần vào mục đích chính đáng.

Vương Trạch Vinh nói làm hai người kia giật mình. Nhất là Ngô lão vốn đang híp mắt cũng phải mở to ra nhìn Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh cũng không chú ý suy nghĩ hai người, có cơ hội này thì hắn cũng muốn nói ra suy nghĩ của mình.

Lấy thuốc châm hít sâu một hơi, Vương Trạch Vinh nói tiếp:

- Lực lượng khoa học kỹ thuật của Trung Quốc vẫn còn yếu, nếu muốn Trung Quốc mạnh lên thì chúng ta ngoài phát triển kinh tế thì quân sự cũng phải đi đầu. Tôi biết quốc gia đã đầu tư lớn vào khoa học kỹ thuật nhưng tôi cũng biết đầu tư như vậy vẫn quá ít. Vì thế tôi nghĩ mình có tiền để ở ngân hàng cũng vô ích, tại sao không đóng góp cho quốc gia. Tôi đã tìm được người tin cậy phụ trách số tiền này. Tôi dự định thành lập quỹ đầu tư mạo hiểm, chuyên môn đầu tư vào các đề tài khoa học kỹ thuật quân sự. Nếu thất bại do tôi chịu, nếu thành công tôi sẽ không ràng buộc giao cho quốc gia. Tôi tin có nhiều người có suy nghĩ như tôi. Hạng mục kia theo tôi thấy có thể nên đã chia làm vài bước tiến hành

Không ngờ Vương Trạch Vinh nói như vậy, cả Ngô lão, Lý Kiền Ý đều biến sắc

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi