QUAN KHÍ

Sau khi xả xong, nhìn người đẹp nằm bên cạnh mà Vương Trạch Vinh có cảm giác không chân thật. Mặc dù trước kia hắn từng có ý dâm với người phụ nữ này, nhưng dù như thế nào cũng không ngờ mình sẽ lên giường với cô ta dưới tình huống như thế này. Làm Vương Trạch Vinh đau lòng đó là hắn làm chuyện này mà cứ mơ mơ màng màng....

Mẹ nó chứ, ai nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì không? Vương Trạch Vinh đúng là muốn chửi người. Mặc dù nghi ngờ bát canh có vấn đề, nhưng hắn dù như thế nào cũng không nghĩ trong canh thêm đồ. Bây giờ Vương Trạch Vinh chỉ cảm thấy buồn bực. Cũng may người phụ nữ Triệu Lệ này cũng có tài, dùng tay, dùng miệng giúp mình, coi như mình chưa cưỡi người phụ nữ này.

Sau khi tỉnh táo lại, Vương Trạch Vinh nói với Triệu Lệ:

- Như vậy đi, ở tình huống có thể tôi sẽ cố gắng giúp cô.

- Cái gì? Anh làm tôi như vậy mà chỉ nói một câu không nặng không nhẹ đã xong sao?

Triệu Lệ nói, vừa nãy cô ta đúng là rất mệt. Miệng bây giờ vẫn còn hơi tê dại.

Vương Trạch Vinh nhìn Triệu Lệ mà nói:

- Cô muốn như thế nào?

- Tôi...

Triệu Lệ suy nghĩ một chút tình hình của mình, lại nhìn hai mắt đang tỏa sáng của Vương Trạch Vinh, lòng hơi lo lắng rồi nói:

- Tôi cũng không biết nói như thế nào. Anh điều lão chồng tôi đến một vị trí tốt là được. Anh cũng là người sẽ phát triển, đến lúc đó anh xem rồi làm.

Thấy Triệu Lệ đã ngoan hơn, Vương Trạch Vinh nói:

- Cần lo lắng tôi sẽ lo lắng. Bình thường không có việc gì đừng tìm tôi.

Vương Trạch Vinh nghĩ thầm dù sao không làm thì cũng làm rồi, chẳng lẽ còn học người ta muốn chết muốn sống. Vương Trạch Vinh bởi vì thấy nhiều người trong chính quyền có hành vi đó. Vì thế hắn không bài xích chuyện chơi gái. Chỉ là hắn lại một người phụ nữ đã lấy chồng ‘bóc tem’ làm Vương Trạch Vinh có chút buồn bực.

Đưa mắt nhìn Triệu Lệ đầy quyến rũ, Vương Trạch Vinh lại cảm thấy bảo bối đang cứng lên.

Mẹ nó chứ. Vương Trạch Vinh lao tới giết Triệu Lệ. Nhưng thấy dáng vẻ của Triệu Lệ như vậy, Vương Trạch Vinh liền chỉ có thể nhịn.

Ngồi trong phòng làm việc uống nước mà Hoàng Vĩ rót cho. Vương Trạch Vinh cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy bát canh mà Lữ Khánh Phân đưa tới có vấn đề.

Vương Trạch Vinh nghĩ vấn đề chỉ có thể là bát canh kia. Có đánh vỡ đầu hắn cũng không ngờ Lữ Khánh Phân sẽ bỏ thuốc vào trong đó.

Là canh gì mà lại lợi hại như vậy.

Việc này rất nhanh bị hắn vứt sang một bên. Tin tức mà tối qua Triệu Lệ mang tới vô cùng quan trọng. Trương Chính Cường biết Bàng Mẫn là tình nhân của Hòa Quốc Hùng, hắn chuẩn bị tiến hành tố cáo lên cấp trên về việc này. Mà hắn cũng có bức ảnh của Hòa Quốc Hùng... với Bàng Mẫn. Càng độc đây là tố cáo có tên tuổi, người tố cáo lại ghi là Vương Trạch Vinh. Tên Trương Chính Cường này cho rằng Triệu Lệ hận Vương Trạch Vinh và Hòa Quốc Hùng, nên trong lúc uống rượu say đã nói với Triệu Lệ.

Nghĩ lại cũng buồn cười, Trương Chính Cường bây giờ đang nhìn chằm chằm Triệu Lệ, muốn dụ dỗ Triệu Lệ.

Người phụ nữ có thể được lãnh đạo coi trọng thường khá đẹp, Triệu Lệ cũng là có bản lĩnh đó.

Tên Trương Chính Cường làm việc này quá độc.

Bức ảnh nếu như thật sự có tình huống Hòa Quốc Hùng và Bàng Mẫn chơi nhau, đầu tiên là Hòa Quốc Hùng sẽ xảy ra vấn đề. Qua đó mình cũng có vấn đề lớn. Tố cáo lãnh đạo đã nâng đỡ mình, đây là điều mà trong chốn quan trường tối kỵ. Người xung quanh sẽ thấy như thế nào, lãnh đạo cấp trên sẽ nghĩ như thế nào. Nếu như điều này thật sự xảy ra, Vương Trạch Vinh không dám tưởng tượng mình còn có chỗ đặt chân nữa không. Phát triển trong chốn quan trường nhất định sẽ bị ngừng hẳn. Lãnh đạo không ai dùng cũng không dám dùng người như vậy.

Quá độc. Kế nhìn như đơn giản nhưng lại ảnh hưởng rất lớn đến Vương Trạch Vinh.

Nhìn về phía bàn Trương Chính Cường, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ trong lòng mấy bức ảnh đó hắn không để trong ngăn bàn đấy chứ?

Điện thoại di động reo lên, thì ra Tiểu Giang nhắn tin.

- Làm sao thế, có tâm sự sao?

Tiểu Giang nhắn tin hỏi.

Vương Trạch Vinh ngẩng đầu nhìn Tiểu Giang, thấy Tiểu Giang đang nhìn mình đầy quan tâm. Vương Trạch Vinh mỉm cười lắc đầu một chút, việc này căn bản không thể nói với Tiểu Giang.

Cũng không biết Trương Chính Cường đã phát thư tố cáo hay chưa, có lẽ việc này không thể ngăn cản. Làm như thế nào bây giờ? Báo cáo Hòa Quốc Hùng. Không có căn cứ thì Hòa Quốc Hùng có thể tin sao. Tin thì như thế nào?

Một loạt suy nghĩ hiện lên trong đầu Vương Trạch Vinh. Hắn suy nghĩ cả buổi sáng mà không thấy có biện pháp nào tốt cả.

Hết sức mình thôi. Vương Trạch Vinh cuối cùng quyết định đi báo cáo với Hòa Quốc Hùng. Có tin hay không là chuyện của hắn. Mặc dù Hòa Quốc Hùng nghe xong tin này nhất định sẽ nghi ngờ động cơ của mình.

- Bí thư Hòa, tôi có chuyện muốn báo cáo với ngài một chút.

Vào phòng làm việc của Hòa Quốc Hùng, Vương Trạch Vinh thấy phòng không có ai khác.

- Ồ, có chuyện gì?

Hòa Quốc Hùng bây giờ đang đau đầu về cái chết của Hạ Sơn. Hòa Quốc Hùng vừa từ huyện về. Sáng nay hắn lại bị Bí thư huyện ủy Cố Hồng Quân mắng cho một trận.

Thấy vẻ mặt Hòa Quốc Hùng không tốt, Vương Trạch Vinh xem ra bây giờ nói chuyện này sẽ đen đủi. Vương Trạch Vinh thầm than một tiếng trong lòng. Hắn đóng cửa lại rồi đi tới gần Hòa Quốc Hùng.

Vương Trạch Vinh đóng cửa lại làm Hòa Quốc Hùng rất khó hiểu, nhíu mày nói:

- Rốt cuộc có chuyện gì vậy Tiểu Vương?

- Bí thư Hòa, là như thế này, tối hôm qua tôi nghe được có một việc bất lợi cho ngài. Cho nên tôi muốn báo cáo với ngài.

- Chuyện bất lợi với tôi?

Hòa Quốc Hùng vừa nghe thấy thế liền ngồi thẳng dậy mà nói:

- Chuyện gì?

- Tôi nhận được tin tức, Trương Chính Cường đã chụp được ảnh của ngài và Bàng Mẫn. Nghe nói hắn chuẩn bị tố cáo lên cấp trên.

- A.

Bút trong tay Hòa Quốc Hùng rơi xuống bàn.

Nhìn bút rơi xuống, Vương Trạch Vinh nói tiếp:

- Nghe nói lần này Hòa Quốc Hùng dùng tên tôi để tố cáo ngài.

Hòa Quốc Hùng giật mình nhìn chằm chằm vào Vương Trạch Vinh một lát. Hòa Quốc Hùng chỉ vào ghế sô pha ra hiệu cho Vương Trạch Vinh ngồi xuống.

Chỉ trong nháy mắt, Hòa Quốc Hùng liền phân tích quan hệ giữa mình và Vương Trạch Vinh. Hòa Quốc Hùng cho rằng trong lúc này Vương Trạch Vinh không thể ngu xuẩn hại mình như vậy.

- Cậu nhận được tin tức này từ đâu?

Hòa Quốc Hùng hỏi.

- Từ chỗ Triệu Lệ.

Vương Trạch Vinh không thể làm gì khác hơn là nói thật.

- Lời của cô ta, cậu cũng tin sao?

Hòa Quốc Hùng nhìn chằm chằm vào Vương Trạch Vinh mà nói.

- Cô ta bây giờ đã là người phụ nữ của tôi.

Vương Trạch Vinh thản nhiên nhìn Hòa Quốc Hùng. Vương Trạch Vinh chỉ có thể nói như vậy mới làm Hòa Quốc Hùng tin mình.

- Ha ha ha.

Hòa Quốc Hùng cười ha hả. Hắn bây giờ hoàn toàn yên tâm về Vương Trạch Vinh. Chuyện bí ẩn như vậy mà cũng nói ra với mình, điều này nói rõ Vương Trạch Vinh thật sự là người của mình.

Hòa Quốc Hùng đi tới ngồi xuống bên cạnh Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Người phụ nữ này không tệ, nhưng quá háo danh.

Không ngờ Hòa Quốc Hùng đột nhiên nói về phụ nữ với mình, Vương Trạch Vinh không biết nên nói như thế nào cho tốt.

Nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Vương Trạch Vinh, Hòa Quốc Hùng nói:

- Thực sắc tính dã (Ăn uống, quan hệ nam nữ là dục vọng lớn trong bản năng sinh tồn), thánh nhân cũng nói vậy mà mà.

Nhìn Vương Trạch Vinh một chút, Hòa Quốc Hùng cười nói:

- Bàng Mẫn là người của tôi.

Vương Trạch Vinh lần này coi như rõ ràng. Hòa Quốc Hùng cho rằng mình là loại người giống hắn, cho nên không giấu quan hệ giữa hắn và Bàng Mẫn. Mục đích chính là hiểu rõ ảnh của Trương Chính Cường có khả năng là thật.

Mọi người nói rõ bí mật của nhau ra, Hòa Quốc Hùng càng thêm thân thiết hơn với Vương Trạch Vinh, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Trương Chính Cường đã gửi đi chưa?

Vương Trạch Vinh nói:

- Việc này thì tôi không rõ lắm.

Hòa Quốc Hùng khẽ vỗ vai Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Không có gì phải lo, không phải là gửi lên Ủy ban kỷ luật cấp trên sao? Chúng ta có người.

Thấy Hòa Quốc Hùng bình tĩnh như vậy, Vương Trạch Vinh coi như yên tâm. Có lẽ Trương Chính Cường tố cáo rất nhanh sẽ biến mất không còn tăm hơi.

Vương Trạch Vinh lén quan sát quan khí của Hòa Quốc Hùng thì thấy mặc dù yếu hơn trước nhưng không ảnh hưởng quá nhiều. Vương Trạch Vinh coi như yên tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi