QUAN KHÍ

Ngay khi Thường Hồng sắp lên cấp, tình hình chính trị tỉnh Giang Sơn thay đổi rất lớn. Lãnh đạo tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn thay đổi.

Biến hoá nhanh như vậy làm cho nhiều cán bộ tỉnh luống cuống tay chân.

Lần này tỉnh Giang Sơn thay đổi quá lớn, bộ máy gần như đổi mới.

Vương Trạch Vinh nhận được tin cũng rất khiếp sợ. Lãnh đạo tỉnh ủy thay hơn nửa.

Đầu tiên là Hà Vi Trạch do nguyên nhân công việc nên không giữ chức Bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn, có phân công khác. Một người tên Lăng Vũ Trình thay thế, theo Vương Trạch Vinh biết là Lâm hệ.

Sau khi Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn thay đổi, đám bạn Bắc Kinh của Vương Trạch Vinh không ngừng gọi tới nói các tin tức mình nghe được cho hắn. Sau khi hiểu chỗ dựa của các Lãnh đạo tỉnh ủy mới tới, Vương Trạch Vinh mới hiểu được lần này thay đổi sao lại lớn như vậy.

Vương Trạch Vinh vừa nhìn thấy là biết tỉnh Giang Sơn là nơi rất nhiều người tranh đoạt. Tả Quân Huy giữ được chức của mình. Hai Phó bí thư Tỉnh ủy vẫn là Lâm đ*o Nguyên cùng Giang Doanh Hà, Bí thư đảng ủy Sở công an – Ngũ Tĩnh, coi như lực lượng Uông hệ đã được giữ lại. Nhưng nhân viên khác lại biến hoá quá lớn. Phó chủ tịch thường trực đổi thành Bảo Quốc Cường – người của Thủ tướng. Trưởng ban tổ chức cán bộ tên là Cao Vân Cương – người của phó Thủ tướng Lý. Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy tên Cố Vũ – con dâu phó Thủ tướng Hà. Trương Đại Vi giữ được chức Phó chủ tịch tỉnh của mình – nghe nói bố y từng làm phó Thủ tướng. Bí thư thị ủy Phượng Hải đổi thành một người tên Hồ Tập Sơn – người phó Thủ tướng Quế. Phú gia cũng có thu hoạch với Tiền Đại Quân làm Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy. Lục Bích Tuyết đến Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc tỉnh làm Phó chủ nhiệm, tư lệnh Quân khu đổi thành một người tên Hoàng Vũ – Lâm hệ giữ. Không biết sao mà Bạch gia cũng giữ được một vị trí, Ngưu Thanh Đào được điều làm Phó chủ tịch tỉnh, bây giờ mới biết y là người Bạch hệ. Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật vẫn là Vương Khải Thần.

Thấy thay thế nhiều Lãnh đạo tỉnh ủy như vậy thì đừng nói là Vương Trạch Vinh, ngay cả rất nhiều người cũng có chút khó hiểu. Đau nhất là đám quan chức, chỉ trong nháy mắt mà chỗ dựa của bọn họ thay đổi, không còn là những người mình đã dựa vào nữa. Việc này thiếu chút nữa làm các cơ quan ở tỉnh Giang Sơn loạn. Ví dụ như Hà Vi Trạch mà nói, y đương nhiên không làm Bí thư tỉnh ủy khiến người của y không biết làm sao? Sao trước đó không có tin tức gì.

Biến hoá lần này quá lớn, chính trường tỉnh Giang Sơn gần như thay máu.

Đương nhiên cũng có người thầm vui mừng, một vài người có chỗ dựa ổn định lại mừng thầm.

Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn từ trước đến giờ vẫn có 15 thường vụ, nhưng mọi người đếm thấy mới có 14, vậy là còn thiếu một thường vụ.

Nghĩ đến Thường Hồng sẽ lên cấp, mọi người đều hiểu rõ vị trí đó là dành cho Vương Trạch Vinh.

Sau khi danh sách điều chỉnh được công bố, Vương Trạch Vinh đã gọi điện thoại cho Hạng Nam hỏi về tình hình tỉnh Giang Sơn.

Hạng Nam nói:

- Trạch Vinh, con chắc cũng thấy mọi người tranh đoạt tỉnh Giang Sơn rất ác liệt.

Vương Trạch Vinh nói:

- Đổi lại đều là người mới, không đề bạt người của tỉnh. Đúng là rất ác liệt.

Hạng Nam giải thích cặn kẽ chỗ dựa của mấy Thường vụ tỉnh ủy cho Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Con sau khi biết chỗ dựa của bọn họ thì nghĩ như thế nào?

Vương Trạch Vinh ít nhiều cũng biết chỗ dựa của bọn họ, bây giờ nghe ông nói liền thở dài một tiếng:

- Con không ngờ có nhiều phó Thủ tướng như vậy can thiệp vào tỉnh Giang Sơn.

- Con cũng rõ rồi chứ, mọi người không chỉ nhìn trúng tỉnh Giang Sơn, mà là coi trọng Thường Hồng. Đây là muốn tranh đoạt Thường Hồng.

Vương Trạch Vinh nói:

- Tình hình tỉnh Giang Sơn sau này có chút phức tạp.

- Nguồn năng lượng mới của Thường Hồng có sức hấp dẫn quá lớn, tuy nói lợi ích quá lớn nhưng mọi người lại thấy được sự quan trọng khi phát triển thế lực của mình ở đây. Có xu thế phát triển mạnh như vậy, Thường Hồng tương lai là nơi tạo ra thành tích, tạo ra cán bộ. Chỉ cần có thế lực nhất định thì sẽ muốn Thường Hồng.

Vương Trạch Vinh nghe thấy như vậy liền hiểu rõ vì sao các thế lực đều tranh nhau tới Thường Hồng, đây là nhìn rất xa.

- Bố, con thấy sau lần điều chỉnh này thì lực lượng của Bí thư Uông đã yếu đi một chút, bọn họ đã không thể hoàn toàn khống chế tỉnh Giang Sơn trong tay.

Vương Trạch Vinh thấy Uông hệ bị mất một người nên nói như vậy.

Hạng Nam nói:

- Con có thể thấy điểm này là rất tốt. Tỉnh Giang Sơn bây giờ không ai có thể hoàn toàn khống chế, lợi ích mọi người cùng hưởng.

Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, Uông Nhật Thần hoạt động nhiều như vậy không ngờ lại thành mọi người cùng vào, có thể thấy tâm trạng ông bây giờ rất không tốt.

- Trạch Vinh, lần này chúng ta cũng không thiệt. Vị trí còn lại trong Tỉnh ủy là dành cho con, con rất nhanh sẽ vào Tỉnh ủy.

Hạng Nam có chút đắc ý mà nói.

Cũng khó trách Hạng Nam có tâm trạng như vậy. Mọi người tranh giành Thường Hồng chủ yếu là do Thường Hồng. Nhưng bây giờ con rể ông đang khống chế Thường Hồng, Hạng gia đạt lợi ích lớn nhất. Trước kia tỉnh Giang Sơn không có thế lực của Hạng gia. Nhưng bây giờ có Vương Trạch Vinh thì tỉnh Giang Sơn về sau cũng có Hạng gia tham gia.

Vương Trạch Vinh nghe xong Hạng Nam nói về tình hình Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn thì không hề vui vẻ. Nghĩ đến Thường Hồng trong tương lai, hắn biết các thế lực này không thể không giao lưu với Thường Hồng. Bây giờ lực lượng Uông hệ đã khống chế hoàn toàn khống chế tỉnh Giang Sơn, như vậy mọi người muốn bố trí nhân viên vào Thường Hồng cũng là có thể.

Sau khi gọi điện cho Hạng Nam, Vương Trạch Vinh muốn nghe ý của Uông Nhật Thần nên gọi cho ông.

Đúng như Vương Trạch Vinh nghĩ, bây giờ Uông Nhật Thần đang ngồi trong nhà mà bực tức. Hoạt động một thời gian nhưng lực lượng của ông không những không mở rộng mà còn yếu đi một chút. Trưởng ban Tuyên giáo Lục Bích Tuyết do tuổi tác nên đưa tới Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, Phó chủ tịch tỉnh Sử Thiên Cầm điều khỏi tỉnh Giang Sơn đến phía Bắc làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh. Mặc dù là lên chức nhưng đây chính là kẻ khác muốn suy yếu lực lượng của ông ở tỉnh Giang Sơn. Còn một điểm không thoải mái đó là vấn đề chức vụ của Ngũ Tĩnh. Ngũ Tĩnh vốn kiêm chức giám đốc sở, vậy mà bây giờ chức giám đốc sở lại thành người của Vương Hệ. Người đó là người của Bộ trưởng Bộ Công an, không phải người Uông hệ.

Nhận được điện của Vương Trạch Vinh, ông nói:

- Trạch Vinh, lần này tỉnh Giang Sơn điều chỉnh rất lớn, công tác tiếp theo nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Chẳng qua điều này sẽ không có ảnh hưởng quá lớn với cậu. Thường Hồng nhất định sẽ lên cấp, vị trí còn lại là dành cho cậu.

Uông Nhật Thần nói rất rõ ràng.

Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi thấy lần này điều chỉnh rất lớn, tôi lo rằng tình hình tỉnh Giang Sơn sau đây sẽ rất phức tạp.

Uông Nhật Thần thở dài nói:

- Đây là việc bất đắc dĩ, nguồn năng lượng mới của Thường Hồng quá hấp dẫn.

Lời này lộ rõ vẻ bất đắc dĩ. Uông Nhật Thần trước đó cũng nghĩ tới việc này nhưng không ngờ nguồn năng lượng mới lại hấp dẫn đối với các gia tộc vượt xa ông đoán. Theo Uông Nhật Thần nghĩ chỉ là thích hợp điều chỉnh bộ máy lãnh đạo tỉnh Giang Sơn là được, tạo một vị trí trống cho Vương Trạch Vinh. Kết quả lại nằm ngoài suy đoán của ông, những người bình thường không nói gì lại gây sức ép, một loạt chức vụ trở thành tâm điểm tranh đoạt của mọi người.

Uông Nhật Thần phân tích nhân viên Uông hệ ở tỉnh Giang Sơn. Lâm đ*o Nguyên vốn là người cầm đầu nhưng không đủ quyết đoán, đối mặt với cục diện tỉnh Giang Sơn phức tạp như vậy thì ông lo rằng y không thể đối phó. Giang Doanh Hà là người nói gì nghe đó nhưng không thể phục chúng. Ngũ Tĩnh thì sao? Có năng lực nhưng vẫn làm bên hệ thống công an, thiếu năng lượng toàn diện, người Uông hệ căn bản không thể nào do y chỉ huy. Đây là điểm mà Uông Nhật Thần buồn bực nhất.

Cũng may còn do Lăng Vũ Trình đi làm Bí thư tỉnh ủy, người Uông hệ có thể dựa vào tên này. Chẳng qua ông vẫn lắc đầu, đi theo người khác không phải việc tốt.

Vương Trạch Vinh bây giờ có thể làm người lãnh đạo, chẳng qua mới vào Tỉnh ủy nên không có mấy tác dụng.

Nghe giọng của Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh biết tâm trạng ông không tốt nên không hỏi đề tài này nữa. Hắn nói:

- Bí thư Uông, gần đây ngài có luyện Thái cực quyền không?

Uông Nhật Thần cười ha hả nói:

- Việc này không cần cậu nói. Tiểu Kiều và Tiểu Phỉ rất chăm chỉ tập luyện, thường xuyên gọi điện kiểm tra tôi.

Vương Trạch Vinh cười cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi