QUAN KHÍ

Vương Trạch Vinh đến Uông Nhật Thần rồi cùng ông tới chỗ ăn.

Uông Nhật Thần khá hài lòng với địa điểm này:

- Ở đây rất được.

Thư ký cũ của Uông Nhật Thần đã đến một thành phố khác làm Phó thị trưởng, Vương Trạch Vinh phụ trách công tác phục vụ cho ông

Sau khi ngồi xuống, Uông Nhật Thần nói:

- Bây giờ có rất nhiều nơi có cảnh đẹp mà bị bỏ qua. Tôi dự định khi vẫn còn khỏe đi du lịch khắp nơi.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Bí thư Uông nói đúng, ngắm cảnh thì cần ít người mới hay. Đi quá nhiều thì muốn ngắm cảnh cũng khó.

Uông Nhật Thần cười ha hả nói:

- Đúng thế. Trước đây đến đâu đều rất đông người, cho dù leo núi cũng toàn là người. Bây giờ thì hay rồi, tôi có rất nhiều thời gian, đây là việc tốt.

- Có việc gì tốt thế?

Bên ngoài có tiếng truyền tới.

Vương Trạch Vinh ngẩng đầu nhìn thì thấy Bí thư tỉnh ủy Hà Vi Trạch đang cười cười đi vào.

Uông Nhật Thần đứng lên cười nói:

- Tôi vừa nãy đang bàn việc đi ngắm cảnh với Trạch Vinh, sao đến mà không gọi để tôi ra đón.

Hà Vi Trạch bắt tay với Uông Nhật Thần rồi nói:

- Lão bí thư gọi, tôi sao dám ra vẻ.

Uông Nhật Thần cười phá lên.

- Chào Bí thư Hà.

Vương Trạch Vinh ân cần thăm hỏi.

Bắt tay Vương Trạch Vinh, Hà Vi Trạch vui vẻ nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh công tác ở Thường Hồng rất tốt.

Hà Vi Trạch đã chăm chú xem tài liệu tỉnh Giang Sơn nên đương nhiên ghi nhớ Vương Trạch Vinh là tâm điểm truyền thông.

Hà Vi Trạch rất thân thiết khen ngợi công tác của Thường Hồng, nếu là trước đây thì Vương Trạch Vinh rất cảm kích. Nhưng sau mấy năm, Vương Trạch Vinh bắt đầu bớt kích động. Hắn chỉ cảm ơn mà thôi, cũng không hề để ở trong lòng.

Lần trước trong hội nghị đã thấy Hà Vi Trạch nhưng không rõ, bây giờ khi đứng gần thì Vương Trạch Vinh thấy rất thân thiện.

Hà Vi Trạch mang theo lái xe và thư ký tới để phục vụ. Uông Nhật Thần ra hiệu hai người ngồi xuống.

Vương Trạch Vinh cũng nghe nói hai người này là thuộc hạ thân tín và được Hà Vi Trạch mang từ Bắc Kinh đến tỉnh Giang Sơn. Hắn chủ động bắt tay bọn họ.

Mọi người cười nói một lúc, Vương Trạch Vinh nói với Lý Phú Quý:

- Có thể mang đồ ăn lên.

Lý Phú Quý thế mới biết Vương Trạch Vinh mời cơm là hai Bí thư, y biết hai người này. Vương Trạch Vinh không ngờ nhanh như vậy quan hệ được với Bí thư tỉnh ủy Hà Vi Trạch.

Thấy hai nhân vật này xuất hiện, Lý Phú Quý đâu dám chậm trễ, làm việc càng thêm cẩn thận. Y cũng đang suy nghĩ, Vương Trạch Vinh quá mạnh, sau này nhất định phải theo sát đối phương.

- Bí thư Hà, mấy hôm nữa tôi sẽ lên Bắc Kinh, hôm nay mời anh đến ăn một bữa.

Uông Nhật Thần vừa cười vừa nói.

Hà Vi Trạch cung kính nói:

- Bữa này nên là tôi mời Bí thư.

Vương Trạch Vinh không nói gì, hai mắt nhìn quan khí của Hà Vi Trạch.

Nhưng Vương Trạch Vinh lại có chút khó hiểu. Hà Vi Trạch này theo lý phải hoàn toàn dựa vào Uông Nhật Thần. Nhưng bây giờ hắn thấy quan khí của Hà Vi Trạch mặc dù dựa vào Uông Nhật Thần, nhưng cẩn thận nhìn lại thấy không quá nhất trí với Uông Nhật Thần.

Thấy cảnh này, Vương Trạch Vinh có chút lo lắng.

Quan khí không nhất trí thì nói rõ một vấn đề, Hà Vi Trạch không thực sự là người Uông hệ.

Đương nhiên Vương Trạch Vinh mặc dù thấy cũng không thể nói với Uông Nhật Thần về việc này.

Trong tai nghe Uông Nhật Thần và Hà Vi Trạch nói chuyện, Vương Trạch Vinh đang có chút lo lắng về chuyện tỉnh Giang Sơn sắp tới.

Nhìn Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Năng lực của Uông Nhật Thần rất mạnh nhưng ông lại nhìn người không được, nếu không sao lại chọn một người có thể thoát khỏi Uông hệ làm Bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn.

Chẳng qua Vương Trạch Vinh lại thầm an ủi có lẽ đến cấp độ của bọn họ sẽ không như vậy.

Rất nhanh đề tài chuyển sang Thường Hồng.

Hà Vi Trạch cười nói:

- Tôi cũng xem trận động đất ở Thường Hồng trên Tv, biểu hiện của đồng chí Vương Trạch Vinh rất tốt, thể hiện rõ tác phong một Đảng viên, rất được.

Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Chủ yếu là các cán bộ Đảng viên Thường Hồng rất tốt, đối mặt với tai nạn rất nhiều người nén thương đau mà cứu mọi người.

Hà Vi Trạch gật đầu nói:

- Anh nói đúng, quốc gia chúng ta cần nhiều cán bộ Đảng xuất sắc như vậy.

Uông Nhật Thần vẫn luôn tự hào vì đề bạt Vương Trạch Vinh làm Bí thư thị ủy Thường Hồng, ông nhìn Vương Trạch Vinh mà nghĩ đến cảnh lúc đó.

Vương Trạch Vinh càng nhìn càng cảm thấy Hà Vi Trạch lợi hại, nói chuyện với Uông Nhật Thần lâu như vậy mà y vẫn nở nụ cười, không hề có vẻ gì buồn bực.

Một lần nữa nhìn quan khí của Hà Vi Trạch, Vương Trạch Vinh xác định quan khí của Hà Vi Trạch chính là như vậy.

Nghĩ đến tình hình Uông gia, Vương Trạch Vinh ít nhiều cũng hiểu chỗ dựa lớn nhất của Uông gia là Uông Nhật Thần. Bây giờ Uông Nhật Thần đã lui, chỉ có hai người Uông Chính Phong cùng Uông Chính Côn, nhưng chức vụ bọn họ không hơn gì Hà Vi Trạch. Ở tình huống này Uông gia muốn khống chế Hà Vi Trạch là rất hạn chế.

- Trạch Vinh, Bí thư Hà rất quan tâm cán bộ trẻ tuổi, cậu phải báo cáo với Bí thư Hà nhiều vào.

Uông Nhật Thần nói với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Xin Bí thư Hà yên tâm, Thường Hồng nhất định đoàn kết xung quanh Tỉnh ủy mà triển khai công việc, có việc gì tôi sẽ xin chỉ thị của Bí thư Hà.

Hà Vi Trạch giơ chén uống với Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Trạch Vinh làm việc thì tôi yên tâm.

Y rất nhanh học Uông Nhật Thần mà gọi Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng, vốn nghĩ Hà Vi Trạch là người Uông hệ thì mình triển khai công tác sẽ dễ dàng, không ngờ Hà Vi Trạch lại không một lòng với Uông hệ.

Vương Trạch Vinh không biết bây giờ Hà Vi Trạch đang âm thầm quan sát hắn. Hà Vi Trạch biết rất nhiều tình hình, y đương nhiên biết bố vợ Vương Trạch Vinh là Hạng Nam, bây giờ trong lòng y đang muốn kéo Vương Trạch Vinh về phía mình. Chỉ cần Vương Trạch Vinh về phía mình, vậy Hạng Nam sẽ cũng ủng hộ mình.

Hà Vi Trạch cũng nghĩ đến tình hình của Uông gia, y cũng biết việc Uông gia làm thông gia với Lâm gia, bởi vì Uông gia có quan hệ với Lâm gia, Hà Vi Trạch đương nhiên không thể tùy tiện đắc tội Uông Nhật Thần. Hơn nữa mình dù như thế nào cũng là người Uông hệ, tỉnh Giang Sơn do Uông hệ khống chế, y không thể không thu người Uông gia ở đây. Y thầm nghĩ tổng hợp lực lượng của Uông hệ tại tỉnh Giang Sơn, cố gắng biến thành lực lượng của mình.

Hai bên chủ yếu nói chuyện mà thôi, Vương Trạch Vinh hôm nay có một thu hoạch là tạo quan hệ với Hà Vi Trạch. Bắt đầu từ hôm nay Vương Trạch Vinh coi như là người của Hà Vi Trạch. Nhưng hắn không rõ Hà Vi Trạch tin mình bao nhiêu.

Đưa Uông Nhật Thần về nhà, Uông Nhật Thần ra hiệu Vương Trạch Vinh vào thư phòng.

Sau khi ngồi xuống, Uông Nhật Thần nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Trạch Vinh, tôi chỉ có thể làm cho cậu như vậy, tiếp theo phải dựa vào cậu.

- Bí thư Uông, tôi biết ngài vẫn luôn quan tâm đến tôi.

Vương Trạch Vinh vẫn luôn cảm kích Uông Nhật Thần.

Nhìn Vương Trạch Vinh một lát, Uông Nhật Thần cười nói:

- Như vậy cũng tốt, cậu nếu có thể đạt thành tích trong hoàn cảnh này ở tỉnh Giang Sơn, điều này là sự rèn luyện với cậu.

Nghe Uông Nhật Thần nói như vậy, Vương Trạch Vinh liền hiểu hôm nay ông coi như phát hiện một vài tình hình của Hà Vi Trạch.

- Xin Bí thư Uông yên tâm, Thường Hồng nhất định sẽ phát triển tốt.

Vương Trạch Vinh cũng tỏ vẻ mình không tham gia tranh đấu trên tỉnh.

Uông Nhật Thần nở nụ cười hài lòng:

- Có mọi người ở sau thì không ai có thể gây sóng gió. Cậu phải nhớ lời Lão bí thư nói, phát triển tốt Thường Hồng, phát triển mới là đạo lý.

Vương Trạch Vinh cảm thấy vẻ buồn bã trong lời của ông.

- Được rồi, điều cần làm tôi đã làm. Tiểu Phỉ sẽ ở lại Phượng Hải, cậu rảnh rỗi thì chú ý đến nó một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi