Chu Tài Khâm là người rất có năng lực, dựa vào năng lực của mình hắn không ngừng đi lên. Năm trước Chu gia đột nhiên đến nhận hắn, mặc dù mới đầu không vui nhưng rất nhanh hắn tiếp nhận gia tộc này. Ở lâu trong chốn quan trường, hắn biết rõ sự quan trọng của một gia tộc Bắc Kinh. Dựa vào gia tộc này, hắn nhảy vọt lên thành Thị trưởng. Theo sự phát triển của mình, đặc biệt là trở thành người nối nghiệp của Chu gia, hắn cảm thấy mình rất mạnh. Lần này đến Quán Hà, hắn biết chỉ cần mình làm ra thành tích thì gia tộc sẽ đưa hắn phát triển thêm nữa.
Thông qua thời gian này điều tra, Chu Tài Khâm phát hiện một vấn đề. Quán Hà bây giờ rất nhiều việc không phải mình muốn làm là được. Một số người không ngờ là tay chân trung thành của Vương Trạch Vinh. Mặc dù sớm biết tình hình Quán Hà rất phức tạp, hơn nữa cũng biết thế lực của Vương Trạch Vinh, nhưng sau khi đến Quán Hà, hắn mới phát hiện khó khăn trong công việc rất lớn. Mặc dù người các cục không ngăn cản công việc của hắn, nhưng cảm giác không thể nắm giữ mọi việc khiến hắn rất không hài lòng.
Chu Tài Khâm không thể cho phép chuyện này xuất hiện.
Hắn muốn điều chỉnh nhất bây giờ là cục Tài chính. Cục trưởng cục Tài chính bây giờ là Lôi Đức Bình. Theo tình hình hắn hiểu thì Lôi Đức Bình là người Vương Trạch Vinh điều từ huyện Khai Hà đến. Không bao lâu đã điều hắn từ Huyện Đại Phường lên thành phố, sau đó khi cục trưởng cục Tài chính có vấn đề, được Trương Tùng ủng hộ khiến Lôi Đức Bình thành cục trưởng cục Tài chính. Lôi Đức Bình hoàn toàn là người của Vương Trạch Vinh, muốn động đến hắn thì Chu Tài Khâm biết không thể. Không thể nắm giữ cục Tài chính khiến rất nhiều chuyện của hắn bị ảnh hưởng. Mặc dù cục Tài chính luôn chấp hành lệnh của hắn, nhưng không có người nhà khống chế thì hắn không cam tâm. Thị trưởng không nắm được cục Tài chính không phải để mọi người cười chê ư?
Đương nhiên việc điều chỉnh cục trưởng cục Tài chính, Chu Tài Khâm không dám lập tức làm ngay. Đó chính là bộ phận trung tâm của Vương Trạch Vinh.
Chu Tài Khâm khẽ dùng tay gõ gõ bàn mà suy nghĩ nên bắt tay từ đâu.
Đầu tiên phải thử xem lực lượng của Vương Trạch Vinh như thế nào?
Cục Quản lý thị trường. Mắt Chu Tài Khâm sáng rực lên. Tên Bành Khoát kia là người của Vương Trạch Vinh, chẳng qua đây khác với cục Tài chính, không biết nếu mình động vào cục này thì Vương Trạch Vinh sẽ có thái độ gì?
Vừa nghĩ đến đây, Chu Tài Khâm cảm thấy mình rốt cuộc đã tìm được cách để dò xét. Công tác quản lý thị trường thường xuyên xảy ra chuyện, muốn tìm ra vấn đề cũng không khó.
Chu Tài Khâm không tin Vương Trạch Vinh không biết tình hình của mình. Mọi người đều có chỗ dựa trên Bắc Kinh. Hạng gia bây giờ còn yếu hơn Chu gia, bây giờ phải xem Vương Trạch Vinh có phản ứng thế nào rồi nói tiếp.
Sau khi nghĩ xong, Chu Tài Khâm nói với thư ký:
- Cùng tôi ra phố một chút.
Thư ký là người hắn mang từ huyện lên, vừa nghe liền biết ý đồ của Chu Tài Khâm nên nói:
- Thị trưởng, có cần gọi thêm mấy người nữa không?
Nghe thấy hắn nói vậy, Chu Tài Khâm nghĩ đến Đặng Tiến Triệu. Chẳng qua Đặng Tiến Triệu cũng là người của Vương Trạch Vinh, gọi hắn đi thì có tác dụng gì. Chu Tài Khâm lắc đầu nói:
- Không cần.
Hai người từ từ đi trên đường, Chu Tài Khâm đặc biệt lựa chọn nơi đông người xem có chuyện gì không. Khi đi đến một con phố thì thấy quản lý thị trường đang chấp pháp và có tranh chấp với một cửa hàng, hình như là đánh người.
Chu Tài Khâm đứng đó nghe một lát thì thấy cửa hàng kia bày ra vỉa hè, nhân viên quản lý thị trường đuổi hắn rời đi thì hai bên bắt đầu động tay động chân.
Chu Tài Khâm liếc nhìn thư ký, thư ký liền gọi cho Bành Khoát.
Chu Tài Khâm cầm điện thoại nói với Bành Khoát:
- Cục trưởng Bành, các anh chấp pháp thế nào vậy hả, tùy ý đánh người là sao?
Bành Khoát đang ngồi ở văn phòng suy nghĩ việc tăng cường quản lý. Hắn bây giờ rất muốn phát triển, chỉ cần làm tốt thì hắn tin Vương Trạch Vinh sẽ không quên công của hắn. Đột nhiên thấy Thị trưởng gọi tới, hắn vội vàng chạy đến ngay.
Chu Tài Khâm thấy Bành Khoát đến liền trầm giọng nói:
- Anh nhìn xem, bây giờ quần chúng nhân dân rất oán giận Cục Quản lý thị trường. Các anh thì hay rồi, nhân viên chấp pháp ra tay đánh người. Anh làm cục trưởng như thế nào vậy hả?
Bành Khoát vội vàng nói:
- Thị trưởng Chu, tôi tìm hiểu tình hình đã, nếu như sai là chúng tôi thì tôi nhất định sẽ xử lý.
Chu Tài Khâm nói:
- Được, tôi chờ. Tôi muốn xem anh xử lý như thế nào.
Nói xong hắn liền xoay người rời đi.
Bành Khoát là người thông minh, thấy dáng vẻ của Chu Tài Khâm như vậy, hắn liền đổ mồ hôi? Hắn càng nghĩ càng thấy nguy hiểm nên vội vàng kéo nhân viên chấp pháp đến hỏi tình hình.
Sau khi hiểu rõ tình hình, Bành Khoát mắng cho mấy nhân viên chấp pháp một trận:
- Trong các cuộc họp tôi đã nhắc bao lần. Các anh thì hay rồi, không coi lời tôi vào đâu.
Nhân viên chấp pháp buồn bã nói:
- Cục trưởng, không mạnh tay một chút thì chúng tôi còn làm việc thế nào?
- Đưa người vào bệnh viện xem có bị thương không, không được để đối phương làm lớn chuyện.
Bành Khoát dặn một câu xong liền lập tức chạy đến văn phòng Vương Trạch Vinh. Hắn cảm thấy việc này không khéo làm mình xong đời.
Vào phòng Vương Trạch Vinh, Bành Khoát lập tức kể rõ tình hình, sau đó càng nói chuyện Chu Tài Khâm muốn nghe báo cáo với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh vừa nghe vậy liền trầm ngâm suy nghĩ. Hắn biết Chu Tài Khâm không thể nào không có việc đi dạo phố, chạy đến nơi đông người nhất định là có ý đồ.
Vương Trạch Vinh chỉ vào sô pha ra hiệu cho Bành Khoát ngồi xuống.
Thông qua một thời gian điều tra, Chu Tài Khâm không thể không biết Bành Khoát là người của mình. Tại sao hắn lại làm như vậy?
Thử dò xét.
Tại sao lại phải thử. Xem ra là muốn cho mình mất mặt, nếu mình không phản kích thì sẽ như thế nào?
- Cục trưởng Bành, đầu tiên phải xác định đánh người là không đúng. Về lý các anh không có.
Vương Trạch Vinh nói với Bành Khoát.
Bành Khoát nói:
- Việc này tôi thừa nhận người bên dưới không đúng. Nhưng đôi khi không mạnh tay thì công tác quản lý thị trường không làm được.
Vương Trạch Vinh biết khó khăn trong công tác của bọn họ nên gật đầu nói:
- Anh chuẩn bị xử lý như thế nào?
Bành Khoát nói:
- Người ra tay đã bị đình chỉ kiểm tra, tôi tự mình xin lỗi với người kia, trả tiền viện phí.
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh đến báo cáo với Thị trưởng Chu, thái độ chân thành một chút.
Nhìn Bành Khoát đi ra ngoài, Vương Trạch Vinh sa sầm mặt lại. Việc này mặc dù Cục Quản lý thị TSi nhưng Chu Tài Khâm cũng không nên nắm chặt không tha như vậy. Ý rất rõ ràng.
Giỏi lắm.
Vương Trạch Vinh thầm nghĩ vậy thử một lần xem sao. Có đôi khi nhẫn nhịn là không đủ, phải tiến hành phản kích một chút mới được.
Bành Khoát cẩn thận đi vào văn phòng Chu Tài Khâm.
- Thị trưởng, tôi đến báo cáo chuyện xử lý với ngài.
- Ừ, xử lý như thế nào?
Chu Tài Khâm hỏi rất tùy ý.
- Thị trưởng, chúng tôi xử lý như thế nào, đình chỉ công tác nhân viên đánh người. Tôi tự mình xin lỗi người bị đánh, trả tiền viện phí.
Bành Khoát nói.
Chu Tài Khâm nhìn Bành Khoát mà nói:
- Cục trưởng Bành, xem ra các anh vẫn chưa nhận thức căn bản vấn đề. Công tác quản lý thị trường đại biểu hình tượng ủy ban. Anh có biết xuất hiện việc đánh người sẽ khiến hình tượng ủy ban tổn hại như thế nào không? Việc hôm nay nói rõ chức năng lãnh đạo của anh không tốt, không để hai chữ phục vụ vào lòng, việc này sẽ nghiên cứu trong hội nghị thường trực ủy ban.
Thấy Bành Khoát đi tới, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đi làm tốt công tác của mình, đáng kiểm tra thì cần kiểm tra, nhưng không cần phải để ảnh hưởng đến công tác.
Việc này không phải Bành Khoát có thể đối phó, xem ra phải đấu tranh mới được.