QUAN KHÍ

Vương Trạch Vinh đang ngồi trong văn phòng Tỉnh ủy xem văn bản thì Vương Tú Toàn gọi tới. Bây giờ ngoài chuyện ở Xuân Dương, Vương Trạch Vinh còn phải xử lý việc của Tỉnh ủy. Hắn bây giờ mới coi như có cảm giác của một Phó bí thư Tỉnh ủy.

Thiết Dũng Nghị bị bắt, Vương Trạch Vinh rất chú ý tình hình trong tỉnh. Từ các tin nhận được có thể thấy chuyện Thiết Dũng Nghị bị bắt đã tạo thành tiếng vang lớn trong cả tỉnh. Rất nhiều cán bộ coi trọng việc Thiết Dũng Nghị bị bắt hơn cả Tư Mã Sơn thành người thực vật.

Ngồi trong văn phòng, Vương Trạch Vinh có chút lo lắng. Từ tình hình có thể thấy trong tay Thiết Dũng Nghị nắm giữ rất nhiều thứ.

- Vương ca, tôi đã đến Xuân Dương. Sao, ra đón được chứ?

Vương Tú Toàn cười hắc hắc nói.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Chú mày đó, sao đột nhiên lại đến Xuân Dương?

Vương Tú Toàn đến làm Vương Trạch Vinh rất vui vẻ. Hắn thầm nghĩ mình đang suy nghĩ làm như thế nào mới có thể bố trí người trong Sở công an thì Vương Tú Toàn đến.

Vương Tú Toàn nói:

- Anh làm lớn như vậy ở Bắc Dương khiến Bắc Kinh cũng loạn. Tôi đến để thơm lây.

Sau khi Vương Trạch Vinh tiến hành chống hủ bại ở Xuân Dương đã ảnh hưởng tới vị trí của không ít người, khó trách Bắc Kinh cũng bị ảnh hưởng.

Vương Trạch Vinh đoán có lẽ ảnh hưởng nhất là việc của Tư Mã Sơn gây ra.

Vương Trạch Vinh cũng thông qua Uông Nhật Thần mà hiểu rõ một chút tình hình của Tư Mã Sơn. Lão lãnh đạo của Tư Mã Sơn là một nguyên phó Thủ tướng. Chẳng qua Tư Mã Sơn rất lợi hại, y biết da> vào một phó Thủ tướng đã lui thì không thể giữ chức. Cho nên thông qua việc đảm nhiệm Bí thư tỉnh ủy Bắc Dương, Tư Mã Sơn quan hệ tốt với các lãnh đạo bộ. Cứ như vậy mỗi khi xuất hiện vấn đề thì Trung ương đều có người nói chuyện giúp.

Một con hổ.

Uông Nhật Thần đánh giá Tư Mã Sơn như vậy.

Vương Trạch Vinh cũng biết Tư Mã Sơn kinh doanh nhiều như vậy, người nói chuyện giúp y cũng có thế lực rất lớn. Động tới Tư Mã Sơn là ảnh hưởng tới lợi ích của những người này, bảo sao ngay cả Trung ương cũng không dám dễ dàng động tới.

- Chú ở đâu, tôi lập tức tới.

Vương Trạch Vinh đoán Vương Tú Toàn đến là chuyển lời lão gia tử nhà y.

Vương Trạch Vinh bây giờ làm lớn chuyện như vậy, nếu muốn làm tốt công tác chống hủ bại trong cả tỉnh thì chỉ riêng Cục Công an Xuân Dương là không đủ. Vương Trạch Vinh bây giờ hy vọng nhất chính là có người của mình ở Sở công an.

Đồ Cách Bình – Bí thư đảng ủy Sở công an không đáng tin, công tác trong tỉnh tuyệt đối không thể dựa vào y.

Bây giờ Vương Tú Toàn nói muốn giới thiệu vài người với mình, Vương Trạch Vinh rất hy vọng.

- Đến đây tôi giới thiệu vài người với anh, chắc có thể giúp được anh.

Vương Tú Toàn nói.

Quả nhiên là như vậy.

Khi Vương Trạch Vinh đến một quán trà ở Xuân Dương thì Vương Tú Toàn đã sớm đứng chờ.

Thấy sau lưng Vương Tú Toàn còn hai cảnh sát, Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua thì thấy khá quen mắt nhưng trong lúc nhất thời không nhớ đã gặp ở đâu.

Vương Tú Toàn chỉ vào hai người rồi nói:

- Vương ca, tôi giới thiệu hai người này với anh.

Chỉ thấy hai người này đều cung kính nhìn Vương Trạch Vinh.

- Vị này gọi là Đan Chấn Quốc, phó giám đốc Sở công an.

Nghe thấy đối phương là phó giám đốc Sở công an, Vương Trạch Vinh liền hiểu ra. Bây giờ Tỉnh Bắc Dương biến hoá rất nhiều, Vương Tiến Minh nhất định sẽ có động tác. Hai người này nhất định đã dựa vào Vương gia.

Vương Trạch Vinh cười cười bắt tay Đan Chấn Quốc rồi nói:

- Tôi thấy anh quen quen.

Đan Chấn Quốc vội vàng nói:

- Tôi sớm muốn báo cáo công việc với Bí thư Vương nhưng không có cơ hội.

Vương Tú Toàn chỉ vào một người đàn ông trung niên béo mà nói:

- Đây là Kim Thụ Bình – Tổng chỉ huy trưởng lực lượng cảnh sát giao thông.

Vương Trạch Vinh bắt tay Kim Thụ Bình mà nói:

- Rất vui được gặp anh.

Kim Thụ Bình vội vàng nói:

- Bí thư Vương bận công tác, có thể dành thời gian đến gặp chúng tôi, đây là vinh hạnh của chúng tôi.

- Được rồi, vào thôi.

Để hai người kia ở một phòng khác, Vương Tú Toàn và Vương Trạch Vinh vào một căn phòng.

Vương Trạch Vinh biết mục đích chính của Vương Tú Toàn tới là giới thiệu hai người kia với mình.

- Vương ca, anh cũng nhìn ra rồi đó. Tôi lần này đến là dẫn hai người bọn họ với anh.

Vương Tú Toàn ngồi xuống và nói.

Vương Trạch Vinh châm thuốc rồi nói:

- Là ý của bố chú?

Vương Tú Toàn cười nói:

- Chẳng gì giấu được anh. Lần này Bắc Dương lộ rất nhiều thứ, sau đây sẽ lộ hết. Đồ Cách Bình không thể chạy thoát. Vương ca yên tâm, hai người kia tuyệt đối an toàn, bọn họ là người mà lão gia tử tốn rất nhiều công sức mới đưa được vào Tỉnh Bắc Dương.

Vương Trạch Vinh bây giờ đương nhiên cần người trên tỉnh.

- Vương ca, lão gia tử có ý như thế này. Sau đây sẽ điều Lý Trấn Giang từ tỉnh Sơn Nam đến Tỉnh Bắc Dương làm Bí thư đảng ủy Sở công an, do Đan Chấn Quốc là giám đốc sở. Mạc Đại Bưu làm phó giám đốc thường trực. Cứ như vậy anh hoàn toàn có thể khống chế hệ thống công an Bắc Dương. Như vậy sẽ thuận lợi cho việc triển khai công việc của anh.

Vương Trạch Vinh cẩn thận suy nghĩ một chút. Dù nói như thế nào thì thấy việc này rất có thể thực hiện. Lý Trấn Giang bây giờ cũng là Bí thư đảng ủy Sở công an tỉnh Sơn Nam, điều tới Bắc Dương là ngang hàng, sẽ không có phản ứng quá nhiều. Hơn nữa từ kinh nghiệm của Lý Trấn Giang thì sau đây hoàn toàn có thể tiến thêm bước nữa.

Nghĩ đến tình hình tỉnh Sơn Nam, từ sau khi Hạng Nam lên làm phó Thủ tướng thì tỉnh Sơn Nam đã khác hẳn. Ttỉnh Sơn Nam bây giờ đã là đất của Hạng hệ, điều một người Hạng hệ đi cũng không vấn đề gì.

Vương Tiến Minh cũng rất chú ý. Không đặt người của mình vào vị trí quan trọng nhất mà tỏ vẻ suy nghĩ cho Vương Trạch Vinh, đây là dọn đường cho Vương Tú Toàn.

Nhìn Vương Tú Toàn, Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên.

Hắn khó hiểu hỏi Vương Tú Toàn:

- Chú muốn tham gia chính trị?

Vương Tú Toàn cười ha hả nói:

- Đúng là không giấu được Vương ca. Lão gia tử nói tôi được thả lỏng quá lâu rồi, cũng nên làm chuyện chính.

Thấy Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu nhìn mình, Vương Tú Toàn nói:

- Vương ca, anh không biết tôi thực ra vẫn có thân phận là một nhân viên ở doanh nghiệp nhà nước. Ý lão gia tử lần này là để tôi tới làm Trưởng phòng Thủy lợi một huyện, sang năm sẽ nghĩ cách kiếm chức Phó chủ tịch huyện, đến lúc đó còn cần Vương ca giúp nhiều.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Vương gia có vẻ hy vọng chú chống đỡ đây.

- Biết làm sao được, cả Vương gia thì xem ra chỉ có mình tôi là được nhất.

Thấy Vương Tú Toàn đắc ý nói, Vương Trạch Vinh cười phá lên.

Vương Tú Toàn cười nói:

- Thực ra tôi cũng không rõ tại sao lão gia tử muốn đỡ tôi lên, đó chính là thấy chúng ta là bạn thân, sau này có anh chiếu cố, đường của tôi thuận lợi hơn nhiều. Sau này phải nhờ hết vào anh.

Xem ra Vương Tú Toàn thấy rất rõ ràng.

Vương Tiến Minh giúp Vương Trạch Vinh chính là hy vọng mình sẽ giúp Vương Tú Toàn. Việc này không có gì khó khăn với địa vị của Vương Trạch Vinh bây giờ.

Hiểu điều hai bên cần, Vương Trạch Vinh nói:

- Vương thúc xem ra rất hy vọng vào chú, quan trường khác với thương trường, xuống cơ sở rèn luyện có lợi cho sự phát triển của chú.

Vương Tú Toàn thở dài nói:

- Tôi sớm chuẩn bị về tư tưởng. Anh yên tâm, tôi đã không làm thì thôi, làm quan thì sẽ hết lòng vì quần chúng nhân dân. Dù sao hủ bại cũng không tìm đến tôi mà. Tôi tiền tiêu không hết nên nhất định sẽ làm quan thanh liêm.

Vương Trạch Vinh cười cười một tiếng.

Nói chuyện xong đi ra thì thấy Đan Chấn Quốc và Kim Thụ Bình đang ngồi uống nước nói chuyện.

Tình hình Bắc Dương thay đổi quá nhanh. Đan Chấn Quốc và Kim Thụ Bình hiểu rõ xu thế của Vương Trạch Vinh ở Bắc Dương. Bây giờ nếu có thể theo bước tiến của Vương Trạch Vinh thì sẽ rất có lợi cho sự phát triển của bọn họ.

Đan Chấn Quốc vốn tự nhận mình dựa vào Vương gia thì không thể quan hệ với Vương Trạch Vinh nữa. Thấy Bộ trưởng Vương còn có hai ba năm là lui, y rất lo lắng và muốn tìm chỗ dựa khác, nhưng lại sợ Bộ trưởng Vương có suy nghĩ.

Đối với người không phải trung tâm Vương gia như bọn họ thì cuộc sống không tốt mấy.

Ngày hiệu quả khi Vương Tú Toàn tới, y cũng không ngờ Vương Tú Toàn lại có quan hệ cá nhân với Vương Trạch Vinh tốt như vậy. Lần này Vương Tú Toàn đến chính là giới thiệu bọn họ với Vương Trạch Vinh.

Đan Chấn Quốc hiểu rõ sự quan trọng của lần này. Chỉ cần Vương Tú Toàn giới thiệu mình với Vương Trạch Vinh, nói cách khác là Bộ trưởng Vương giao mình cho Bí thư Vương, bây giờ dựa vào Vương Trạch Vinh sẽ không ai nói gì được mình.

Vương Trạch Vinh ngồi nói chuyện với Vương Tú Toàn ở trong, hai người đều biết là nói về mình. Tuy ngồi uống nước và có vẻ bình tĩnh nhưng bọn họ có thể thấy sự khẩn trương trong mắt đối phương.

Thấy Vương Trạch Vinh đi ra, hai người vội vàng đứng lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi