QUAN KHÍ

- Cái gì, anh nhắc lại lần nữa.

Sài Trí Văn lớn tiếng nói với đầu bên kia điện thoại.

Cầm điện thoại di động, Sài Trí Văn quay đầu lại nói với Vương Trạch Vinh ngồi phía sau:

- Bí thư Vương, xảy ra chuyện lớn.

Vương Trạch Vinh vừa từ huyện về. Trong thời gian này hắn rất nhiều công việc, hắn càng đi kiểm tra càng cảm thấy Xuân Dương có nhiều vấn đề.

Khắp Xuân Dương đều có công nhân về hưu. Đi xem cuộc sống của công nhân về hưu, Vương Trạch Vinh cảm thấy rất áp lực. Công nhân về hưu ở đây so với công nhân về hưu ở Thường Hồng là khác hẳn nhau. Chính quyền Thường Hồng không ngừng tìm cách mưu sinh cho bọn họ, về cơ bản đủ để bố trí bọn họ vào các công việc. Xuân Dương thì khác, bởi vì nhiều công nhân mất việc, hầu hết mọi người không thể có việc khác, cuộc sống gia đình rất khó khăn.

Không giải quyết vấn đề của bọn họ thì Xuân Dương sẽ loạn.

Nghe Sài Trí Văn lớn tiếng nói như vậy, Vương Trạch Vinh giật mình. Sài Trí Văn chưa bao giờ có phản ứng mạnh như vậy.

- Chuyện gì?

Vương Trạch Vinh hỏi Sài Trí Văn.

- Bí thư Vương, tôi nhận được điện thoại từ văn phòng Cục Công an, nói Cục trưởng Mạc Đại Bưu bị tai nạn xe, đang đưa đến bệnh viện.

Sài Trí Văn đương nhiên biết tầm quan trọng của Mạc Đại Bưu đối với Bí thư Vương. Nếu không thể khống chế Cục Công an, nhiều suy nghĩ của Bí thư Vương không thể thực hiện.

- Cái gì?

Vương Trạch Vinh trợn trừng mắt. Mạc Đại Bưu là người rất quan trọng đối với hắn. Nếu Mạc Đại Bưu mà làm sao thì vấn đề đối với hắn là rất lớn.

- Tình hình cụ thể là như thế nào?

Vương Trạch Vinh trầm giọng nói.

- Bây giờ vẫn không rõ. Nghe nói Cục trưởng Mạc đến huyện Khâu Thủy kiểm tra công khai cạnh tranh, trên đường về xe mất phanh nên rơi xuống vực.

- Mau đến bệnh viện.

Vương Trạch Vinh nói với Long Dũng Đình.

Vương Trạch Vinh vừa đi vừa nghĩ Mạc Đại Bưu là Cục trưởng Cục Công an, lái xe của y là người được tuyển chọn kỹ càng thì sao lại xảy ra chuyện?

Hắn đột nhiên nghĩ chẳng lẽ có người không thể ngồi yên?

Khi Vương Trạch Vinh đến bệnh viện thì bí thư đảng ủy công an Cố Hiến Cao đã chạy tới nơi này

Chứng kiến Vương Trạch Vinh đến, Cố Hiến Cao nói:

- Không ngờ cục trưởng Mạc lại xảy ra chuyện.

Vương Trạch Vinh nhìn về phía Cố Hiến Cao mà nói:

- Tình huống thế nào?

- Nghe nói tình hình rất nghiêm trọng. Lần này cục trưởng Mạc may mắn nhảy được ra ngoài, lái xe cũng nhảy ra nhưng chết ngay tại chỗ. Cục trưởng Mạc sau khi báo cảnh sát, cảnh sát tới nơi thì y đã hôn mê.

Nhìn cửa phòng cấp cứu, tâm trạng Vương Trạch Vinh rất nặng nề. Mạc Đại Bưu là người hắn tìm tới Bắc Dương, y vẫn luôn cố gắng công tác. Lần này xảy ra chuyện là do mình không bảo vệ tốt.

Lúc này Cận Trung Thuận cũng đã tới chứng kiến Vương Trạch Vinh đã đến, Cận Trung Thuận nói:

- Thế nào rồi?

- Sao xảy ra chuyện như vậy?

Bùi Vân Hoa cũng chạy lại đây.

Tình hình bây giờ rất thú vị. Ngoài Cận Trung Thuận đến, mấy thường vụ khác cũng tới và tỏ vẻ lo lắng.

Vương Trạch Vinh nói:

- Bây giờ còn không rõ ràng lắm.

- Ôi, sao lại không cẩn thận như vậy, đường rộng mà cũng xảy ra chuyện.

Cận Trung Thuận nhíu mày nói.

Trâu Tùng Diệu lúc này cũng tới, ả nói:

- Còn sống không?

Vương Trạch Vinh nhíu mày, sao ả ta lại nói như vậy.

Một lúc sau cửa phòng cấp cứu đã mở.

Chứng kiến Bác sĩ đi ra, Vương Trạch Vinh vội vàng đi lên hỏi:

- Tình huống thế nào?

Đây là một bác sĩ trung niên, thấy nhiều Lãnh đạo thị ủy ở đây như vậy, y cười nói:

- Cũng may kịp thời đưa tới nên không sao. Chỉ là gãy một xương ngực mà thôi.

Y còn nói thêm:

- Phẫu thuật rất thành công, không lâu nữa sẽ trở lại công việc.

Nghe được Mạc Đại Bưu không có việc gì, tâm trạng mấy người khác nhau. Vương Trạch Vinh thở phào nhẹ nhõm. Cố Hiến Cao vốn là hy vọng lần này Mạc Đại Bưu chết đi, y có thể một lần nữa khống chế lại Cục Công an. Thấy tình hình như vậy, y rất khó chịu vì vì đám bác sĩ.

Cận Trung Thuận không biết như thế nào mà thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói:

- Không sao là tốt rồi.

Cố Hiến Cao nói:

- Mạc Đại Bưu xảy ra chuyện thì trong thời gian này không thể công tác. Tôi thấy phải mau chóng khống chế Cục Công an, có phải là tạm thời chỉ định một đồng chí phụ trách?

Cận Trung Thuận đồng ý nói:

- Tôi đồng ý, tôi thấy nên mời lão Cố đến phụ trách Cục Công an.

Hai người nói xong liền nhìn Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh nói:

- Bây giờ cục Công an đang tiến hành công khai cạnh tranh, tôi thấy tạm thời cũng không xảy ra chuyện. Chuyện bình thường do tự Cục Công an xử lý, chuyện lớn thì do tổ lãnh đạo bàn bạc là được.

Hai người kia biết Vương Trạch Vinh không thể để mất Cục Công an, Cận Trung Thuận nói:

- Tổ lãnh đạo dù sao cũng không quen thuộc công tác ở Cục Công an, hệ thống công an là ngành đặc thù, phải do người quen thuộc công việc phụ trách mới được.

Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút thì thấy mình là tổ trưởng tổ lãnh đạo nên có thể nhúng tay vào Cục Công an. Hắn gật đầu nói:

- Như vậy cũng tốt, lão Cố chiếu cố một chút cũng được. Chẳng qua quyền quyết định phải do tập thể thảo luận.

Cố Hiến Cao thầm mắng một tiếng, chẳng qua nghĩ đến Vương Trạch Vinh đồng ý để mình xen vào công tác của Cục Công an thì khá vui vẻ.

Biết Mạc Đại Bưu không có nhiều vấn đề, Vương Trạch Vinh liền về văn phòng.

Ngồi trên ghế nghĩ tới tình hình Cục Công an, hắn cảm thấy ở Cục Công an không thể dựa vào một mình Mạc Đại Bưu, nhất định phải điều chỉnh bộ máy lãnh đạo Cục Công an.

Nghĩ đến đội ngũ cấp Trưởng phòng ở Cục Công an đã đổi coi như xong, lòng người đáng tin. Nhưng bộ máy nhân viên không quá hòa hợp, Vương Trạch Vinh cảm thấy nên chọn vài người có thể dùng mới được.

Khi Vương Trạch Vinh đi tới Cục Công an thì Cục Công an còn có hai lãnh đạo cục đang nghỉ phép vì bệnh.

Vương Trạch Vinh biết hai người này quyết tâm không đứng về phía mình.

Trong bảy thành viên Đảng ủy thì ngoài hai người bị ốm, bốn người còn lại đều tới.

Vương Trạch Vinh nhìn bốn người thì ngoài Lý Bân – Phó cục trưởng là người của Cố Hiến Cao, ba người còn lại đều không dựa vào ai cả.

Thú vị chính là Chính ủy Trần Trọng Quang, người này ai cũng nghĩ là người của Cận Trung Thuận nhưng Vương Trạch Vinh có thể thấy y không phải người đi theo Cận Trung Thuận.

Chủ nhiệm Ban kiểm tra Vương Thụ Sơn cũng là người như vậy.

Còn một Phó cục trưởng là Cảnh Hồng Vĩ, người này khi nói chuyện ai cũng nghĩ là người của Cố Hiến Cao, nhưng Vương Trạch Vinh thấy không phải vậy.

Vương Trạch Vinh gần đây vẫn quan sát bọn họ. Bây giờ Mạc Đại Bưu xảy ra chuyện, hắn cảm thấy phải thay đổi một chút việc sử dụng nhân viên ở Cục Công an.

Mấy người này có thể tạm thời dùng.

- Mọi người đều biết Cục trưởng Mạc Đại Bưu bị tai nạn xe. Bây giờ tuy Mạc Đại Bưu không bị thương nặng nhưng công tác của Cục Công an cần phải duy trì, sự ổn định của thành phố là quan trọng nhất. Vừa nãy Lãnh đạo thị ủy đã bàn và quyết định công tác tổng thể của Cục Công an do tổ lãnh đạo phụ trách. Chẳng qua lo lắng các tình hình cụ thể, đồng chí Cố Hiến Cao sẽ chia sẻ một chút trong các công việc nghiệp vụ. Đương nhiên đồng chí Cố Hiến Cao rất nhiều việc, chuyện nhỏ không nên để đồng chí này đi làm. Tôi thấy như vậy, mọi người đều là lãnh đạo cấp cục ở Cục Công an, đồng chí Trần Trọng Quang quan tâm một chút công việc bên Đảng ủy, đồng chí Vương Thụ Sơn phụ trách công tác công khai cạnh tranh, đồng chí Cảnh Hồng Vĩ phụ trách công tác nghiệp vụ.

Cố Hiến Cao ngồi bên nghe được Vương Trạch Vinh nói chuyện, trong lòng có chút sửng sốt. Theo y nghĩ không còn Mạc Đại Bưu, Vương Trạch Vinh rất khó cơ thể khống chế Cục Công an. Y nhất định sẽ không giao Cục Công an cho người ta. Ở tình hình này mình cần phải động tay động chân phá vỡ cục diện mà Vương Trạch Vinh xây dựng được ở Cục Công an. Nhưng không ngờ Vương Trạch Vinh lại dùng biện pháp như vậy, giống như giao quyền cho người bên phía mình.

Cố Hiến Cao nhìn ba người mà Vương Trạch Vinh tạm thời phân công phụ trách công tác của Cục Công an, trong lòng thầm tính toán. Cảnh Hồng Vĩ là người của mình, Trần Trọng Quang là của Cận Trung Thuận, Vương Thụ Sơn bình thường luôn ra vẻ không tranh chấp với ai, ở Cục Công an chỉ là cho có.

Y thấy việc này mình không cần phải phản đối.

Vương Trạch Vinh bố trí xong liền nhìn Cố Hiến Cao:

- Bí thư Cao, anh thấy bố trí này như thế nào?

Cố Hiến Cao gật đầu nói:

- Như vậy rất tốt, hy vọng mọi người có thể hợp tác tốt, làm tốt công tác.

Cùng Vương Trạch Vinh đi ra khỏi Cục Công an, Cố Hiến Cao nhìn Vương Trạch Vinh mà không hiểu đối phương đang nghĩ gì?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi