QUAN KHÍ

Thấy cảnh con mình giết cô gái kia, Hồng Quân rất khiếp sợ. Y dù như thế nào cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này. Y thầm nghĩ có phải Hồng Khâm làm không?

- Đi thăm dò sự thật.

Hồng Quân nói với thư ký.

Thư ký của Hồng Quân cũng rất giật mình. Ai cũng biết Hồng Khâm đi lại rất gần Khương Đại Nha, nhưng không ngờ hắn lại dám giết người.

Hồng Quân hôm nay rất mệt mỏi. Vừa đi làm thấy chuyện này trên mạng, Hồng Quân thấy mình mất đi động lực, y rất buồn bã. Làm quan lớn như vậy mà không dạy nổi con.

Hồng Quân về nhà, y chưa thấy mình mệt mỏi như vậy bao giờ.

- Lão Hồng, có người nói thằng Vương Trạch Vinh Thường Hồng bây giờ càng lúc càng làm loạn, nó muốn gây chuyện với ông. Ông nhìn đi, trên mạng còn nói con mình giết người. Tiểu Khâm sao có thể giết người, đây nhất định là thằng Vương Trạch Vinh làm ra.

Vợ Hồng Quân vừa thấy y vào cửa liền khóc mắng Vương Trạch Vinh.

Hồng Quân đang rất buồn bực, đi tới ngồi xuống ghế.

Hồng Vũ nói:

- Bố, bây giờ đang là thời kỳ quan trọng mà bố sẽ lên chức, nhất định là có người gây rối sau lưng. Con thấy mẹ nói có lý, đối với kẻ như Vương Trạch Vinh thì phải xử lý mới được, phải cho chúng biết tay.

Dù sao cũng là lãnh đạo huyện, Hồng Vũ thấy tỉnh Giang Sơn phức tạp như vậy liền khá sốt ruột.

Đối với Hồng Vũ bây giờ mà nói thì nhiệm vụ quan trọng nhất là đảm bảo ông bố lên chức. Chỉ cần ông bố thành Bí thư tỉnh ủy thì cả nhà sẽ phát triển mạnh.

Hồng Quân sao không rõ lời Hồng Vũ nói, quan trọng là bây giờ Uông Nhật Thần vẫn còn đương chức. Mình dù muốn động Vương Trạch Vinh cũng không hề đơn giản. Y bây giờ lo lắng nhất là tình hình bây giờ thì ngoài Uông hệ ra thì người khác có mấy người không cười mình? Bây giờ cầu ổn định là quan trọng nhất. Chỉ cần đè chuyện này xuống thì mình nhất định sẽ thắng.

- Tiểu Vũ, anh cũng là lãnh đạo rồi, vào lúc này không được làm loạn. Chuyện của Vương Trạch Vinh bây giờ không phải việc lớn, bây giờ chuyện lớn nhất là Đại hội, anh hiểu không?

Hồng Vũ nói:

- Bố, tình hình bây giờ tuy bố muốn ổn định nhưng người khác lại làm loạn.

Hồng Vũ mặc dù không công tác ở tỉnh Giang Sơn, nhưng không có nghĩa y không biết tình hình ở tỉnh Giang Sơn. Rất nhiều người báo cáo với hắn việc ở tỉnh Giang Sơn.

- Tiểu Vũ nói đúng, thằng như Vương Trạch Vinh mà bây giờ dám trèo lên đầu ông. Nếu ông không ra tay thì còn gì uy tín?

Hồng Quân nhíu mày. Uông Nhật Thần muốn đối phó mình thì Vương Trạch Vinh nhất định sẽ đi tiên phong. Hồng Quân cũng hiểu suy nghĩ của Vương Trạch Vinh, là tay chân thân tín của Uông Nhật Thần, mình sau khi lên chức nhất định sẽ chèn ép. Bây giờ Vương Trạch Vinh giúp Uông Nhật Thần cũng là giúp hắn.

Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Hồng Quân cầm lên thì thấy là thư ký gọi.

- Chủ tịch, tôi đã điều tra thì thấy đây là việc do Tiểu Khâm làm, người nhà đó đang định thuê luật sư để kiện, nghe nói Thường Hồng có thể sẽ nhúng tay vào

Đã xác minh xong. Hồng Quân thở dài một tiếng, mình trước đó còn hy vọng may mắn, cho rằng Hồng Khâm không làm, bây giờ xem ra thằng con này không coi pháp luật ra gì. Sau khi biết chuyện do Hồng Khâm làm, Hồng Quân đang suy nghĩ làm như thế nào để hóa giải việc này.

- Anh thông báo Thường Hồng, mai tôi đến Thường Hồng thăm nhà nạn nhân, ngoài ra cũng bố trí mấy phóng viên.

Hồng Vũ khó hiểu hỏi:

- Bố, sao bố lại đi thăm nhà con bé đó, đây là việc nhỏ. Bố mà xen vào thì không biết sẽ thành như thế nào?

Hồng Quân nghiêm túc nói:

- Chuyện nếu do Tiểu Khâm làm thì bố chẳng lẽ không dám đến chia buồn và xin lỗi sao?

Vợ Hồng Quân nói:

- Bây giờ còn chưa biết là thật hay không, sao ông lại đi?

Hồng Quân nhìn hai người rồi nói với Hồng Vũ:

- Anh hiểu chưa?

Hồng Vũ suy nghĩ một chút rồi nói:

- Ý bố là định dùng việc này để hóa giải?

Hồng Quân gật đầu nói:

- Anh có thể nghĩ ra là tốt rồi. Bây giờ Tiểu Khâm đã chết, truyền thông chính là muốn dùng việc này gây khó bố. Vậy thì bố sẽ làm cho mọi người xem.

Hồng Vũ không ngờ hôm nay ông bố lại rõ ràng với mình như vậy. Chẳng qua đối với việc ông bố có thể chỉ điểm cho mình, Hồng Vũ thấy cũng vui.

Vương Trạch Vinh nhận được tin Hồng Quân sẽ đến thăm nhà bị hại liền thầm nghĩ đây mới là hình ảnh của một chủ tịch tỉnh.

Hồng Quân có thể đối mặt truyền thông mà tới Thường Hồng, đây là trí tuệ của y.

Vương Trạch Vinh đi theo Hồng Quân đến khu nhà của một công ty.

Đây là một huyện nhỏ, động đất không ảnh hưởng quá nhiều đến nơi đây. Trong khu nhà có mấy ông lão đang ngồi đó mà chơi cờ.

Hồng Quân đến Thường Hồng rất được truyền thông chú ý, có không ít phóng viên đi theo.

Thấy lãnh đạo tỉnh đến, người dân ở đây không khỏi có chút bối rối, chẳng qua người đến vây xem càng nhiều hơn.

Đi trước dẫn đường là giám đốc công ty.

Cô gái bị chết tên là Chu San San, cô có một em trai đang học cấp hai, bố mẹ già. Người mẹ đang nằm trên giường bệnh, ngoài ra có một ông lão rất buồn bã.

Phùng Triêu Lâm nói với người đàn ông:

- Ông lão, Chủ tịch tỉnh Hồng đến thăm các người.

- Ai là Chủ tịch Hồng?

Ông bố nạn nhân hỏi.

Hồng Quân đi lên hai bước cúi người với ông lão rồi nói:

- Ông lão, tôi là Hồng Quân, hôm nay tôi đến để xin lỗi các người.

- Hồng Quân, trả mạng chị tôi đây.

Một thằng bé vung tay lao tới. Bởi vì quá đột nhiên nên thằng bé đã lao tới trước mặt Hồng Quân.

Chẳng qua Hồng Quân là chủ tịch tỉnh nên có nhân viên bảo vệ. Một người đàn ông trung niên đột nhiên từ sau lưng Hồng Quân lao ra đá bay thằng bé ra ngoài.

Hồng Quân càng thêm sợ, lớn tiếng nói:

- Không được ra tay.

Lúc này y cũng lao về phía thằng bé.

Cú đá này rất mạnh, thằng bé bị đá đến ngất đi.

- A.

Bố nạn nhân cầm dao lao vào Hồng Quân. Trong lòng ông rất căm phẫn. Con gái mình đã chết, bây giờ đối phương còn đánh con trai mình không biết sống chết. Y cảm thấy mình không còn hy vọng sống nữa.

Vương Trạch Vinh đứng bên cạnh Hồng Quân, có lẽ bởi vì muốn thể hiện trước mặt Hồng Quân nên Phùng Triêu Lâm cố tình chen tới trước. Vương Trạch Vinh thấy Phùng Triêu Lâm như vậy liền nghĩ việc gì phải tranh nên lui ra một bước.

Ông bố lao tới, người mẹ cũng giãy dụa đứng dậy, kết quả ngã xuống đất.

Thấy mẹ Chu San San ngã xuống, Vương Trạch Vinh vội vàng đi lên đỡ bà ta dậy.

Tình hình trong phòng làm không ai đoán được. Các phóng viên vội vàng chụp ảnh.

Hồng Quân bây giờ là người bực mình nhất. Y không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Nhìn thằng bé trước mặt, Hồng Quân muốn giết tên bảo vệ kia, cú đá này quá mạnh.

- Mau gọi bác sĩ.

Vương Trạch Vinh lớn tiếng nói.

Đỡ mẹ Chu San San lên giường, lúc này có mấy người phụ nữ đi lên giúp.

Vương Trạch Vinh rất sốt ruột vì thằng bé. Hắn đi tới bên cạnh Hồng Quân rồi nói:

- Sao rồi Chủ tịch?

Nhưng Vương Trạch Vinh hỏi xong thấy hỏi cũng như không, Hồng Quân bây giờ đang ngây ngốc nhìn thằng bé.

- Mau đưa đến bệnh viện.

Vương Trạch Vinh trầm giọng nói.

May là lần này có xe cấp cứu đi theo nên ba người nhà này nhanh chóng được đưa đến bệnh viện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi