QUAN KHÍ

Về đến văn phòng, Vương Trạch Vinh có chút lo lắng với việc này nên gọi điện cho Mạc Chính Quần:

- Bí thư Mạc, hôm nay tôi đã đến khu Khai Phát kiểm tra thấy các phương diện đều tốt.

Mạc Chính Quần cười nói:

- Năng lực của Tiểu Chu rất mạnh. Có cô ấy phụ trách thì chúng ta yên tâm rồi.

Vương Trạch Vinh nói:

- Bí thư Mạc, Bí thư Mạc, tôi hôm nay thấy một việc nên muốn báo cáo với anh một chút. Bây giờ đã có nhà đầu tư nước ngoài đến Quán Hà, tôi thấy phải tăng cường việc quản lý các công ty nước ngoài. Tôi sợ bọn họ làm loạn.

Mạc Chính Quần cũng đang suy nghĩ việc này, nghe Vương Trạch Vinh nói cũng đồng ý:

- Trạch Vinh, việc này tôi cũng đang suy nghĩ. Văn hóa giữa các nước hơi khác nhau. Việc này nếu không coi trọng thì thật sự khó xử lý.

Thấy Mạc Chính Quần biết việc này nên Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi sẽ thông báo bên cục Công an.

Vương Trạch Vinh dựa lưng vào ghế mà nhắm mắt nghe tiếng tụng kinh. Từ khi phát hiện nghe tiếng tụng kinh là quan khí sẽ sống động lên, Vương Trạch Vinh cứ khi nào rảnh liền ngồi trong phòng nghe ngóng và nghiên cứu. Nhưng đến bây giờ Vương Trạch Vinh vẫn không có tiến triển gì về việc dò xét.

Đây là nỗi khổ của Vương Trạch Vinh. Biết rõ tác dụng của quan khí là quan sát tình hình xung quanh, nhưng không có tiếng tụng kinh thì không thể làm được. Hắn cảm thấy khi nghe tiếng tụng kinh thì cả người đều thoải mái, cho dù tiếng tụng kinh không có tác dụng gì khác thì chỉ riêng việc thư giãn đầu óc cũng đủ rồi.

Đây là một căn phòng kín nên không ai có thể đi vào. Không biết tại sao hôm nay gặp Hà Xuyên Cùng Điền làm tâm trạng Vương Trạch Vinh rất kém. Hắn rất khó chịu với tên Hà Xuyên Cùng Điền này. Vương Trạch Vinh không có ý kiến gì với Nhật Bản, nhưng không không vừa mắt với Hà Xuyên Cùng Điền.

Chẳng lẽ là vì Chu Thiến Dao?

Vương Trạch Vinh lắc đầu cảm thấy tư tưởng mình có vấn đề. Hắn đã là người có gia đình, sao lại đột nhiên có hứng thú với Chu Thiến Dao?

Vương Trạch Vinh cố gắng đẩy ý này ra khỏi đầu rồi chăm chú nghiên cứu quan khí.

Từ trước đến nay Vương Trạch Vinh cảm thấy một điểm khó hiểu là quan khí có lẽ không tự nhiên sinh ra, vậy người không có quan khí tại sao lại xuất hiện quan khí? Vương Trạch Vinh cũng gặp nhiều người không có quan khí, nhưng sau khi làm quan thì có. Việc này không phải tính ngẫu nhiên, chẳng qua là do hắn không hiểu rõ tình hình quan khí.

Vương Trạch Vinh thấy quan khí là một năng lực đặc biệt, nhưng đến tận bây giờ hắn chỉ có thể quan sát quan chức, hắn cũng rất muốn quan sát người không phải quan chức.

Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ có lẽ trên người của ai cũng có quan khí, chỉ là mình không nhìn thấy mà thôi.

Tiếng tụng kinh dao động trong phòng khiến quan khí của hắn không ngừng bay đi.

Quan khí bây giờ đã có thể dò xét mọi vật trong phòng, Vương Trạch Vinh đã nhiều lần thí nghiệm. Chỉ cần hắn muốn thì mọi vật trong phòng sẽ xuất hiện ở đầu hắn. Hắn thậm chí còn thấy được cả một con muỗi.

Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng vì tiếng tụng kinh chỉ xuất hiện trong phòng nên hắn không thể dò xét được gì nhiều.

Rốt cuộc là vì nguyên nhân nào mà người bình thường không có quan khí?

Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng thấy việc này đáng để nghiên cứu. Hắn mở cửa phòng rồi đi ra ngoài.

Trời đã tối, trong nhà Vương Trạch Vinh bây giờ không có ai vào, Long Hương Băng đang ngồi trên sô pha xem Tv.

Nghe thấy tiếng cửa phòng mở, Long Hương Băng vội vàng đứng dậy đi tới nói:

- Thị trưởng Vương, ngài muốn ăn gì để em nấu?

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Đang xem gì thế?

- Ồ, em vừa xem phim xong, bây giờ không có gì hay để xem.

- Vào phòng ngồi với anh.

Vương Trạch Vinh chỉ vào phòng mà nói.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Long Hương Băng không khỏi đỏ mặt. Sau chuyện lần trước với Vương Trạch Vinh, nàng lúc rảnh rỗi liền nghĩ tới cảm giác đó, nàng thấy Vương Trạch Vinh làm mình muốn mê đi, nàng rất muốn được như vậy nữa.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh muốn mình vào phòng, nàng đương nhiên biết ở trong đó như thế nào. Ở đó ngoài chiếc giường và hai chiếc ghế, một cái bàn thì không còn gì khác. Thi thoảng nàng vào rồi bật nhạc thì chỉ thấy có tiếng tụng kinh.

Bây giờ đã là tối, Thị trưởng Vương không ngờ bảo mình vào trong. Long Hương Băng đang nghĩ đến cảnh kia nên nhỏ giọng nói:

- Vâng.

Vương Trạch Vinh lại không có suy nghĩ đó. Nếu quan khí của mình không thể bay ra ngoài tường thì chỉ có thể tìm một người không phải trong quan trường vào phòng ngồi xem. Bây giờ Long Hương Băng không phải quan chức, bảo nàng vào trong ngồi thì mình có thể xem xét một chút.

Long Hương Băng cũng không biết tâm trạng của mình bây giờ là gì, nàng vừa có chút sợ hãi, vừa mong chờ đi vào trong.

Khi cửa đóng lại, Long Hương Băng đang nghĩ đến rất nhiều. Anh ấy sẽ ôm mình? Hôn mình? Hay trực tiếp tiến vào?

Nghĩ đến những cảnh đó, Long Hương Băng đột nhiên cảm thấy cả người rung lên, nàng thấy bên dưới của mình hơi ướt.

- Hương Băng, không phải sợ, em cứ ngồi trên ghế hoặc nằm trên giường cũng được.

Lần trước vì đã làm chuyện kia với Long Hương Băng nên Vương Trạch Vinh nói chuyện khá tùy ý.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, Long Hương Băng khẽ vâng một tiếng rồi đi đến giường nằm.

Theo nàng nghĩ nếu đã như thế này thì trực tiếp một chút cũng được.

Thấy Long Hương Băng nằm trên giường, Vương Trạch Vinh đi tới bật nhạc rồi nói:

- Hương Băng, em ở đây nghe tụng kinh với anh một chút.

Long Hương Băng không khỏi có chút khó hiểu. Thị trưởng Vương sao không làm gì vậy nhỉ?

Vương Trạch Vinh đương nhiên không biết Long Hương Băng đang suy nghĩ miên man, hắn bây giờ muốn kiểm tra xem Long Hương Băng có tồn tại quan khí hay không?

Theo tiếng tụng kinh vang lên, Vương Trạch Vinh bắt đầu nghiên cứu.

Có thêm Long Hương Băng, Vương Trạch Vinh liền trọng tâm tập trung vào nàng.

Quan khí rất nhanh tiến vào đầu Long Hương Băng. Vương Trạch Vinh liền biết được Long Hương Băng đang suy nghĩ gì. Nhưng vừa thấy ý nghĩ của Long Hương Băng, Vương Trạch Vinh liền có chút ngạc nhiên.

Bây giờ Long Hương Băng suy nghĩ đến cảnh người đàn ông đang dày vò người phụ nữ. Mà hình ảnh nàng nghĩ đến khiến Vương Trạch Vinh trợn mắt há mồm. Người phụ nữ bị dày vò là Long Hương Băng, mà người đàn ông kia là Vương Trạch Vinh. Từ suy nghĩ của Long Hương Băng, Vương Trạch Vinh thậm chí có thể cảm nhận được Long Hương Băng rất thích việc đó.

Sao vậy nhỉ?

Vương Trạch Vinh dù như thế nào cũng không ngờ Long Hương Băng lại nghĩ như vậy. Hắn phải rất cố gắng mới áp chế được cơn lửa dục.

“Hả” Vương Trạch Vinh đột nhiên phát hiện trong đầu Long Hương Băng có một điểm khác lạ.

Theo quan khí tiến vào, Vương Trạch Vinh rõ ràng thấy thứ đấy, đó chính là quan khí rất nhỏ.

Quan khí ở đây không nhiều nhưng không ngừng sản sinh ra.

Vương Trạch Vinh cũng không biết quan khí sinh ra như thế nào, nhưng quan khí của Long Hương Băng đúng là sinh ra từ đây.

Theo quan khí sinh ra, Vương Trạch Vinh thấy mỗi tia quan khí đi ra ngoài liền rất nhanh biến mất.

Khi phát hiện được điểm này trong đầu Long Hương Băng, Vương Trạch Vinh liền quan sát nơi sinh ra quan khí của mình.

Đây là nơi hắn vẫn không bao giờ để ý đến.

Vương Trạch Vinh lần này mới phát hiện ra vị trí của mình hơi khác so với Long Hương Băng. Quan khí của hắn sau khi sinh ra liền lan ra toàn thân.

Vương Trạch Vinh biết mình đã tìm được nguyên nhân sinh ra quan khí.

Sau khi có phát hiện này, Vương Trạch Vinh rất hưng phấn.

Vương Trạch Vinh liền tiến vào nơi sinh ra quan khí của Long Hương Băng. Nhưng dù hắn dùng biện pháp gì thì nơi đó của Long Hương Băng cũng không thay đổi, rất vững vàng.

Sao không có động tĩnh gì nhỉ?

Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu.

Theo tiếng kinh phật lao đến nơi đó, Vương Trạch Vinh rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân. Sở dĩ xuất hiện chuyện này là do tiếng tụng kinh, tiếng tụng kinh mang theo quan khí vào không ngừng đánh sâu tới thì sẽ lao vào được. Khi quan khí rời đi thì nơi đó lại khép lại.

Có phát hiện thì vẫn tốt hơn là không, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình đã hiểu được điều trước đó không hiểu.

Mỗi người đều có quan khí, quan trọng là xem có thành quan chức hay không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi