QUAN KHÍ

Vương Trạch Vinh không ngờ lần này về nhà ăn tết lại xảy ra chuyện này.

Lần này có không ít người vì việc của Lưu Kiến và Vương Trạch Vinh mà không có tâm trạng ăn tết. Nếu một Phó thị trưởng bình thường thì thôi, lần này huyện Lâm Thạch đúng là muốn loạn. Bắt một Thị trưởng, một phó thị trưởng thường trực, việc này quá lớn. Đáng chết đó là Vương Trạch Vinh không phải Phó thị trưởng bình thường.

Khổ nhất lúc này có lẽ chính là Phó bí thư thị ủy thành phố Lôi Mộc – Cố Chính Đào.

Sau khi biết Vương Trạch Vinh bị Cố Tiền bắt, Cố Chính Đào không thể yên tĩnh. Hắn vẫn chú ý tình hình, mặc dù Vương Trạch Vinh không nói gì nhưng hắn hiểu rõ việc này vẫn chưa kết thúc. Đặc biệt thông qua tin tức hắn biết Bí thư tỉnh ủy chú ý đến việc này, hắn vô cùng lo lắng.

Vương Trạch Vinh mới là một Phó thị trưởng thì sao lại khiến Bí thư tỉnh ủy quan tâm? Cố Chính Đào rất buồn bực. Nếu Bí thư Lâm có cái nhìn với hắn, hắn không biết hậu quả sẽ như thế nào?

Cố Chính Đào đang đau đầu thì Phó trưởng ban Tuyên giáo Cung Lộc Phúc cũng không yên. Hắn mặc dù là phó trưởng ban nhưng đứng phía sau. Một phó trưởng ban như hắn trong mắt lãnh đạo huyện thì còn cao, nhưng ở Tỉnh ủy, ủy ban nhân dân tỉnh thì không đáng tiền. Hắn tự biết chuyện của mình. Nghe thấy con trai đắc tội Vương Trạch Vinh, suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là mình đã đắc tội với đám người Hạng hệ.

Thằng ranh Cung Điên kia sao chạy đến gây tội với Vương Trạch Vinh.

Thực ra người không thể ăn tết ngon là Thường Hỉ. Sau khi bị đình chỉ công tác, hắn về nhà liền co quắp trên ghế.

Thường Hỉ không ít họ hàng, sau khi hắn thành phó trưởng phòng Công an huyện thì cả nhà có nhiều lợi ích. Lần này mọi người đã hẹn nhau đi chơi. Thường Hỉ cũng bảo bỏ hết tiền thuê xe, tiền ăn uống, đi đường, khách sạn đều do hắn.

Đối với người nhà mình, Thường Hỉ luôn thích thể hiện quyền lực.

Trong nhà bây giờ rất náo nhiệt, họ hàng đang ngồi nói chuyện ở nhà. Thấy Thường Hỉ mệt mỏi ngồi đó, vợ hắn vội vàng hỏi:

- Anh sao thế?

Nghe thấy cô ta hỏi, bà con liền thấy không đúng.

Bây giờ cuộc sống cả nhà muốn tốt đều trông cậy vào Thường Hỉ.

Thường Hỉ nhìn mọi người rồi nấc lên nói:

- Hôm nay tôi bị đình chỉ công tác.

Cô em vợ cười nói:

- Anh rể, tết mà anh nói đùa gì thế. Anh có quan hệ cả tỉnh, thành phố thì anh muốn không phát triển cũng khó.

Cô ta hiểu rõ chuyện của Thường Hỉ nhất. Đương nhiên cô ta rất kính nể ông anh rể oai phong của mình. Cô từng đi ăn với đám người Cố Tiền nên càng hiểu hơn.

Thường Hỉ cười khổ một tiếng, hắn thà rằng không quen biết đám người đó. Vốn tưởng bọn chúng lợi hại, không ngờ đối mặt với Vương Trạch Vinh thì chúng đều đợi người ta làm thịt.

Thường Hỉ chẳng muốn giải thích, hắn biết mình xong đời rồi.

Thấy Thường Hỉ không phải nói đùa, vợ hắn vội vàng nói:

- Anh, rốt cuộc có chuyện gì thế?

Người nhà cũng thấy Thường Hỉ hôm nay hơi khác nên đi tới hỏi.

Khi Thường Hỉ nói xong, cả nhà đều muốn điên lên.

Ông chú hỏi:

- Vương Trạch Vinh là ai, đắc tội với hắn thì sao chứ?

Vẫn là cô em vợ biết nhiều nên nói:

- Vương Trạch Vinh là phó thị trưởng thường trực Thành phố Quán Hà.

Ông chú nói:

- Chú hình như nghe nói chỗ dựa của Thường Hỉ là Phó bí thư thị ủy mà. Đắc tội Vương Trạch Vinh chính là con của Phó bí thư thị ủy, có hắn đứng ra đỡ thì Thường Hỉ cũng không sao mà.

Cô em vợ nói:

- Cháu nghe nói bố vợ Vương Trạch Vinh là Bộ trưởng bộ Nông nghiệp.

Điều này làm mọi người rất lo lắng. Bộ trưởng bộ Nông nghiệp đối với mọi người mà nói thì đúng là quan quá lớn.

Cả nhà rất loạn.

Người lớn tuổi nhất trong Thường gia là bác Hai của Thường Hỉ. Lão liền lớn tiếng nói:

- Làm ầm lên gì thế, bây giờ phải làm thế nào để Tiểu Hỉ qua chuyện này.

Thường Hỉ vội vàng nói:

- Bác Hai, bác mau nghĩ cách giúp cháu.

Bác Hai suy nghĩ một chút rồi nói:

- Cháu lần này gây họa không nhỏ. Ngay cả Phó trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy đều phải cúi đầu trước Vương Trạch Vinh. Nên dù là lãnh đạo huyện, thành phố đều không giúp được cháu. Có thể giúp cháu chỉ có người trên tỉnh.

Bác Hai nói vậy có khác gì không nói, chỗ dựa lớn nhất của Thường Hỉ chỉ là Cung Lộc Phúc. Cung Lộc Phúc còn sợ đến độ phải xin lỗi, mình còn có ai lợi hại hơn.

Bác Hai nhìn Thường Hỉ rồi nói:

- Tiểu Hỉ, việc này đối với cháu chưa chắc đã là việc xấu.

Vợ Thường Hỉ không hiểu nên nói:

- Bác Hai, bác nói gì thế. Anh ấy bị đình chỉ công tác thì không phải chuyện xấu sao?

Mọi người cũng thấy Bác Hai nói vô lý.

Bác Hai nói:

- Cởi chuông chính là người đeo chuông. Muốn hóa giải việc này chỉ có thể do Vương Trạch Vinh làm.

Thường Hỉ rất tin ông bác này nên vội vàng nói:

- Bác Hai, bác bảo cháu nên làm như thế nào?

Bác Hai nói:

- Bác thấy cháu bây giờ tốt nhất là chạy đến huyện Khai Hà, đến nhà Vương Trạch Vinh, có thể giúp gì thì giúp, nói chuyện với bố mẹ anh ta. Nếu được bố mẹ anh ta đồng tình thì Vương Trạch Vinh sẽ không truy cứu, cháu cũng có thể tạo quan hệ với quan hệ. Có lẽ sẽ có lợi cho sự phát triển sau này của cháu.

Ông bác này quá khôn khéo, ý tưởng này quá được. Thường Hỉ nghe xong mắt liền sáng rực lên, nhận lỗi thì sao chứ, nếu được Vương Trạch Vinh bỏ qua thì chức vụ sẽ giữ lại. Thường Hỉ đã hạ quyết tâm dù Vương Trạch Vinh muốn mình làm gì cũng được.

- Mau, mau lấy nhân sâm ra đây.

Thường Hỉ lớn tiếng nói. Nếu muốn làm Vương Trạch Vinh động tâm thì hắn chỉ có mỗi cái này.

Vợ hắn không muốn bỏ nên nói:

- Đó không phải nhân sâm bình thường, mua cũng không được đâu.

Thường Hỉ trừng mắt nói:

- Nói gì lắm thế, mau lấy đi.

Có quan chức thì gì chẳng có được, nếu không có quan chức thì muốn có chỗ tốt cũng không được.

Bác Hai nói:

- Đúng thế, vật bình thường không thể đả động Vương Trạch Vinh. Có gì cao cấp phải lấy ra, đây là chuyện lớn khiến Tiểu Hỉ có thể giữ chức hay không.

Lão cũng thấy được rõ ràng, ở việc này nếu Thường Hỉ không bỏ tiền vốn lớn thì có lẽ không giữ được chức.

Thường Hỉ cầm theo nhân sâm vội vàng chạy đến huyện Khai Hà.

Bí thư huyện ủy Huyện Lâm Thạch - Giang Chí Phong cũng không có tâm trạng mà ăn tết.

Hắn là người của Cố Chính Đào. Chuyện do con Cố Chính Đào làm ra, hắn biết bây giờ vì là dịp tết nên mọi người không ai truy cứu trách nhiệm. Nhưng trên tỉnh chú ý đến việc này nên nhất định sẽ bị truy cứu.

Giang Chí Phong lo nhất là Cố Chính Đào có giữ được chức hay không. Con phạm sai lầm, không liên quan đến bố là điều mọi người vẫn nhận định, nhưng đến vị trí nhất định thì chuyện không phải như bề ngoài. Có lẽ đối thủ sẽ khiến Cố Chính Đào mất chức.

Theo Giang Chí Phong biết, Bí thư thị ủy Thôi Vân không thích Cố Chính Đào. Bây giờ xảy ra chuyện thì Bí thư thị ủy không thể không lợi dụng cơ hội này.

Càng phân tích, Giang Chí Phong càng thấy Cố Chính Đào sẽ gặp vấn đề. Bí thư thị ủy là người của Bí thư tỉnh ủy Lâm. Được Bí thư Lâm ủng hộ rồi có lý do này thì chắc Cố Chính Đào không thể giữ được ghế.

Bây giờ Cố Chính Đào mà mất chức, mình không còn chỗ dựa, Giang Chí Phong muốn hóa giải vấn đề này. Hắn đã phân tích và có kết luận chỉ mình Vương Trạch Vinh hóa giải được việc này.

Cố Chính Đào chắc đang rất đau đầu vì việc giữ ghế. Giang Chí Phong vừa hy vọng Cố Chính Đào có thể hóa giải nguy cơ, ngoài ra mình cũng phải tìm vị trí. Phải nghĩ cách tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh, nếu như thật sự có thể tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh thì mình sẽ không sao.

Sau khi có quyết định này, Giang Chí Phong quyết định phải đến huyện Khai Hà.

Lỗ Cương – bí thư đảng ủy, cục trưởng cục Công an Thành phố Lôi Mộc sau khi hiểu rõ chuyện này liền biết sẽ có chuyện lớn. Bắt một Thị trưởng, một Phó thị trưởng tuy là ngẫu nhiên, không phải cố ý, nhưng đây không phải chuyện bình thường.

Tổ công tác Lỗ Cương chỉ huy rất nhanh đã đến huyện Lâm Thạch.

Lữ Hàm Yên đã sớm về đến huyện Khai Hà. Nàng vừa đến huyện Khai Hà thì Hạng Nam gọi điện tới hỏi việc Vương Trạch Vinh. Nghe thấy Vương Trạch Vinh bị bắt, nàng liền rất lo lắng, không ngừng gọi điện hỏi Vương Trạch Vinh. Sau khi biết rõ câu chuyện, Lữ Hàm Yên mới yên tâm. Thấy Vương Trạch Vinh vào nhà, Lữ Hàm Yên liền đi lên đón và thấy trên người hắn không có vết thương gì thì mới yên tâm:

- Trạch Vinh, sao lại như vậy anh?

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Chuyện ngoài ý muốn mà thôi.

Vương Trạch Vinh cũng không ngờ trong nhà lại náo nhiệt như vậy, bà con họ hàng gần như đến hết.

Tiền Thanh Phân thấy Vương Trạch Vinh về liền cười nói:

- Con về muộn thế, tối 30 tết rồi.

Vương Đại Hải nghiêm túc nói:

- Bà nói, Trạch Vinh là lãnh đạo thì phải đặt công việc lên hàng đầu.

Nghe Vương Đại Hải nói như vậy, mấy người họ hàng đều nói với Tiền Thanh Phân:

- Trạch Vinh bây giờ đã là lãnh đạo thị ủy, phải hết lòng vì công việc. Đâu thể như chúng ta không có việc gì nên muốn làm gì thì làm.

Nghe thấy họ hàng nói giúp con trai, Tiền Thanh Phân vui vẻ nói:

- Năm nay chúng ta có một tết vui vẻ rồi.

Nghĩ đến trong xe có không ít đồ nên Vương Trạch Vinh cười nói:

- Mẹ nhờ mấy người xuống xe mang các thứ lên cho con.

Tiền Thanh Phân thấy nhiều đồ như vậy liền nói với Vương Trạch Vinh:

- Con bỏ tiền ra mua nhiều như vậy làm gì?

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Con ở Quán Hà còn để không ít, nếu không mang về thì con lại sợ hỏng.

Vương Trạch Vinh mang về là để mẹ mình tặng người. Việc này có thể làm bà rất tự hào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi