QUAN KHÍ

Xã Thạch Sơn huyện Trạch Điện là một xã nghèo, xe đi trên con đường bùn đất gần tiếng mới tới xã.

Thấy cảnh này, Vương Trạch Vinh thở dài nói:

- Thường Hồng phát triển vẫn còn quá kém.

Dừng xe lại, Vương Trạch Vinh xuống xe.

Nhìn nông dân đi ngang qua, Vương Trạch Vinh hỏi một người đàn ông trung niên:

- Xin hỏi nhà Mạnh Học Nam đi thế nào?

Cảnh giác nhìn Vương Trạch Vinh và hai người Long Dũng Đình, người đàn ông trung niên không hề trả lời mà rời đi.

Tô Hành Chỉ lúc này cũng ngăn cản vài người hỏi nhưng không ai trả lời.

Vương Trạch Vinh có thể từ ánh mắt bọn họ thấy sự không tin tưởng.

- Sao có thể chứ?

Long Dũng Đình khó hiểu hỏi.

Trụ sở chính quyền xã là một tòa nhà cao tầng, Vương Trạch Vinh nhìn trụ sở rồi nói;

- Dân chúng xem ra rất cảnh giác với người từ ngoài đến.

Đi được một đoạn, Vương Trạch Vinh thấy một người phụ nữ trung tuổi đang đi tới:

- Có thể cho chúng tôi hỏi nhà Mạnh Học Nam ở đâu không, chúng tôi từ trên thành phố đến.

Người phụ nữ nghi hoặc nhìn Vương Trạch Vinh, quyết định nhìn một căn phòng ở lưng chừng núi rồi nhanh chóng rời đi.

Vương Trạch Vinh thấy một căn nhà cũ ở lưng chừng núi, hắn thầm đoán có lẽ là đó.

Ba người từ từ đi đến đó.

Đưa mắt nhìn thì thấy đây là căn nhà cũ nát, trong sân không có ai.

- Bên trong có người không?

Tô Hành Chỉ lớn tiếng nói.

- Ai đó?

Một người đàn ông trả lời.

Lúc này thấy một người đàn ông đi ra.

Đây là một người đàn ông mặc quân phục, trên mặt lộ vẻ tang thương, chân có lẽ bị thương nên đi khá khập khiễng.

Thấy đám người Vương Trạch Vinh đứng ngoài, người đàn ông trung niên đi tới mở cổng.

- Anh là Mạnh Học Nam?

Tô Hành Chỉ không dám xác định mà nói.

- Tôi là Mạnh Học Nam, các người có việc gì?

Mạnh Học Nam khó hiểu hỏi.

Nghe đối phương nói là Mạnh Học Nam, Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi muốn nói chuyện với anh.

Thấy vẻ mặt của Mạnh Học Nam, Vương Trạch Vinh cảm thấy đây không phải người nhận hối lộ.

Mạnh Học Nam nhìn chằm chằm Vương Trạch Vinh rồi nói;

- Các người mau đi đi, ở đây không an toàn.

Không an toàn. Vương Trạch Vinh nhìn trụ sở chính quyền bên dưới, hắn rất khó hiểu.

Mạnh Học Nam đi tới ngồi xuống một chiếc ghế cũ.

Long Dũng Đình nhỏ giọng nói:

- Bên dưới có mấy người đang đi lên.

Vương Trạch Vinh nhìn xuống thì thấy mấy người mặc cảnh phục đi lên, thấy cảnh này Vương Trạch Vinh mới hiểu sao Mạnh Học Nam nói như vậy. Khó hiểu thật, mình vừa đến nhà Mạnh Học Nam, xã đã phái nhân viên tới.

Mạnh Học Nam lúc này thở dài nói:

- Nhân lúc các người chưa tiếp xúc với tôi thì mau đi đi.

Vương Trạch Vinh không muốn đi mà đi tới ngồi xuống ghế, hắn muốn xem ở đây xảy ra chuyện gì.

- Các người đến đây làm gì?

Một tên cảnh sát mặt béo ú thở hổn hển nhìn đám người Vương Trạch Vinh.

Long Dũng Đình đi lên nói:

- Chúng tôi đến thăm họ hàng không được sao?

Họ hàng.

Tên cảnh sát cảnh giác nhìn Vương Trạch Vinh.

Mạnh Học Nam đứng lên lớn tiếng nói:

- Lý Minh Cường, mày cút cho tao, những người này không quan hệ gì với tao.

Lý Minh Cường cười ha hả nói:

- Mạnh Học Nam, mày muốn đấu với Bí thư Lỗ ư, nằm mơ đi. Bây giờ có phải là mời phóng viên tới hả. Tao nói với mày, vụ án của mày không ai có thể làm gì.

Mạnh Học Nam lớn tiếng nói:

- Đừng tưởng Lỗ Hùng có thể một tay che trời, Thường Hồng là thiên hạ của Đảng, tao không tin không ai xử lý nó.

Nghe hai người nói chuyện, Vương Trạch Vinh không khỏi giật mình. Hắn nhìn thì ththiftrong quan khí của Mạnh Học Nam đầy chính khí.

Mạnh Học Nam nhiều chính khí như vậy, đây là điều Vương Trạch Vinh không thể ngờ tới.

Một lần nữa nhìn Mạnh Học Nam đứng đối mặt với đám Lý Minh Cường, Vương Trạch Vinh lần đầu tiên thực sự cảm thấy người này bị oan.

- Ha ha, tôi nghi ngờ mấy người này liên quan đến vụ án trộm trâu, mời theo tôi về điều tra.

Lý Minh Cường cười phá lên nói.

- Lý Minh Cường, mày là thằng chó, ông đánh chết mày.

Mạnh Học Nam nghe Lý Minh Cường muốn bắt đám Vương Trạch Vinh, nghĩ đến phóng viên lần trước đến và bị đánh một trận, y không khỏi lo lắng cho bọn Vương Trạch Vinh.

Lý Minh Cường hôm nay đang ngồi trong quán thì nghe thấy có người nói vài tên bên ngoài hỏi chỗ ở của Mạnh Học Nam, nghĩ đến cấp trên sai mình giám sát Mạnh Học Nam, hắn lập tức dẫn người tới.

Lý Minh Cường cũng thông minh, trước khi đến đã hỏi thăm thì biết đám Vương Trạch Vinh đi xe cũ cũ nên yên tâm. Người đi xe này thì sao là nhân vật lớn được.

Khi lên núi Lý Minh Cường nhìn ba người thì thấy Vương Trạch Vinh hơi quen mắt nhưng thấy quần áo của y rất bình thường, nên không thể coi Vương Trạch Vinh là Bí thư thị ủy.

- Mày dám bắt người, tao đánh chết mày.

Mạnh Học Nam đứng trước người Vương Trạch Vinh. Trong nhà y không có Tv nên không biết mình đứng trước Bí thư thị ủy.

- Đánh chết? Ha ha, Mạnh Học Nam, mày quên chân mày sao lại gãy ư?

Lý Minh Cường cười phá lên.

Vương Trạch Vinh thấy mình đã mở rộng tầm mắt, một cảnh sát xã lại là như vậy. Nếu không phải mình tận mắt thấy thì sao nghĩ lại có chuyện xảy ra như vậy ở Thường Hồng.

Mạnh Học Nam không nói gì mà cầm gậy nhìn chằm chằm đối phương.

- Bắt ba tên này cho tao.

Lý Minh Cường nói với mấy tên cấp dưới.

Nhìn mấy tên xông lên, Mạnh Học Nam vung gậy đánh tới.

Mạnh Học Nam vừa xông lên đã bị một tên thanh niên đá lùi lại.

Nhìn Mạnh Học Nam bị đá ngã, Lý Minh Cường lớn tiếng nói;

- Dám chống cự hả, Mạnh Học Nam, cẩn thận tao đánh què chân kia của mày.

Vương Trạch Vinh không nhìn nữa mà nói với Long Dũng Đình:

- Bắt cho tôi.

Vương Trạch Vinh rất giận, nghĩ đến Lỗ Hùng không ngừng nhận tiền, hắn quyết định bây giờ phải xử lý việc huyện Trạch Điện. Với việc Lỗ Hùng nhận hối lộ nhiều như vậy thì không ai bảo vệ được y.

Đúng lúc này Lý Minh Cường bắn súng lên trời rồi chỉ vào Long Dũng Đình:

- Thằng chó, mày dám chống cự thì tao bắn chết.

Vương Trạch Vinh lúc này vừa đỡ Mạnh Học Nam dậy. Thấy Lý Minh Cường muốn bắn súng liền cầm lấy một chiếc chén ném vào Lý Minh Cường.

Chén này đập mạnh vào tay Lý Minh Cường.

Lý Minh Cường kêu thảm một tiếng rồi đánh rơi khẩu súng.

Long Dũng Đình lao tới đánh ngã Lý Minh Cường xuống đất.

Không ngờ mọi chuyện lại thành như vậy, Mạnh Học Nam nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Đồng chí, mấy người mau đi đi. Tình hình huyện Trạch Điện rất phức tạp, các anh ở đây rất nguy hiểm.

- Nơi này nguy hiểm thì sao anh không đi?

Vương Trạch Vinh ngồi xuống hỏi Mạnh Học Nam.

Rời đi?

Mạnh Học Nam nhìn nhà mình rồi thở dài nói:

- Bây giờ chỉ còn mình tôi, vợ đã ly hôn, con cũng đi. Tôi muốn ở lại huyện Trạch Điện xem Đảng sao có thể dễ dàng dung tha đám người Lỗ Hùng.

- Nghe nói anh nhận hối lộ nên bị khai trừ công chức?

Vương Trạch Vinh nói.

Mạnh Học Nam cười ha hả, giọng cười rất đau lòng:

- Anh nhìn nhà tôi xem, tôi giống người nhận hối lộ không?

Lúc này Lý Minh Cường lớn tiếng nói:

- Bọn mày là ai mà dám đánh cảnh sát. Ở huyện Trạch Điện này, tao xem bọn mày muốn chết rồi.

Mạnh Học Nam chỉ vào Lý Minh Cường rồi nói;

- Thấy không, huyện Trạch Điện là như vậy đó. Tôi biết các anh không phải người bình thường nhưng thế lực của Lỗ Hùng quá lớn, tôi khuyên các anh mau đi đi. Các anh yên tâm, mấy người này ở đây thì không ai biết chuyện. Rời khỏi huyện Trạch Điện là các anh an toàn.

- Tôi là Bí thư thị ủy Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh thấy Mạnh Học Nam không sợ hãi thì trực tiếp nói thân phận của mình ra.

Mạnh Học Nam đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lao vào phòng lấy một tờ báo ra, nhìn Vương Trạch Vinh, rồi nhìn bức ảnh trên báo. Y không nhịn được mà chảy nước mắt, cầm chặt tay Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Bí thư Vương, ngài nên làm chủ cho nhân dân huyện Trạch Điện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi