QUAN KHÍ

Vương Trạch Vinh vừa về nhà thì thấy Hạng Nam đang nói chuyện với Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Sơn Nam – Chương Kiều Cương.

Thấy Chương Kiều Cương đến, Vương Trạch Vinh vội vàng chào đối phương.

Hạng Nam cười nói với Vương Trạch Vinh:

- Bí thư Chương là lão lãnh đạo của con, sau này liên lạc nhiều vào.

Vương Trạch Vinh thấy vẻ mặt Chương Kiều Cương rất tốt, trông khá vui vẻ.

Chương Kiều Cương lúc này không hề ra vẻ Phó bí thư Tỉnh ủy, cười nói với Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh công tác rất tốt. Tôi đề xuất với lão lãnh đạo là mình muốn người, đáng tiếc không được.

Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu nhìn Hạng Nam, Chương Kiều Cương nói như vậy làm Vương Trạch Vinh khó hiểu.

Hạng Nam nói:

- Trạch Vinh, Bí thư Chương sẽ lên thành quyền Chủ tịch tỉnh Sơn Nam.

Vương Trạch Vinh thế mới biết vì sao Chương Kiều Cương lại vui vẻ như vậy:

- Chúc mừng Bí thư Chương.

Chương Kiều Cương nói:

- Đều là lão lãnh đạo giúp đỡ.

Nói thật, bây giờ Chương Kiều Cương rất vui vẻ. Tình hình tỉnh Sơn Nam bởi vì Hạng Nam lên chức mà thay đổi.

Hai năm qua Chương Kiều Cương rất khổ sở. Từ sau khi Hạng Nam lên Bắc Kinh, thế lực Hạng hệ ở tỉnh Sơn Nam dần thoát khỏi sự khống chế, y là người cầm đầu Hạng hệ tỉnh Sơn Nam cũng bị chèn ép đến không thở nổi. Người trợ giúp đắc lực nhất là Trương Tất Tường lại điều khỏi tỉnh Sơn Nam. Năm ngoài có tin Hạng Nam không thể lên chức thì làm y càng thêm khổ sở.

Đang khi Chương Kiều Cương khó khăn nhất thì Hạng Nam lên chức.

Tâm trạng của Chương Kiều Cương lúc đó đúng là không lời nào nói được.

Hạng Nam ôm cháu, dựa lưng vào ghế mà nói:

- Bí thư Chương lần này sẽ lên làm quyền Chủ tịch tỉnh Sơn Nam. Tỉnh Sơn Nam cần nhân tài nên muốn con đến tỉnh Sơn Nam quá độ một chút, sau đó vào Tỉnh ủy nhưng bố không đồng ý.

Vương Trạch Vinh không tiện nói gì cả, hắn đi rót thêm nước cho Chương Kiều Cương.

- Kiều Cương, phải mạnh dạn đề bạt người mới, công tác tỉnh Sơn Nam giao cho anh, nhất định phải tổ chức lực lượng.

Hạng Nam nói với Chương Kiều Cương.

Chương Kiều Cương nói:

- Xin lãnh đạo yên tâm, tôi nhất định làm tốt.

Nói chuyện một lúc, Chương Kiều Cương nói:

- Lãnh đạo, tôi xin phép về.

Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi tiễn Bí thư Chương.

Vương Trạch Vinh đưa Chương Kiều Cương ra sân, Chương Kiều Cương bắt tay Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Trạch Vinh, tôi hy vọng cậu có thể đến tỉnh Sơn Nam ủng hộ công tác của tôi.

Vương Trạch Vinh có chút khó xử nói:

- Bí thư Chương, theo lý tôi phải lập tức về tỉnh Sơn Nam nghe lệnh của ngài. Nhưng cựu Tổng bí thư đã nói tôi phải làm tốt công tác Thường Hồng, công tác còn chưa phát triển thì tôi không thể đi đâu được.

Chương Kiều Cương cười cười lắc tay Vương Trạch Vinh rồi đi ra.

Nhìn Chương Kiều Cương rời đi, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ sao Chương Kiều Cương lại đột nhiên đến muốn mình?

Vào phòng khách, Hạng Nam ra hiệu cho Vương Trạch Vinh ngồi xuống rồi nói:

- Có phải khó hiểu không?

- Vâng, Bí thư Chương lên làm chủ tịch tỉnh, trong tay sẽ có nhiều người thì sao lại muốn con? Hơn nữa Bí thư Chương cũng biết tình huống của con mà. Con tạm thời không thể rời khỏi Thường Hồng.

Hạng Nam nói:

- Tỉnh Sơn Nam không còn như trước.

Hạng Nam nói như vậy, Vương Trạch Vinh gật đầu, hắn coi như hiểu rõ tình hình.

- Bí thư Chương rất khó khống chế tỉnh Sơn Nam sao bố?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Hạng Nam gật đầu nói:

- Không ngờ đến. Trong tỉnh Sơn Nam bây giờ thì người mà chúng ta bồi dưỡng đã ly tán.

Nói lời này thì tâm trạng của ông khá buồn.

Trong nhà bây giờ chỉ có Hạng Nam và Vương Trạch Vinh, những người khác có lẽ đã ra ngoài hết.

Bởi vì không có ai nên Hạng Nam nói chuyện khá thoải mái hơn.

- Trạch Vinh, Chương Kiều Cương muốn con đến tỉnh Sơn Nam là muốn dựa vào lực lượng của bố mà tổ chức lại.

Vương Trạch Vinh nói:

- Ý của Bí thư Chương là hy vọng đặt con lên tỉnh, lợi dụng quan hệ của con mà áp chế một số người.

Hạng Nam nói:

- Chương Kiều Cương đúng là hơi yếu một chút, nhưng không có cách nào mà. Ở tỉnh Sơn Nam ngoài Chương Kiều Cương thì không còn ai khác, tạm thời chỉ có thể như vậy. Chẳng qua ý của Chương Kiều Cương cũng nhắc nhở bố, bố có hai suy nghĩ về sự phát triển của con. Một là phát triển ở tỉnh Giang Sơn, bây giờ con về cơ bản đã quen thuộc tỉnh này. Chẳng qua con liên tục làm mấy Thường vụ tỉnh ủy rời đi, mâu thuẫn khá nhiều. Nếu con muốn phát triển ở đây thì phải mạnh mẽ khống chế. Bây giờ có một hướng mới là con có thể về lại tỉnh Sơn Nam.

Vương Trạch Vinh nói:

- Thực ra con cho rằng Trương thúc thích hợp làm chủ tịch tỉnh hơn Bí thư Chương nhiều.

Hạng Nam gật đầu nói:

- Bố cũng nghĩ tới, chẳng qua bây giờ Trương Tất Tường đã đến phía nam, công tác của y rất xuất sắc. Bố dự định qua một thời gian nữa sẽ đưa Trương Tất Tường lên làm người phụ trách tỉnh đó.

Nghe Hạng Nam nói như vậy, Vương Trạch Vinh coi như hiểu Hạng Nam ngoài muốn khống chế lại tỉnh Sơn Nam, còn muốn thông qua Trương Tất Tường mà khống chế tỉnh phía Nam kia.

Một lát sau Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Bây giờ muốn sắp xếp cho con cũng không dễ. Con phải chú tâm công tác ở Thường Hồng. Hạng gia và Uông gia rất hy vọng con làm ra thành tích. Bí thư Uông rất kỳ vọng vào con.

- Bí thư Chương sau khi làm quyền chủ tịch tỉnh thì chắc có một chút thay đổi chứ bố?

Vương Trạch Vinh nói.

- Lần này coi như cho y một cơ hội.

Hạng Nam khá hài lòng với Chương Kiều Cương. Lúc mình yếu nhất thì Chương Kiều Cương không phải bội và luôn trung thành, cho Chương Kiều Cương chức chủ tịch tỉnh coi như bồi thường. Về phần tình hình tỉnh Sơn Nam, Hạng Nam cảm thấy mình phải bố trí thêm mới được.

Nghĩ đến Trương Tất Tường, Vương Trạch Vinh mới phát hiện mình đã lâu không gọi điện cho y. Trong sự phát triển của hắn thì Trương Tất Tường có tác dụng rất quan trọng. Không có Trương Tất Tường thì sẽ không có hắn ngày hôm nay.

- Bố, Trương thúc thế nào rồi ạ?

Nhắc đến Trương Tất Tường, Hạng Nam hài lòng nói:

- Trương Tất Tường làm rất tốt, trầm ổn. Sau khi đến phía nam thì tuy bây giờ chỉ là một Phó bí thư Tỉnh ủy nhưng tiếng nói trong tỉnh là rất lớn. Một thời gian nữa bố sẽ đến đó ủng hộ Trương Tất Tường.

Vương Trạch Vinh lúc này mới yên tâm, Hạng Nam coi như trọng điểm muốn giúp Trương Tất Tường. Hai năm qua Trương Tất Tường đi qua hai tỉnh, bây giờ coi như sẽ phát triển.

- Con nếu không còn việc gì thì về Thường Hồng đi.

Hạng Nam nói.

Bây giờ Thường Hồng rất nhiều công việc cần Vương Trạch Vinh làm, hắn vội vàng gật đầu.

Lúc này thư ký của Hạng Nam đi vào nói:

- Thủ trưởng, hôm nay còn có lịch tiếp khác, bây giờ có phải nên đi không?

Hạng Nam nhìn đồng hồ rồi nói:

- Đi thôi.

Hạng Nam bây giờ rất bận. Vì Vương Trạch Vinh mà ông đã ở nhà khá lâu.

Thấy Hạng Nam rời đi, Vương Trạch Vinh nghĩ đến việc Chương Kiều Cương lên làm chủ tịch tỉnh. Nghĩ đến mấy bạn học của mình, hắn cầm điện thoại gọi cho Nhâm Trạch Hải.

Thấy Vương Trạch Vinh gọi tới, Nhâm Trạch Hải rất vui vẻ. Y vẫn luôn chú ý đến tình hình về Vương Trạch Vinh. Thấy Vương Trạch Vinh không ngừng phát triển, y thầm than Vương Trạch Vinh vừa có chỗ dựa vừa có năng lực.

- Trạch Vinh, tưởng anh quên chúng tôi rồi chứ.

- Ha ha, sao quên các anh được. Sao rồi, công tác ổn chứ?

Nghe Vương Trạch Vinh hỏi chuyện này, Nhâm Trạch Hải thở dài một tiếng rồi nói:

- Coi như qua ngày.

Nhâm Trạch Hải là người có năng lực, tự nhận các phương diện khá ổn. Nhưng hai năm qua y chỉ là một Phó chánh văn phòng gần cuối ở Ủy ban nhân dân tỉnh. Nhìn người khác không ngừng phát triển, y rất buồn bực.

Vương Trạch Vinh cũng biết một chút tình huống của Nhâm Trạch Hải. Nhâm Trạch Hải chủ yếu là không có chỗ dựa tốt mà thôi, lần này gọi tới là để chỉ điểm đối phương một chút.

- Tình hình trong tỉnh bây giờ như thế nào rồi?

Nghe Vương Trạch Vinh hỏi tình hình trong tỉnh, Nhâm Trạch Hải suy nghĩ một chút rồi quyết định nói tình hình với Vương Trạch Vinh.

- Trạch Vinh, có lẽ anh cũng biết. Hai năm qua lãnh đạo tỉnh Sơn Nam thay đổi rất nhiều. Mọi người trước đây đã tản mạn đi các nơi.

Vương Trạch Vinh biết Nhâm Trạch Hải có điều khó nói nên hỏi:

- Tình huống Bí thư Chương thế nào?

Thấy Vương Trạch Vinh hỏi Chương Kiều Cương, Nhâm Trạch Hải nói:

- Sau khi Phó chủ tịch tỉnh Trương điều đi, Bí thư Chương gần như là không lên tiếng.

Không ngờ Chương Kiều Cương bị ép thành như vậy.

Vương Trạch Vinh lúc này mới hiểu sao Chương Kiều Cương muốn mình về tỉnh Sơn Nam như vậy.

- Lão Nhậm, nghe nói bộ máy tỉnh Sơn Nam sẽ động.

Vương Trạch Vinh bắt đầu chỉ điểm Nhâm Trạch Hải.

Nhâm Trạch Hải cười nói:

- Việc này đã sớm truyền đi, đủ loại lời đồn, mọi người đều tranh nhau. Trạch Vinh, có phải có tin gì không?

Nhâm Trạch Hải rất nhạy bén, nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền nghĩ bố vợ đối phương là phó Thủ tướng, y liền hỏi.

- Lão Nhậm, đến báo cáo công việc với Bí thư Chương nhiều vào.

Vương Trạch Vinh nói rất rõ ràng.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Nhâm Trạch Hải giật mình. Trên tỉnh có lời đồn Chương Kiều Cương sẽ trở thành chủ tịch tỉnh, nhưng mọi người đều nghĩ khả năng này quá thấp. Không ngờ Chương Kiều Cương lại lên chức.

- Trạch Vinh, lúc nào đến tỉnh Sơn Nam thì anh em chúng ta ngồi làm vài chén.

Nhâm Trạch Hải nhận được tin thì rất cảm ơn Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh có thể gọi điện vào lúc này, ân tình quá lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi