QUAN KHÍ

Sau khi lên xe, Vương Trạch Vinh nhìn Khương Tắc Xương mà nói:

- Hay là anh về nghỉ ngơi một chút.

Hắn sợ Khương Tắc Xương xảy ra vấn đề gì đó.

- Phó thị trưởng Vương, tôi không sao.

Khương Tắc Xương nói. Thấy Hứa Hồng tự nhận mình là Chánh văn phòng, hắn càng hiểu thêm về tác dụng của quyền lực.

- Tắc Xương, chuyện đã như vậy rồi, anh không nên suy nghĩ quá nhiều.

Vương Trạch Vinh không khỏi thở dài một tiếng. Hứa Hồng trông cũng đẹp nhưng không ngờ lại có biểu hiện tâm thần.

Tâm trạng Khương Tắc Xương lúc này rất phức tạp, cảnh quá khứ không ngừng hiện lên trong đầu hắn.

- Phó thị trưởng Vương, tôi định mai xin ngài cho nghỉ đưa cô ấy đến bệnh viện xem thế nào.

Khương Tắc Xương do dự một chút rồi nói. Dù sao cũng là vợ chồng mấy năm, Hứa Hồng bị điên không biết bố mẹ cô ta sẽ như thế nào. Khương Tắc Xương lo cho hai người bọn họ.

Vương Trạch Vinh nói:

- Anh có tính toán gì về tương lai không?

- Phó thị trưởng Vương, tất cả đã là quá khứ, tôi chỉ có chút tâm ý mà thôi. Tôi và Hứa Hồng không thể quay lại.

Khương Tắc Xương nghiêm túc nói. Nghĩ đến chuyện Hứa Hồng và Điền Kiến Bình hôm đó, Khương Tắc Xương đã hạ quyết tâm.

- Rất tốt, có tình có nghĩa, anh có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.

Vương Trạch Vinh rất cao hứng vì Khương Tắc Xương có thể làm như vậy.

- Tôi chủ yếu lo cho bố mẹ cô ấy.

Khương Tắc Xương nói.

Vương Trạch Vinh bây giờ coi như hoàn toàn yên tâm về Khương Tắc Xương. Đây là một người có tình có nghĩa.

Vương Trạch Vinh vừa về đến văn phòng thì Lô Cát Xuân gọi điện tới.

- Phó thị trưởng Vương, anh lại đây một chút.

Lô Cát Xuân gọi Vương Trạch Vinh tới. Trong thời gian này Lô Cát Xuân ít khi gọi điện cho Vương Trạch Vinh, cho dù có chuyện gọi thì cũng rất khách khí.

Sau khi vào văn phòng Lô Cát Xuân, Lô Cát Xuân đứng lên bắt tay Vương Trạch Vinh mà nói:

- Trạch Vinh, Bộ Ngoại giao gửi công văn đến nói Thành phố Paris muốn anh đến Thành phố Paris một chuyến bàn về việc hai thành phố kết nghĩa.

Vương Trạch Vinh phát hiện nơi gửi văn bản đến Phượng Hải là từ Ủy ban nhân dân tỉnh, bên trên có bút phê của chủ tịch tỉnh.

- Trạch Vinh, đây là chuyện lớn. Ủy ban nhân dân tỉnh thông báo anh lập tức đi ngay, có một số việc cần giao cho anh.

Lô Cát Xuân nói.

- Thị trưởng Lô yên tâm, tôi sẽ mời Thành phố Paris kết nghĩa với Phượng Hải.

Việc này mọi người đều hiểu nên Vương Trạch Vinh trực tiếp nói ra.

- Ha ha, rất tốt, Vương Trạch Vinh, nếu thực sự có thể kết nghĩa với Thành phố Paris, điều này có tác dụng lớn đối với việc phát triển của Phượng Hải.

Lô Cát Xuân vui vẻ nói:

- Ở chuyện này Thị ủy Phượng Hải vẫn báo cáo với Tỉnh ủy, mục đích chính là kết nghĩa với Thành phố Paris. Bây giờ Vương Trạch Vinh đã ở Phượng Hải, khả năng này rất cao.

Sau khi ra khỏi văn phòng, Vương Trạch Vinh lập tức chạy đến trụ sở Ủy ban nhân dân tỉnh.

Trong văn phòng của Hồng Quân, Vương Trạch Vinh thấy một người phụ nữ hơn 40 tuổi đầy khí chất. Vương Trạch Vinh đoán đây là một người phụ nữ rất có lai lịch.

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, tôi giới thiệu một chút. Đây chính là Cục trưởng cục nước Pháp – Bộ Ngoại giao, Cục trưởng Mục Tuyết. Lần này Cục trưởng Mục Tuyết đến là vì chuyện kết nghĩa với Thành phố Paris.

Nghe Hồng Quân nói như vậy, Vương Trạch Vinh mới biết người này có lai lịch lớn như vậy. Nghe nói là người của Bộ Ngoại giao, Vương Trạch Vinh đoán hai quốc gia đã đạt thành thỏa thuận trong việc này.

Mục Tuyết chủ động đưa tay ra bắt tay Vương Trạch Vinh:

- Phó thị trưởng Vương, về việc kết nghĩa giữa Thành phố Paris và một thành phố Trung Quốc, không chỉ chính quyền Thành phố Paris coi trọng, ngay cả Thủ tướng nước Pháp cũng rất quan tâm. Gần đây nước Pháp chuyên môn phái người đến Trung Quốc bàn chuyện này. Bởi vì Thành phố Paris hy vọng do anh chỉ định thành phố kết nghĩa, cho nên Bộ Ngoại giao phái tôi đến hỏi ý kiến anh.

Vương Trạch Vinh biết ở việc này mặc dù Thành phố Paris muốn mình chỉ định, nhưng biện pháp tốt nhất là trưng cầu ý kiến lãnh đạo cấp trên.

- Cục trưởng, đây là chuyện lớn, tôi nghe theo bố trí của cấp trên.

Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói.

Mục Tuyết gật đầu nói:

- Việc này Bộ Ngoại giao đã nghiên cứu, thành phố kết nghĩa không thể có cấp bậc quá thấp. Do anh bây giờ đang công tác ở Phượng Hải, Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn cũng đề xuất Thành phố Phượng Hải. Bộ nhận định Phượng Hải là một thành phố đủ điều kiện kết nghĩa. Tôi vừa báo cáo việc này với Chủ tịch Hồng. Bây giờ mời anh đến chính là muốn nghe ý kiến của anh.

Vương Trạch Vinh thầm nghĩ việc này xem ra mình chẳng còn ý kiến gì nữa, cấp trên đã quyết định hết. Vương Trạch Vinh biết bây giờ mình mà đưa ra ý kiến khác đó chính là thằng ngu.

- Cục trưởng, tôi hoàn toàn phục tùng ý của tổ chức.

Vương Trạch Vinh nói thế, Hồng Quân vui vẻ nói:

- Rất tốt, đồng chí Vương Trạch Vinh vừa đến tỉnh Giang Sơn đã lập công lớn.

Thấy chuyện đã được quyết định, Mục Tuyết liền nói:

- Phó thị trưởng Vương, anh mau chóng bố trí công tác của mình, chúng ta lập tức đến nước Pháp.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Ngày mai tôi sẽ bố trí xong công việc.

Hồng Quân nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, kết nghĩa giữa Thành phố Paris và Phượng Hải là chuyện lớn, tỉnh sẽ phái một Phó chủ tịch tỉnh cùng đi. Thị trưởng Lô cũng sẽ đi cùng cậu.

Về đến trụ sở thành phố, Vương Trạch Vinh lập tức vào văn phòng của Âu Dương Hải Ba mà báo cáo.

Nghe xong Vương Trạch Vinh nói, Âu Dương Hải Ba nói:

- Việc này tôi biết. Cậu lần này đến Thành phố Paris, tôi còn một nhiệm vụ giao cho cậu. Cậu xem có thể tiến hành hoạt động thu hút đầu tư không, nếu có thể mang một vài thương nhân về thì sẽ rất có lợi cho sự phát triển của Phượng Hải.

Vương Trạch Vinh nói:

- Xin Bí thư yên tâm, nếu có thể tôi sẽ hết sức. Đây cũng là công tác do tôi phụ trách mà.

Sau khi ra khỏi Thị ủy, Vương Trạch Vinh liền đến văn phòng của Lô Cát Xuân.

Lô Cát Xuân cũng nhận được tin, vừa thấy Vương Trạch Vinh liền nói:

- Kết nghĩa với Thành phố Paris là chuyện lớn, ngày mai chúng ta sẽ đi.

Hắn rất chú ý đến việc này. Mặc dù đây không phải việc hắn làm ra, nhưng là Thị trưởng nếu việc này thành công thì hắn nhất định có thành tích.

Về văn phòng, Vương Trạch Vinh cảm thấy rất mệt mỏi vì hôm nay quá nhiều việc.

Thấy Khương Tắc Xương đang rót nước cho mình, Vương Trạch Vinh nói:

- Tắc Xương, lần này Thành phố Paris sẽ kết nghĩa với Phượng Hải. Mai tôi sẽ đến Thành phố Paris, vốn định để anh đi cùng nhưng anh tạm thời không đi được nên tôi phải tợ đi.

Khương Tắc Xương biết Vương Trạch Vinh lần này đến Thành phố Paris nhất định có việc cần dùng đến mình, nghĩ đến mình là thư ký của Vương Trạch Vinh mà lúc này lại không thể đi theo, Khương Tắc Xương có chút áy náy.

- Phó thị trưởng Vương, tôi muốn theo ngài đến Thành phố Paris.

Khương Tắc Xương quyết định đi theo Vương Trạch Vinh.

- Tắc Xương, chuyện của Hứa Hồng anh không định đi xử lý sao?

- Phó thị trưởng Vương, tối nay tôi đến nhà Hứa Hồng, làm hết những điều cần làm.

- Tắc Xương, Hứa Hồng bị bệnh, anh bây giờ đến nhà cô ấy, anh có nghĩ người nhà Hứa Hồng sẽ đối xử thế nào với anh không?

Vương Trạch Vinh nói như vậy, Khương Tắc Xương liền nghĩ đến ông em nóng nảy của Hứa Hồng, biết nhất định mình sẽ bị ăn đòn. Mặc dù suy nghĩ như vậy nhưng Khương Tắc Xương vẫn cắn răng nói:

- Không sao đâu.

- Như vậy tối tôi bảo Ngũ Hậu Cương đi cùng anh một chuyến.

Khương Tắc Xương rất cảm kích Vương Trạch Vinh, lãnh đạo như thế này thì đi đâu mà tìm được.

- Phó thị trưởng Vương, cảm ơn ngài.

Vương Trạch Vinh vỗ vỗ vai Khương Tắc Xương rồi nói:

- Tâm ý làm được là ổn rồi.

Vương Trạch Vinh vừa bố trí xong công việc thì Uông Phỉ gọi tới.

- Vương đại sư, ngày mai anh sẽ đi Paris sao?

Uông Phỉ cười nói.

Vương Trạch Vinh không ngạc nhiên vì việc Uông Phỉ biết mình sẽ đến Paris. Hắn chỉ có chút tò mò vì sao Uông Phỉ lại gọi mình là Vương đại sư.

- Cách gọi này của cô?

- Hì hì, anh trong mắt dân Paris chính là Vương đại sư. Lần này nghe anh muốn đến Paris, em nghe nói có không ít phóng viên chuẩn bị phỏng vấn anh đó.

Vương Trạch Vinh nghe Uông Phỉ nói như vậy liền cảm thấy chuyến đi này của mình đến Paris không được yên rồi.

- Vương đại sư, ngày mai em sẽ cùng anh đi Paris. Em muốn xem Vương đại sư ở Paris là như thế nào?

Nghe Uông Phỉ sẽ đi Paris, Vương Trạch Vinh có chút giật mình mà nói:

- Cô cũng đi?

- Sao? Em không thể đi ư?

- Được rồi, mai gặp.

Vương Trạch Vinh nghĩ Uông Phỉ là cháu gái Bí thư tỉnh ủy thì muốn đi theo cũng là quá đơn giản.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi