QUAN KHÍ

Vương Trạch Vinh mặc dù trên tỉnh nhưng không quên công tác Thường Hồng. Dù sao Tổng bí thư sẽ đến, đây là việc rất lớn. Hơn nữa Bí thư tỉnh ủy Uông Nhật Thần xảy ra chuyện ở Thường Hồng, Vương Trạch Vinh không hy vọng Tổng bí thư đến lại có vấn đề xảy ra. Vương Trạch Vinh gọi điện về Thường Hồng bố trí một chút công việc rồi ăn gì đó.

Tình hình Thường Hồng không quá tốt. Bởi vì Uông Nhật Thần xảy ra chuyện ở Thường Hồng nên tin tức bay đầy trời, có nhiều người nói Vương Trạch Vinh sẽ gặp đen đủi, điều này không có lợi cho sự ổn định của Thường Hồng. Vương Trạch Vinh dự định mau chóng trở về Thường Hồng.

Uông Nhật Thần bây giờ đã tỉnh lại, cũng có thể nói vài câu đơn giản, chẳng qua cả người đã yếu đi nhiều. Người Uông gia thấy Uông Nhật Thần như vậy cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật, không thể làm gì khác là thay phiên bố trí người trông coi.

Khi Vương Trạch Vinh một lần nữa đi đến bệnh viện thì thấy quân lính đứng khắp nơi, canh gác như vậy thì hắn đoán là do Uông Chính Phong làm ra.

Vương Trạch Vinh biết bây giờ sẽ có nhiều người nói này nói kia. Chẳng qua nghĩ đến Uông Nhật Thần luôn đối tốt với mình, hắn không thèm để ý đến lời đồn đoán. Một người làm việc theo lương tâm của mình là được. Hôm nay nghe Khương Tắc Xương báo cáo thì vì Uông Nhật Thần xảy ra chuyện nên cán bộ Thường Hồng không ổn định. Mọi người suy nghĩ rất nhiều, đây là điều không lợi khi Tổng bí thư đến. Bởi vì Tổng bí thư sẽ đến Thường Hồng, Vương Trạch Vinh mặc dù muốn ở trông Uông Nhật Thần nhưng cũng chỉ có thể mau chóng trở về. Hôm nay đã muộn thì ở lại một đêm, sáng mai lập tức về Thường Hồng.

Vương Trạch Vinh đến bệnh viện thì trời đã tối. Người Uông gia đã về gần hết, bây giờ chỉ còn mình Uông Chính Phong.

Thấy Uông Chính Phong ở đây, Vương Trạch Vinh lại đau đầu. Vị tư lệnh này không biết sao mà quá nóng nảy.

Thấy Vương Trạch Vinh muộn như vậy còn đến, Uông Chính Phong nói:

- Ở đây có tôi trông là được rồi, cậu về nghỉ sớm đi.

Thái độ của Uông Chính Phong với Vương Trạch Vinh đã tốt hơn nhiều. Muộn như vậy mà Vương Trạch Vinh còn đến nói rõ hắn là người có tình có nghĩa.

Sau khi tin Uông Nhật Thần bị bệnh thì rất nhiều người đến thăm, nhân viên thân tín của Uông Nhật Thần coi như đều đến. Nhưng sau khi tin Uông Nhật Thần bị liệt truyền ra thì ngoài rất ít người kiên trì trông ở đây ra, hầu hết đều có tâm trạng lo lắng rời đi.

Vương Trạch Vinh có thể làm như thế này thì Uông Chính Phong cảm thấy bố mình đã chọn đúng người.

Thấy chỉ có Uông Chính Phong ở đây, Vương Trạch Vinh nói:

- Mai tôi phải về Thường Hồng, đêm nay ở đây với Bí thư Uông.

Uông Nhật Thần không nói gì mà cầm quyển sách lên đọc. Y cũng không lo Uông gia xảy ra chuyện, thông gia của mình mạnh như vậy, cho dù lão gia tử bị liệt cũng không ảnh hưởng đến căn cơ. Bây giờ cũng là cơ hội có thể chia rõ nhân viên của Uông hệ.

Trên người Uông Nhật Thần có không ít dụng cụ, bệnh viện rất chú ý đến bệnh tình của ông.

Vương Trạch Vinh không ngủ mà xách ghế đến ngồi cạnh giường Uông Nhật Thần.

Uông Nhật Thần lúc này tỉnh, hai mắt vô thần mở to nhìn Vương Trạch Vinh.

Uông Nhật Thần lúc này biết rõ tình hình, thấy Vương Trạch Vinh ngồi đó nhưng ông không thể nói chuyện, trong mắt lộ rõ sự vui mừng. Uông Nhật Thần biết tình hình của mình, ông biết mình không thể công tác lại, nằm đó suy nghĩ rất lâu. Ông thấy rất mệt mỏi.

Tay Uông Nhật Thần giật giật, Vương Trạch Vinh đặt tay lên tay ông.

Nghĩ đến Uông Nhật Thần không ngừng ủng hộ mình, Vương Trạch Vinh rất hy vọng ông tốt lên.

Uông Chính Phong thật ra vẫn thầm quan sát Vương Trạch Vinh, thấy Vương Trạch Vinh cầm tay Uông Nhật Thần thì y khẽ gật đầu. Vương Trạch Vinh không uổng công bố mình đề bạt.

- Bí thư Vương, hôm nay tôi hơi xúc động, mong cậu bỏ qua.

Uông Chính Phong đột nhiên nói với Vương Trạch Vinh. Uông Chính Phong là như vậy, là người dám làm dám nhận.

Vương Trạch Vinh có chút sửng sốt, hắn không ngờ Uông Chính Phong lại xin lỗi mình nên vội vàng nói:

- Tình hình lúc đó tôi hiểu, đây là do chúng tôi phục vụ không tốt. Tôi có trách nhiệm.

- Trách nhiệm không của cậu.

Uông Nhật Thần yếu ớt nói.

- Bí thư Uông, mai tôi về Thường Hồng bố trí công tác, ngài phải nghỉ ngơi cho tốt.

Vương Trạch Vinh cầm tay Uông Nhật Thần. Thấy ông không trách mình, Vương Trạch Vinh vẫn rất áy náy.

Uông Chính Phong nói:

- Tổng bí thư muốn đến Thường Hồng, các anh nhất định phải chú ý trong công tác tiếp đón.

Y coi như nhắc nhở Vương Trạch Vinh, bố mình xảy ra chuyện nhất định có người sẽ dùng để gây rối. Vương Trạch Vinh là Bí thư thị ủy trẻ tuổi thì không ít người ghen ghét nên phải chú ý nhiều hơn.

Vương Trạch Vinh nói:

- Đây là bài học của chúng tôi.

Hạng Nam đã gọi điện tới hỏi tình hình. Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn đã kịp thời báo cáo tình hình của Uông Nhật Thần lên Trung ương, bây giờ trong Bắc Kinh cũng biết việc ông đổ bệnh. Hạng Nam liền gọi hỏi tình hình ở chỗ Vương Trạch Vinh. Sau khi Vương Trạch Vinh nói ra, Hạng Nam nói Vương Trạch Vinh không cần lo lắng. Tình hình Hạng Nam bây giờ ở Bắc Kinh rất tốt, rất nhiều khả năng lên chức.

- Tư lệnh Uông, ngài đi nghỉ đi, tôi ở đây là được.

Vương Trạch Vinh thấy Uông Chính Phong đã rất mệt nên nói.

Uông Chính Phong cũng không từ chối mà nói:

- Được, cậu trông đến nửa đêm, nửa đêm tôi đến thay.

Y đúng là rất mệt nên trực tiếp nằm xuống giường. Người Uông hệ bây giờ hoàn toàn do y chống đỡ. Lão gia tử bị bệnh, y đột nhiên cảm thấy áp lực trên vai mình quá lớn.

Nhìn Uông Nhật Thần lúc này, Vương Trạch Vinh lại nghĩ đến tình hình quan khí mà mình đã thấy.

Dù sao không có việc gì nên Vương Trạch Vinh cẩn thận quan sát quan khí của Uông Nhật Thần. Quan khí của Uông Nhật Thần hoàn toàn là màu tím, trên đầu ông có chiếc ô quan khí ba màu, đây là quan khí mà Vương Trạch Vinh nhớ.

Vương Trạch Vinh nhìn Uông Nhật Thần thì thấy cái ô trên đầu ông chỉ còn màu đỏ, hai màu khác đã tản đi.

Cứ tiếp tục như vậy thì Uông Nhật Thần chưa ra viện thì quan khí đã bay đi hết.

Thấy quan khí của Uông Nhật Thần như vậy, Vương Trạch Vinh rất lo lắng cho ông. Thật không ngờ Uông Nhật Thần có quan khí mạnh như vậy mà bị bệnh lại biến hoá quá lớn. Nghĩ rất nhiều quan chức bị bệnh nên về hưu, Vương Trạch Vinh coi như hiểu một điều là bệnh tật khiến bọn họ không thể giữ được quan chức.

Bảo sao đến tầm lãnh đạo cao cấp thì mọi người đều sợ bị bệnh nặng. Nếu bị bệnh là không thể giữ được chức vụ.

Bây giờ cũng là như vậy, Uông Nhật Thần về cơ bản đã liệt, nếu là như thế thì quan khí của ông rất nhanh sẽ tan hết. Quan khí không còn thì không lui cũng phải lui. Một người bệnh sao có thể làm Bí thư tỉnh ủy.

Uông Chính Phong ở giường bên ngủ rất ngon. Vương Trạch Vinh cũng hiểu cho tâm lý của y. Sau khi biết được tin Uông Chính Phong liền lập tức chạy xuống, bây giờ cả Uông gia chỉ có thể dựa vào mình y mà thôi.

Tay vẫn cầm tay Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh phát hiện khi cầm tay thì mình tiếp xúc được quan khí của ông. Quan khí từ từ tiêu hao làm Vương Trạch Vinh rất lo lắng, hắn hy vọng mình có biện pháp giữ quan khí của ông lại. Quan khí của Uông Nhật Thần tản mát không nhanh nhưng rồi cũng sẽ hết mà.

Khoảng trống không có quan khí trong đầu Uông Nhật Thần là điểm mà Vương Trạch Vinh tập trung nghiên cứu. Bây giờ là đêm và không có ai nên Vương Trạch Vinh có thể thoải mái nghiên cứu. Ban sáng hắn có suy nghĩ là chỗ đó chắc là nơi bị trào máu não nên ảnh hưởng đến sức khỏe của Uông Nhật Thần. Nếu nơi đó trở lại bình thường thì Uông Nhật Thần sẽ tốt lên.

Suy nghĩ này mặc dù chính xác nhưng với y học bây giờ thì không có biện pháp cứu.

Chỗ trống mặc dù không lớn nhưng quan khí của Uông Nhật Thần đang rất yếu, Vương Trạch Vinh từ từ phân tích tình huống này. Chỉ thấy quan khí của Uông Nhật Thần đang tranh đoạt với gì đó ở đấy, mỗi khi quan khí đến thì có một phần ba quan khí biến mất. Vương Trạch Vinh chỉ có thể gọi đó là năng lượng không tên.

Không giải quyết thứ này thì quan khí của Uông Nhật Thần sớm muộn cũng hết sạch.

Thử truyền quan khí của mình đến đó xem sao. Quan khí vừa tới thì Vương Trạch Vinh cảm thấy một lực ma sát rất mạnh truyền tới, quan khí của hắn bị năng lượng không tên này làm cho chuẩn bị tan mất.

Cảm giác này rất đặc biệt, quan khí đối mặt năng lượng không tên này thì không có sức chống cự, Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận được.

Lực ma sát quá mạnh. Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng.

Đây là sự ma sát rất lạ, quan khí sau khi xoay tròn liền không còn liên lạc với mình. Vương Trạch Vinh không biết quan khí của mình biến đi đâu nữa.

Sau mấy lần thí nghiệm Vương Trạch Vinh có một phát hiện là năng lượng không tên kia tự vận chuyển, quan khí của Uông Nhật Thần cũng tự vận chuyển. Bởi vì quan khí của Uông Nhật Thần không được chỉ huy nên không có mấy quan khí đến khu trống đó. Vì thế mới khiến quan khí của Uông Nhật Thần từ từ biến mất.

Sau khi có phát hiện này Vương Trạch Vinh thầm nghĩ so sánh lực lượng thì quan khí của Uông Nhật Thần rất khổng lồ, nếu tổ chức lực lượng quan khí lại thì năng lượng không tên sao có thể là đối thủ.

Vương Trạch Vinh càng lúc càng thấy khả năng này rất cao. Nghĩ đến Uông Nhật Thần có quan khí khổng lồ như vậy, Vương Trạch Vinh cảm thấy chỉ cần ngưng tụ tất cả quan khí của Uông Nhật Thần lại thì nhất định ngăn cản được năng lượng không tên kia và đuổi nó ra ngoài cơ thể ông.

Vương Trạch Vinh bây giờ rất mệt mỏi, vì quan sát quan khí của Uông Nhật Thần, hắn phát hiện quan khí của mình không ngừng bị quan khí màu tím của Uông Nhật Thần cắn nuốt. Quan khí màu đỏ của mình là quá yếu so với quan khí màu tím của Uông Nhật Thần. Quan khí vừa vào cơ thể Uông Nhật Thần thì quan khí màu tím đã lao tới. Vương Trạch Vinh mặc dù chỉ quan sát nhưng không thể đưa nhiều quan khí vào cơ thể Uông Nhật Thần.

Vương Trạch Vinh nhắm mắt suy nghĩ và ngừng quan sát. Hắn phân tích tình hình quan khí của Uông Nhật Thần liền càng thêm xác định suy nghĩ của mình.

Vương Trạch Vinh nhìn đầu của Uông Nhật Thần, năng lượng không tên bây giờ hắn đã xác định chính là do máu đọng gây ra, loại bỏ thứ này thì ông nhất định sẽ khỏe lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi