QUAN KHÍ

Vương Trạch Vinh và Dư Bội Luân đang nói chuyện thì Lô Ba gọi điện tới:

- Bí thư Vương, chúng tôi nhận được một bức thư khẩn cầu của hơn mười ngàn người kỳ tên, xin Mạnh Học Nam được trở lại công tác và phụ trách công việc trong huyện.

Vương Trạch Vinh nói với Dư Bội Luân:

- Lô Ba gọi lên nói có hơn mười ngàn người ký tên xin đưa Mạnh Học Nam lên làm Bí thư huyện ủy.

Dư Bội Luân sa sầm mặt nói:

- Bây giờ là thời đại nào mà làm loạn như vậy chứ?

Thư khẩn cầu không được mấy quan chức tán thành, chuyện này thường là ép người ta làm. Mặc dù điều này đại biểu ý của quần chúng nhân dân nhưng nếu bị người nào đó tạo thế thì sao?

Vương Trạch Vinh nói:

- Anh lập tức phái người điều tra xem có liên quan với Mạnh Học Nam không?

Dư Bội Luân đi ra.

Vương Trạch Vinh trầm ngâm suy nghĩ. Vương Trạch Vinh cũng chưa có quyết định sẽ phân công Mạnh Học Nam. Mạnh Học Nam đã có một thời gian không công tác, y nếu phụ trách công tác huyện Trạch Điền thì có thể làm tốt không? Là cán bộ tốt thì rất nhiều chuyện làm người ta cảm động, nhưng huyện Trạch Điền muốn phát triển thì cần một cán bộ xuất sắc về mọi mặt.

Bây giờ xuất hiện lá thư này, Vương Trạch Vinh mặc dù không tin việc này có quan hệ với Mạnh Học Nam, nhưng cấp trên sẽ nghĩ như thế nào, các thường vụ sẽ nghĩ như thế nào? Mạnh Học Nam là một cán bộ tốt, nếu việc này do y kích động thì hình ảnh sẽ giảm mạnh, rất bất lợi với Mạnh Học Nam.

Trưởng ban Tuyên giáo Ngô Kim Thành đi vào nói:

- Bí thư Vương, bây giờ truyền thông không ngừng đăng tin về việc bộ máy lãnh đạo huyện Trạch Điền bị bắt, càng không ngừng tuyên dương Thường Hồng chống hủ bại, giống như Thường Hồng bây giờ là nơi sản sinh ra phần tử hủ bại vậy, càng có không ít tờ báo huy vọng Thị ủy tổ chức họp báo.

- Trên tỉnh có ý gì không?

Vương Trạch Vinh hỏi ý của ban Tuyên giáo Tỉnh ủy.

Ngô Kim Thành nói:

- Ý của ban Tuyên giáo Tỉnh ủy là phải dựng Mạnh Học Nam lên.

Vương Trạch Vinh lắc đầu, trên tỉnh không nói về vấn đề hủ bại mà muốn dựng Mạnh Học Nam lên, trên tỉnh xem ra muốn đứng ngoài xem biến. Có lẽ thái độc của Bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh không rõ ràng. Chẳng qua có một việc là dùng hình ảnh cán bộ tốt của Mạnh Học Nam để thay đổi tình hình bất lợi.

- Anh thông báo truyền thông, nói là sáng mai chúng ta tổ chức họp báo.

Vương Trạch Vinh thầm nghĩ trên tỉnh không tỏ thái độ thì để mình đi làm đi.

Trong cuộc họp báo, Vương Trạch Vinh ngồi ở chính giữa, Ngô Kim Thành, Cận Hình Đào và Hàn Chính Cương cũng tham gia.

Đầu tiên do Hàn Chính Cương thông báo tình hình, Hàn Chính Cương cũng đã chuẩn bị kỹ càng, nói rõ tình huống trước động đất, cũng nói rõ thái độ kiên quyết chống hủ bại của Thường Hồng.

Vương Trạch Vinh càng không ngừng giải đáp từng vấn đề của phóng viên, thông qua giải đáp một hình ảnh chính quyền đấu tranh với phần tử hủ bại hiện ra trước mặt mọi người. Vương Trạch Vinh đưa ra những chuyện đấu tranh chống hủ bại như Mạnh Học Nam làm cho hình ảnh của Mạnh Học Nam xâm nhập lòng người.

Đương nhiên cũng có vài phóng viên muốn gây chuyện, Vương Trạch Vinh nói chuyện rất thận trọng để không ai nắm được nhược điểm.

Vương Trạch Vinh bây giờ không sợ gì truyền thông gây chuyện. Sau khi phóng viên đi, hắn lập tức đến huyện Trạch Điền. Có hai việc cần giải quyết là chuyện của Mạnh Học Nam, hai là vấn đề bộ máy.

Vương Trạch Vinh bây giờ đã rõ Bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh đều không muốn xen vào việc ở Thường Hồng, nếu bọn họ không xen vào thì cũng tốt. Mình có thể toàn tâm toàn ý phát triển Thường Hồng.

Vừa đến huyện Trạch Điền, Vương Trạch Vinh gọi Mạnh Học Nam tới.

Lúc này Mạnh Học Nam đã đổi bộ đồ mới nên trông khá phong độ.

Vương Trạch Vinh chủ động bắt tay Mạnh Học Nam rồi nói;

- Đồng chí Mạnh Học Nam, vấn đề của anh đã rõ ràng, tổ chức sẽ giải quyết vấn đề của anh.

Mạnh Học Nam bắt chặt tay Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Bí thư Vương, cảm ơn ngài, quần chúng nhân dân huyện Trạch Điền cảm ơn ngài.

- Lời này của anh không đúng. Tôi đại biểu tổ chức cảm ơn các đồng chí luôn giữ được tính Đảng. Có các anh, Đảng chúng ta mới không suy sụp.

Vương Trạch Vinh nói:

- Nghe nói có hơn 10 ngàn người ở huyện Trạch Điền ký tên muốn anh lên làm Bí thư huyện ủy, anh thấy việc này thế nào?

Mạnh Học Nam nói:

- Việc này tôi đã nghe nói. Đầu tiên tôi cam đoan với tổ chức là trước đó tôi không biết. Thứ hai, về phần cho tôi làm Bí thư huyện ủy cũng không thỏa đáng. Phân công cán bộ do tổ chức quyết định, bất cứ đoàn thể và cá nhân nào cũng không thể vượt qua tổ chức. Còn có năng lực của tôi không phù hợp làm người lãnh đạo. Lâu như vậy tôi không công tác nên không quen thuộc tình hình.

Nghe Mạnh Học Nam nói, Vương Trạch Vinh gật đầu.

- Đồng chí Mạnh Học Nam, anh cho rằng đường ra của huyện Trạch Điền là ở đâu?

Vương Trạch Vinh muốn xem Mạnh Học Nam hiểu gì về tình huống ở huyện Trạch Điền.

Huyện Trạch Điền mặc dù không có công việc nhưng mấy năm qua y vẫn ở huyện Trạch Điền, tình hình ở đây y hiểu. Nghe Vương Trạch Vinh nói, Mạnh Học Nam suy nghĩ một chút rồi nói:

- Bí thư Vương, tình huống huyện Trạch Điền thực ra không quá phức tạp. Huyện Trạch Điền kém phát triển là do đường xá, chỉ cần có tài chính và giao thông thuận tiện thì rất nhanh sẽ phát triển.

Vương Trạch Vinh nói:

- Nếu là như vậy thì sao bộ máy trước đây không nghĩ tới việc này?

Đây là điểm Vương Trạch Vinh khó hiểu nhất. Hắn cũng đã tìm hiểu tình hình huyện Trạch Điền và biết ở đây không ít tài nguyên.

Mạnh Học Nam thở dài nói:

- Bí thư Vương, không giấu ngài, lúc đầu tôi cũng khó hiểu, sau này mới biết đám người Lỗ Hùng căn bản không muốn làm đường. Đường càng khó thì lãnh đạo cấp trên càng khó đến huyện. Chỉ cần thu mua vài lãnh đạo thì đám Lỗ Hùng sẽ nhận được nhiều tiền cứu trợ.

Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên rồi hiểu ra. Xem ra không phải ai cũng muốn phát triển, không phát triển thì bọn họ mới có thể sống.

Mạnh Học Nam nói tiếp:

- Mấy năm nay tôi đã tìm hiểu, đám Lỗ Hùng dùng biện pháp là giấu trên ép dưới, đối với dân chúng trên huyện thì đám người bọn chúng chỉ cần thấy ai phản đối là chèn ép, điều này khiến cả huyện không ai dám phản đối chúng. Người như tôi đi tố cáo lên trên thì trên đã bị mua chuộc, lại bị làm giả chứng cứ nên không làm gì được đám Lỗ Hùng.

- Anh cảm thấy nếu muốn phát triển huyện Trạch Điền thì ngoài giao thông còn cần xử lý như thế nào?

- Mạnh Học Nam nói:

- Công nghiệp nặng là đường mà huyện Trạch Điền phải đi. Bây giờ thế lực đám Lỗ Hùng đã tan rã, có thể do huyện tổ chức dựa vào tài nguyên mà phát triển công nghiệp. Ngoài ra tôi cũng đi xem vài nơi và viết biện pháp mà mình nghĩ ra, mời Bí thư Vương xem một chút.

Vương Trạch Vinh cầm lấy tài liệu mà Mạnh Học Nam đưa cho rồi từ từ xem.

Nhìn nội dung trong này, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, Mạnh Học Nam đúng là có lòng.

Nói thật Mạnh Học Nam viết không phải là một bài văn, đây đều là suy nghĩ lúc nhất thời vì sự phát triển huyện Trạch Điền của y.

Nghĩ đến Mạnh Học Nam tốt nghiệp ngành nông nghiệp, Vương Trạch Vinh vốn do dự có nên để Mạnh Học Nam phụ trách công tác huyện Trạch Điền hay không thì giờ đã có quyết định. Mạnh Học Nam hoàn toàn là người phù hợp.

- Đồng chí Mạnh Học Nam, anh rất hiểu tình huống huyện Trạch Điền, bây giờ huyện Trạch Điền cần những người như vậy phụ trách công tác huyện Trạch Điền. Thị ủy hy vọng anh ở lại huyện Trạch Điền công tác, đương nhiên đúng như anh nói anh đã rời khỏi vị trí một thời gian khá dài, hy vọng anh có thể mau chóng quay lại công việc.

Vương Trạch Vinh cố ý nói là Mạnh Học Nam có thể thành người phụ trách hay không thì phải xem chính y.

Mạnh Học Nam gật đầu nói:

- Chỉ cần tổ chức cho tôi cơ hội phục vụ quần chúng nhân dân huyện Trạch Điền, tôi sẽ dồn hết tâm sức vào đó.

Đưa Mạnh Học Nam làm Bí thư huyện ủy huyện Trạch Điền, đây rất có lợi cho việc tạo điển hình chống hủ bại.

Nghĩ đến thư khẩn cầu, Vương Trạch Vinh hiểu rõ đây là quần chúng nhân dân huyện Trạch Điền tin vào biểu hiện Mạnh Học Nam.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi