QUAN KHÍ

Sau khi Vương Trạch Vinh phụ trách công tác thu hút đầu tư, Cục trưởng Trần Thuật Tiến vô cùng lo lắng. Cũng may lần này Vương Trạch Vinh đến Paris, Phó bí thư Lưu Bảo Nguyệt mấy lần đến cục Chiêu thương, trong hội nghị cũng lớn tiếng ủng hộ mình khiến đám phản đối phải im nhiều.

Trần Thuật Tiến biết trong cục Chiêu thương có nhiều người không phục mình, còn âm thầm gây chuyện, hắn biết bây giờ mình phải dựa chặt vào Phó bí thư Lưu Bảo Nguyệt.

Bây giờ Vương Trạch Vinh đã về, hắn lập tức đến văn phòng Lưu Bảo Nguyệt báo cáo công việc. Trần Thuật Tiến nghĩ chỉ cần mình báo cáo, Lưu Bảo Nguyệt sẽ không ngừng giúp mình, Vương Trạch Vinh kia dù như thế nào cũng không thể làm Lưu Bảo Nguyệt mất mặt.

Sau khi báo cáo xong, Trần Thuật Tiến cẩn thận nói:

- Bí thư, bây giờ Phó thị trưởng Vương đã về, nhưng lại không hiểu tình hình cục Chiêu thương, tôi lo rằng anh ta sẽ chỉ huy loạn.

Lưu Bảo Nguyệt trừng mắt nhìn Trần Thuật Tiến mà nói:

- Anh là một cán bộ lãnh đạo, sao có thể bàn tán sau lưng lãnh đạo như vậy?

Trần Thuật Tiến vội vàng nói:

- Bí thư, ngài là lãnh đạo mà tôi tôn trọng nhất, có chuyện gì tôi cũng không giấu ngài.

Lưu Bảo Nguyệt nghe lời này rất thích, hắn nói:

- Trong cục Chiêu thương có vài đồng chí công tác không tốt, hàng ngày đều suy nghĩ đâu đâu. Anh là Cục trưởng thì phải chịu trách nhiệm với vấn đề này, làm tốt công tác. Dù có khó khăn thì cũng có thể tìm tới tôi.

Nghe thấy vậy Trần Thuật Tiến liền yên tâm.

- Bí thư, trong công tác thu hút đầu tư, Phó thị trưởng Vương không chuyên nghiệp, toàn cục chúng tôi vẫn hy vọng do Bí thư đến phụ trách.

Lưu Bảo Nguyệt sao không muốn nắm cục Chiêu thương trong tay. Sau khi Ủy ban thành phố đoạt lại cục Chiêu thương, lúc đầu hắn có chút buồn bực. Bây giờ nghe Trần Thuật Tiến nói như vậy, trong lòng càng không thoải mái nhưng ngoài miệng vẫn nói:

- Nếu Phó thị trưởng Vương phụ trách cục Chiêu thương, anh phải thường xuyên báo cáo công việc với Phó thị trưởng Vương.

Trần Thuật Tiến biết tình hình của mình, hắn lấy được không ít chỗ tốt. Lưu Bảo Nguyệt ngoài hưởng thụ lợi ích thì chưa lấy một đồng tiền nào. Mỗi lần Lưu Bảo Nguyệt đến, hắn đều cẩn thận phục vụ. Hắn không hy vọng Lưu Bảo Nguyệt phát hiện tình hình của mình.

Ngay khi Trần Thuật Tiến đến chỗ Lưu Bảo Nguyệt báo cáo công việc, Khương Tắc Xương liền đi vào văn phòng của Vương Trạch Vinh.

- Phó thị trưởng Vương, vừa nãy tôi đến bên Thị ủy thì thấy Cục trưởng cục Chiêu thương Trần Thuật Tiến đến chỗ Phó bí thư Lưu.

Khương Tắc Xương là một thư ký đủ tư cách, hắn luôn kịp thời báo cáo các việc có liên quan đến lãnh đạo.

Vương Trạch Vinh nhíu mày, Phượng Hải đang không ngừng tuyên truyền việc kết nghĩa với Paris, tin rằng việc này sẽ khiến công tác thu hút đầu tư của Phượng Hải tăng mạnh. Ở tình hình này mình không thể khống chế được cục Chiêu thương trong tay thì sẽ khó triển khai công tác.

Xem ra phải diệt Trần Thuật Tiến này mới được. Nếu không thể khống chế cục Chiêu thương thì đó là đả kích mạnh về uy tín của mình.

Sau khi suy nghĩ mọi phương diện, Vương Trạch Vinh quyết định phải ra tay.

- Chuẩn bị xe, tôi đến cục Chiêu thương.

- Không thông báo cho bọn họ sao?

Khương Tắc Xương hỏi.

- Không cần.

Khương Tắc Xương rất thông minh, biết Vương Trạch Vinh muốn âm tầm tìm chuyện cho cục Chiêu thương. Hắn vội vàng thông báo xuống tổ lái xe lấy một chiếc bình thường, sau đó cùng Vương Trạch Vinh đến cục Chiêu thương.

Bảo vệ cục Chiêu thương cũng không cẩn thận kiểm tra, thấy xe chính quyền liền trực tiếp cho vào.

Thấy quản lý như vậy, Vương Trạch Vinh thầm lắc đầu, xem ra năng lực quản lý của Trần Thuật Tiến không cao.

Vương Trạch Vinh đi lên tầng và quan sát tình hình công tác của nhân viên trong các phòng làm việc.

Tình hình cục Chiêu thương rất không tốt, có thể do Trần Thuật Tiến không ở đây, có thể do bình thường quản lý có vấn đề nên Vương Trạch Vinh thấy nhiều người đang lên mạng chơi cổ phiếu, đánh bài, có phòng không có người.

Vương Trạch Vinh đi tới trước một phòng có chữ Phòng quản lý thương mại điện tử, Vương Trạch Vinh nhìn vào trong thì thấy một cô gái đang lên mạng chơi game.

Thấy Vương Trạch Vinh đứng ở cửa, cô gái nói:

- Anh tìm ai?

Vương Trạch Vinh đi vào trong ngồi xuống rồi nói:

- Tôi thấy bên ngoài đề là phòng Quản lý thương mại điện tử, tôi muốn hỏi cục Chiêu thương triển khai công tác này như thế nào?

Cô gái nói:

- Phòng này mới thành lập, chưa đi vào hoạt động, một thời gian nữa anh quay lại.

- Vậy phòng ban này rốt cuộc có tác dụng gì?

Cô gái nói:

- Đó là chuyện của lãnh đạo.

Nói xong thấy người bạn trên mạng đang gọi mình, cô gái vội vàng đánh vài chữ. Sau khi đánh xong thấy Vương Trạch Vinh chưa đi, cô gái nói:

- Anh còn có việc gì?

- Sao cả phòng làm việc chỉ có mình cô, tôi muốn tìm lãnh đạo phòng cô hỏi về tình hình thương mại điện tử.

- Lãnh đạo có việc nên đi rồi.

Cô gái buồn bực nhìn Vương Trạch Vinh.

- Tiểu Lưu, cháu xem bộ đồ này của cô thế nào? Mới mua từ trên mạng về đó.

Một người phụ nữ trung niên mặc bộ váy màu tím đi vào, hỏi cô gái.

- Cô Hà, bộ này cô mặc đẹp đó.

Mặc dù cô gái khen như vậy, nhưng Vương Trạch Vinh có thể thấy vẻ khinh bỉ trong mắt cô ta.

Giống như không thấy Vương Trạch Vinh ở đây, người phụ nữ trung niên không ngừng khen chiếc váy kia.

Trác Ngọc – Trưởng phòng Thanh tra đang ở trong văn phòng vô tình nhìn xuống lầu.

Cô ta dụi mắt vì thấy bên dưới sân là Khương Tắc Xương – thư ký của Phó thị trưởng Vương.

Trác Ngọc đúng là không thể ngồi yên. Chiếc xe bên cạnh Khương Tắc Xương mặc dù không phải xe của Phó thị trưởng Vương, nhưng đó là xe của Ủy ban thành phố.

Phó thị trưởng Vương đến?

Trác Ngọc rất khó hiểu, sao Phó thị trưởng Vương đến mà không có thông báo.

Trác Ngọc đứng dậy đi đến phòng Cục trưởng, cô không thấy Vương Trạch Vinh ở đó.

Càng nghĩ càng khó hiểu, Phó thị trưởng Vương đi vào văn phòng của Phó cục trưởng Hạ Ý Khai.

Hạ Ý Khai đang đọc báo kinh tế, thấy Trác Ngọc đi vào liền nói:

- Trưởng phòng Trác sao lại đến đây?

Thấy không có Vương Trạch Vinh ở đây, Trác Ngọc khó hiểu hỏi:

- Phó thị trưởng Vương không đến chỗ anh?

Phó thị trưởng Vương?

Hạ Ý Khai khó hiểu nhìn Trác Ngọc.

Trác Ngọc chỉ ra cửa sổ mà nói:

- Anh nhìn xem là ai?

Hạ Ý Khai nhìn xuống không thấy ai liền khó hiểu hỏi:

- Không có ai mà.

Trác Ngọc nhìn xuống thì thấy Khương Tắc Xương đã vào xe, trong sân chỉ có chiếc xe mà thôi.

Trác Ngọc chỉ vào xe rồi nói:

- Vừa nãy tôi thấy Khương Tắc Xương ở đó, sao bây giờ không thấy?

Nghe thấy là Khương Tắc Xương, Hạ Ý Khai liền chú ý nhìn xuống.

- Cô nói là Phó thị trưởng Vương đến?

- Tôi không thấy Phó thị trưởng Vương, chẳng qua ai biết Phó thị trưởng Vương có đến không?

Nói đến đây Trác Ngọc có chút lo lắng:

- Chết rồi, tình hình cục Chiêu thương thì anh biết đó, công tác rất tản mạn. Chẳng may Trác Ngọc thấy thì không biết sẽ như thế nào?

Hạ Ý Khai đang suy nghĩ ý đồ đến đây của Vương Trạch Vinh.

- Đi, đi đón Phó thị trưởng Vương.

Hạ Ý Khai hiểu ra ý của Vương Trạch Vinh. Thời gian này bởi vì Trần Thuật Tiến không ngừng đến chỗ Phó bí thư Lưu Bảo Nguyệt, xem ra Vương Trạch Vinh muốn có hành động.

Vương Trạch Vinh vừa đi ra khỏi phòng làm việc kia thì Hạ Ý Khai và Trác Ngọc đã tìm tới.

Hạ Ý Khai vội vàng đưa tay ra nói:

- Phó thị trưởng Vương đến sao không thông báo để chúng tôi đón.

Bên ngoài có tiếng nói chuyện làm hai người phụ nữ trong phòng nhìn ra. Thấy Phó cục trưởng và Trưởng phòng Thanh tra đang nói chuyện với người thanh niên kia.

Người phụ nữ trung niên vỗ đùi nói:

- Sao mắt mình kém thế, đó chính là Phó thị trưởng Vương mà.

Cô gái nghe thấy người vừa rồi là Phó thị trưởng, nghĩ đến mình còn đang lên mạng đánh game thì có chút buồn bực, bỏ mất cơ hội thể hiện rồi, không biết Phó thị trưởng Vương có xử lý mình không nữa?

Đi theo Hạ Ý Khai và Trác Ngọc, Vương Trạch Vinh vào văn phòng của Hạ Ý Khai.

Trác Ngọc tự mình đi rót trà.

Lúc này các lãnh đạo khác của cục Chiêu thương cũng chạy đến.

Hạ Ý Khai cười nói:

- Phó thị trưởng Vương, ngài xem có nên đến phòng hội nghị để mọi người nói một chút?

Vương Trạch Vinh gật đầu.

Trong phòng hội nghị, các lãnh đạo cục Chiêu thương đến gần như đông đủ. Thấy không có Trần Thuật Tiến, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Cục trưởng Trần không ở đây sao?

Phó cục trưởng Cừu Đại Vĩ nói:

- Cục trưởng Trần đến Thị ủy.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Có chuyện gì lớn ư?

Hạ Ý Khai nói:

- cục Chiêu thương vẫn rất bình thường, không có chuyện gì lớn cả.

Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:

- Hôm nay tôi đến cục Chiêu thương, mục đích là muốn xem tình hình cục Chiêu thương. Nhưng kết quả làm tốt rất giật mình. Các đồng chí, Phượng Hải đang phát triển nhanh chóng, các cục đều có cảm giác gấp gáp, nếu đâu cũng chơi cổ phiếu, ăn uống, chơi game, có phòng không người như tôi thấy thì sẽ như thế nào?

Vương Trạch Vinh nói như vậy, mọi người tham gia hội nghị đều biến sắc. Đây là Vương Trạch Vinh phê bình công tác của cục Chiêu thương.

Hạ Ý Khai và Trác Ngọc lại rất vui vẻ, Vương Trạch Vinh nói rất rõ ràng. Đó là Phó thị trưởng Vương khó chịu với công tác của Trần Thuật Tiến.

Lời sau đó của Vương Trạch Vinh càng làm không khí hội nghị thêm khẩn trương.

Vương Trạch Vinh nhìn mọi người rồi nói:

- Công tác của cục Chiêu thương là một bộ phận quan trọng của chính quyền. Làm một lãnh đạo, ít nhất phải có kỷ luật tổ chức. Vừa nãy nghe Cục trưởng cục Chiêu thương đến Thị ủy, tôi còn nghĩ xảy ra chuyện gì lớn. Nếu không phải chuyện lớn chẳng lẽ chính quyền không xử lý được? Lãnh đạo thị ủy rất bận, chuyện gì cũng đến báo cáo thì cần chính quyền làm gì? Cần Cục trưởng làm gì?

Hội nghị rất yên lặng, mọi người không ai dám thở mạnh. Vương Trạch Vinh nói rất có lý, Trần Thuật Tiến vượt qua chính quyền mà đến báo cáo với Phó bí thư Thị ủy, khó trách Vương Trạch Vinh không giận.

Vương Trạch Vinh nói tiếp:

- Bây giờ Phượng Hải đang rất coi trọng công tác thu hút đầu tư, lão Hạ, tôi thấy anh và lão Cừu nên chia sẻ công tác trong cục, không nên có việc gì cũng phải để mình Cục trưởng Trần tự thân gánh vác, hơi chút là đến Thị ủy báo cáo, điều này khiến Thị ủy thấy cục Chiêu thương như thế nào. Chẳng lẽ Trần Thuật Tiến không thể khống chế cục Chiêu thương? Xem ra tôi phải đưa ra hội nghị Ủy ban nghiên cứu mới được.

Đúng lúc này Trần Thuật Tiến đầu đầy mồ hôi chạy về.

- Phó thị trưởng Vương, không ngờ ngài đến, tôi vừa từ Thị ủy về.

- Tan họp.

Vương Trạch Vinh nghiêm mặt nói rồi ra khỏi phòng.

Trần Thuật Tiến thấy Vương Trạch Vinh không thèm để ý đến mình, mặt hắn lúc trắng lúc xanh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi