QUAN KHÍ

Lần thứ hai đến sơn trang này, Vương Trạch Vinh nhìn thấy mấy người kì lạ đến.

Phong cảnh vẫn là phong cảnh, nhưng lòng người lại khác biệt. Sau khi trải qua lần điều chỉnh này ở tỉnh, trong lòng những người của Uông hệ đều có sự khác biệt.

Cũng là do Lâm đ*o Nguyên gọi điện báo cho mọi người tụ họp tại đây, nhưng lần tụ họp này có biến đổi nhỏ so với những lần trước. Hôm qua kết thúc hội nghị trên tỉnh, Lâm đ*o Nguyên đã không còn là Phó bí thư tỉnh ủy, nên nhìn qua có thể thấy là tinh thần hắn có vẻ không tốt.

Làm người là vậy, tuy biết là sẽ chuẩn bị phải lui ra, sớm muộn gì cũng phải thế, nhưng đột nhiên khi cấp trên quyết định cho nghỉ thì tâm trạng hắn có thể nghĩ là vô cùng khó chịu.

- Trạch Vinh đến đây.

Lâm đ*o Nguyên cầm lấy tay Vương Trạch Vinh, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười.

- Bí thư Lâm, tôi đã tới chậm.

Khi đến Vương Trạch Vinh nói rằng do mình đi xe tư nên trên đường đi bị kẹt xe. Cầm lấy tay của Lâm đ*o Nguyên, Vương Trạch Vinh phát hiện nếp nhăn của hắn dường như thâm hơn một ít, trong hốc mắt thâm quầng, cho thấy rằng hai ngày nay hắn chưa được ngủ ngon.

Lâm đ*o Nguyên nói:

- Chúng tôi cũng mới đến.

Đi vào bên trong phòng, Vương Trạch Vinh nhìn thấy Giang Doanh Hà, Ngũ Tĩnh, Lục Bích Tuyết đều đã ngồi an vị. Từ biểu hiện cho thấy tâm trạng của mọi người không tốt.

Vương Trạch Vinh vừa vào đến cửa thì mấy thường ủy tỉnh đều đứng dậy lần lượt bắt tay chào hỏi.

Bên ngoài xem chừng chỉ có một mình Vương Trạch Vinh không mang thư ký đến, thư ký của mấy người kia đều đang bận pha trà.

- Mấy người nữa đang nói chuyện bên ngoài.

Lâm đ*o Nguyên nhìn mấy thư kí nói.

Những thư kí này đều là những người khôn khéo. Sau khi biết ở tỉnh ủy điều chỉnh, biết mấy lãnh đạo mình có nhiều điều bí mật cần thảo luận, mấy thư ký ra khỏi cửa còn cẩn thận đóng chặt cửa lại.

- Bí thư Lâm, ông nói lần này tại sao lại có thể như vậy? Đến cũng quá đột ngột.

Ngũ Tĩnh không kiềm chế nổi nói. Ban tổ chức trung ương đã tiến hành điều chỉnh đột ngột làm người ta sốc quá. Lâm đ*o Nguyên khẽ gật đầu nói:

- Bí thư Uông nói: Sự việc điều chỉnh lần này, trung ương cũng tranh luận kịch liệt. Tuy nhiên, cuối cùng thì Giang Sơn muốn phát triển phải thông qua việc này. Không chỉ có điều chỉnh ở Giang Sơn mà các tỉnh khác rồi cũng sẽ tiến hành điều chỉnh như thế.

- Trạch Vinh, nghe nói trước đó cậu đến Bắc Kinh cậu đã biết trước một số chuyện phải không?

Lâm đ*o Nguyên nhìn về phía Vương Trạch Vinh hỏi. Hậu thuẫn của bọn họ là Uông Nhật Thần nhưng hiện tại không thể theo Uông Nhật Thần để biết thêm gì. Nghĩ Vương Trạch Vinh còn có bố vợ làm Phó thủ tướng, biết chắc chắn Vương Trạch Vinh sẽ biết thêm một ít thông tin mà người ngoài không thể biết.

Vương Trạch Vinh nói:

- Việc khác tôi không rõ lắm, chỉ có điều Bí thư Lâm khi gặp tôi, muốn cho tôi đến trường Đảng trung ương học tập một năm.

Tin tức này của Vương Trạch Vinh làm tất cả mọi người chú ý. Đừng nghĩ chỉ một câu nhưng có hai ý. Một chính là không ngờ Vương Trạch Vinh đến Bắc Kinh để gặp Bí thư Lâm, điều này chứng tỏ quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và Bí thư Lâm càng thêm chặt chẽ. Một nữa là không ngờ Vương Trạch Vinh lại được cử đi học một năm. Điều này làm cho mọi người rất khó đoán.

Trong lòng mọi người đều cảm thấy tốt hơn. Nhất là Lục Bích Tuyết, lần trước cô phải lui ra, cô cảm thấy xấu hổ, bây giờ thấy Lâm đ*o Nguyên cũng về vườn, trong lòng không biết sao chứ vẻ mặt thư thái hơn rất nhiều.

- Tôi nghĩ Uông Kiều ở Giang Sơn gặp chuyện không may, chính việc này đã làm cho cấp trên xem trọng tỉnh Giang Sơn.

Lục Bích Tuyết vừa nói như vậy, làm cho mọi người cũng có cơ sở lí giải quan hệ của Vương Trạch Vinh và Bí thư Lâm. Không chừng thông qua việc cứu người, Bí thư Lâm muốn cảm tạ Vương Trạch Vinh.

- Trạch Vinh, hiện tại tình hình của Giang Sơn phức tạp, có tin tức gì cậu phải thông báo cho mọi người một chút.

Lục Bích Tuyết mỉm cười nhìn Vương Trạch Vinh nói. Lúc Bích Tuyết biết, hiện tại mình phải dựa vào Vương Trạch Vinh một chút. Cô ta phát triển đã có thể dựa vào Vương Trạch Vinh, và Vương Trạch Vinh là người có hậu trường lớn, dựa vào hắn cơ bản là không có khả năng phải thiệt thòi.

Tính tình của Lục Bích Tuyết mọi người không phải không biết. Người của Uông hệ đều biết rõ, Lâm đ*o Nguyên xuống đài thì vị trí chủ đạo sẽ trở thành của Vương Trạch Vinh, ý tưởng này trong lòng Giang Doanh Hà cũng thừa biết.

Sau khi Giang Doanh Hà và Lâm đ*o Nguyên rút lui, đã không còn người cầm đầu Uông hệ ở Giang Sơn. Tuy nhiên cô cũng thấy áp lực lại rất lớn. Lần này Trung ương nhằm đúng tỉnh Giang Sơn điều chỉnh, Uông hệ không chiếm được thuận lợi gì, ngược lại thực lực còn suy yếu. Điều này nói lên điều gì? Cô cũng đã gọi điện hỏi Uông Nhật Thần, kết qủa phát hiện ra thái độ đối đãi với tỉnh Giang Sơn của Uông Nhật Thần không còn nhiệt tình như trước kia nữa. Đây chính là một manh mối không tốt. Không thể thay đổi, cô đành phải nghe Vương Trạch Vinh. Ý tứ này của Uông Nhật Thân cũng lộ liễu quá.

Lúc này nghe tin Vương Trạch Vinh cũng phải rời khỏi Giang Sơn một thời gian, Giang Doanh Hà cảm thấy mình không còn biết theo ai nữa.

Nhíu mày, Ngũ Tĩnh nhìn Vương Trạch Vinh hỏi:

- Cậu nói là đi học tập, thế tình hình cụ thể ra sao? Có phải hoàn toàn rời khỏi Thường Hồng?

Đây cũng là việc mà mọi người đang quan tâm, tất cả đều nhìn về phía Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh nói:

- Tất cả đều giữ nguyên, chỉ đi học.

Lâm đ*o Nguyên đã làm phó bí thư nhiều năm nên đầu óc rất tinh, liền nói:

- Lăng Vũ Trình đến lâu như vậy mà vẫn không thể nắm được tỉnh Giang Sơn trong tay, xem ra cấp trên có cái nhìn đối với tỉnh ủy Giang Sơn!

Từ lời nói của Lâm đ*o Nguyên, mọi người hiểu được ý tứ của hắn. Nếu nói cấp trên có cái nhìn với tỉnh Sơn Nam không bằng chính là nói có cái nhìn với người của Uông hệ. Thế lực của Uông hệ tồn tại như vậy, Lăng Vũ Trình cơ bản không có khả năng nắm trong tay tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn.

Trong chốc lát không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề.

Lục Tuyết Bích hỏi:

- Bước tiếp theo Bí thư Lâm muốn ông tới hội nghị hiệp thương chính trị?

Lâm đ*o Nguyên gật đầu không nói gì, đương nhiên tâm trạng hắn không vui. Từ một phó bí thư tỉnh ủy đến làm chủ nhiệm Hội nghị hiệp thương, vị trí này có tính chất chỉ là nhân vật quá độ, trong lòng thấy rất mất mát.

Nhìn thấy Lâm đ*o Nguyên gật đầu, Lục Tuyết Bích nói:

- Sau khi đã điều chỉnh, lúc này chỉ còn lại ba người, Vương Trạch Vinh lại được điều đi học ở trường Đảng của trung ương, tình hình ở Giang Sơn phải thay đổi.

Lâm đ*o Nguyên nhìn về phía Vương Trạch Vinh nói:

- Để Trạch Vinh đi học là ý tưởng rất sâu sắc.

Giang Doanh Hà cũng đoán được tình hình một phần, nói:

- Đây là một cách gõ.

Cô thốt ra lời này mọi người đều lí giải được. Vương Trạch Vinh lại có thêm nhận thức về việc mình đi học.

Cấp trên để mình đi học cũng không chỉ là đề cao mình, trong đó còn có ý khác. Đầu tiên xem ra là có ý gõ mình, không muốn mình biểu hiện quá nhiều ở tỉnh Giang Sơn. Như vậy sẽ có lợi cho Lăng Vũ Trình dễ dàng nắm trong tay tỉnh Giang Sơn. Theo đó, cũng có ý quan sát, nếu mình biểu hiện tốt, sau này mới có thể tin tưởng trọng dụng.

Đương nhiên bề ngoài chỉ là đề cao nhận thức về lí luận để tương đương với cấp bậc. Bản thân mình cũng phải nỗ lực hơn để học tập mới được.

Vương Trạch Vinh biết tình hình đi học của mình. Tuy nói là đã ở ban nghiên cứu sinh trường Đảng trung ương, nhưng chủ yếu là lăn lộn để lấy văn bằng là chính. Căn bản là không có thời gian quyết tâm học tập, bài tập chủ yếu là các thư kí làm, đương nhiên là không học được cái gì để có thể sử dụng, nhưng tăng cường học tập là vẫn cần thiết.

Giang Doanh Hà xem như là đã rõ ý tứ của cấp trên. Uông hệ đã đến thời giao quyền. Từ Thường Hồng đã phát triển rất nhanh, rồi lan ra cả nước, càng nổi lên ở tỉnh Giang Sơn, với tình hình như vậy đã khiến cho tỉnh Giang Sơn hỗn loạn, không chỉ suy xét ở lợi ích mà suy xét thấy đã ảnh hưởng đến chính trị. Việc điều chỉnh bộ máy lãnh đạo cũng là việc làm thiết yếu.

- Trạch Vinh, có một chuyện phải nhờ cậu. Tiểu Văn theo tôi nhiều năm nay vẫn đều không đi. Lần này sự việc xảy ra đột ngột quá, tôi muốn để Tiểu Văn đến chỗ cậu, cậu xem thế nào?

Đột nhiên Lâm đ*o Nguyên nhìn về phía Vương Trạch Vinh nói.

Đương nhiên Vương Trạch Vinh biết Lâm đ*o Nguyên muốn nói đến ai. Nghe nói Văn Hỉ Tiến là thư kí của Lâm đ*o Nguyên, là thuộc hạ thân tín của Lâm đ*o Nguyên. Lần này xảy ra chuyện như vậy, Văn Tiến Hỉ cũng xui xẻo. Khó trách lúc này Lâm đ*o Nguyên muốn sắp xếp giúp hắn một vị trí.

Hiện tại Lâm đ*o Nguyên thực sự là anh hùng chí đoản, sắp xếp cho một thư kí mà có vẻ bất lực.

- Bí thư Lâm, chỉ cần thư kí Văn có nguyện vọng, hãy đến làm Chủ tịch huyện Tông Bình trước đã.

Vương Trạch Vinh nói. Sau khi xảy ra việc ở tập đoàn Phú Gia, phần lớn lãnh đạo ba tỉnh đều bị liên lụy, Chủ tịch huyện Tông Bình đã vào tù. Vương Trạch Vinh quyết định giúp Lâm đ*o Nguyên, đồng ý đưa Văn Tiến Hỉ đến làm Chủ tịch huyện.

Lâm đ*o Nguyên vừa nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, gật gật đầu nói:

- Tốt lắm.

Nhìn vị phó bí thư vốn rất có quyền thế này, Vương Trạch Vinh rất cảm xúc. Nếu như Lâm đ*o Nguyên đang tại vị, cho Văn Tiến Hỉ một chức Phó thị trưởng không phải thường ủy cũng có thể. Nhưng hiện tại xảy ra thay đổi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn cũng chỉ có thể đi theo Lâm đ*o Nguyên đến Hội nghị hiệp thương chính trị công tác. Nhưng nếu thực sự đến đó thì con đường đi chỉ có xuống dốc.

- Tiến Hỉ, vừa rồi tôi và Bí thư Lâm đã nói chuyện của cậu. Huyện Tông Bình bây giờ còn thiếu một Chủ tịch huyện, không biết cậu có muốn đến đấy đảm nhiệm công việc này không?

Vương Trạch Vinh hỏi, Lâm đ*o Nguyên ngồi một bên cũng mỉm cuời nhìn về phía Văn Tiến Hỉ.

Trên mặt Văn Tiến Hỉ lộ rõ vẻ vui mừng khi vừa nghe nói thế. So với làm Thư kí thì Chủ tịch huyện tốt hơn rất nhiều. Đừng nghĩ đó chỉ là một huyện nhỏ, nhưng ở đó quyền lực thực sự nằm trong tay, đương nhiên là hắn rất thích. Tuy rằng trong lòng kích động, nhưng hắn vẫn bình tĩnh nói:

- Tôi xin nghe theo Bí thư Lâm và Bí thư Vương.

Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu nói:

- Tốt lắm, cứ định như vậy đi.

Nói chuyện với Văn Tiến Hỉ đã nói xong, Lâm đ*o Nguyên nói với Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh, cảm ơn cậu, Tiểu Văn theo tôi nhiều năm nay, giờ tôi giao hắn cho cậu.

Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Vương Trạch Vinh nói:

- Bí thư Lâm, điều chỉnh của Trung ương là một tín hiệu.

Lâm đ*o Nguyên nói:

- Không sai, thế lực của Uông hệ ở Giang Sơn quá mạnh, không ai hi vọng như thế. Lần này tôi có thể lui ra bình an cũng là không tồi, sau này ở Giang Sơn đã có thể trông cậy vào cậu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi