QUAN KHÍ

Bên trong bộ tư lệnh quân khu Xuân Dương được canh phòng nghiêm ngặt, Vương Trạch Vinh vừa tới đây thì đã thấy Cổ Kiến Sơn ra đón.

Nhìn thấy cảnh này, Vương Trạch Vinh lại cảm thấy sự nghiêm trọng trong vấn đề của tỉnh Bắc Dương, hiện tại địa điểm dừng chân của tổ công tác trung ương là quân khu thì có thể tưởng tượng ra vấn đề càng lúc càng phức tạp.

- Bí thư Vương, mời ngài vào.

Cổ Kiến Sơn rất vui mừng khi thấy Vương Trạch Vinh đến.

- Tổ trưởng Cổ, mọi việc vẫn thuận lợi chứ?

Vương Trạch Vinh cười hỏi.

Sau khi hai người bắt tay thì thấy tư lệnh quân khu là Lý Mộng Sơn ra đón.

Lại tiến lên một bước bắt tay với Lý Mộng Sơn.

Lý Mộng Sơn cười nói:

- Hiếm khi bí thư Vương đến đây, chúng ta cùng nhau uống mấy chén được không?

Vương Trạch Vinh nói:

- Từ lâu đã được nghe tửu lượng của tư lệnh Lý rất tốt nên vẫn mong được lĩnh giáo một chút.

Hai người đều mỉm cười.

Sau khi tiến vào trong phòng, ba người đều ngồi xuống.

Nói chuyện phiếm được một lúc, Lý Mộng Sơn biết hai người có chuyện muốn bàn nên đứng dậy nói:

- Tôi còn có một số việc quân, hai người từ từ nói chuyện nhé.

Dứt lời hắn liền đi ra ngoài.

Thấy Lý Mộng Sơn đã đi, vẻ mặt Cổ Kiến Sơn liền nghiêm trọng nói:

- Bí thư Vương, tình hình còn phức tạp hơn so với chúng tôi tưởng tượng, e là những thứ lấy được từ chỗ Thiết Dũng Nghị cũng chỉ là một phần nhỏ!

Vương Trạch Vinh hỏi:

- Có chứng cứ gì thêm không?

Hắn cũng càng ngày càng cảm thấy sự phức tạp của tỉnh Bắc Dương. Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì thành quả đã rất lớn, Người nào cần xử lý thì đã xử lý rồi, thế nhưng nếu muốn tiến thêm một bước thì manh mối đều vô tình bị mất đi.

Gật gật đầu, nhìn thẳng Vương Trạch Vinh, Cổ Kiến Sơn nói:

- Tôi chỉ có thể nói cho anh biết, sẽ liên lụy tới rất nhiều người ở các thành phố và tỉnh Bắc Dương!

Vừa nghe vậy, Vương Trạch Vinh liền cảm thấy nặng nề, nếu cả tỉnh Bắc Dương có quá nhiều người bị liên lụy thì mọi người sẽ nhìn việc này thế nào. Đại đa số người không có khả năng hiểu được quyết tâm chống hủ bại của trung ương, bọn họ chỉ biết nói chuyện phiếm rằng sự hủ bại trong nước đã thành đại quy mô. Điều này sẽ làm cho một số quốc gia cố tình mượn cơ hội sinh sự, dù sao ảnh hưởng cũng không tốt.

Phỏng chừng trung ương cũng rất khó xử về chuyện Bắc Dương, nếu gióng trống khua chiêng thì dư luận sẽ chú ý, còn không làm gì tỉnh Bắc Dương đã thối nát thành cái dạng này, nếu còn không động thủ thì một nơi cơ địa của công nghiệp cũ như Bắc Dương sẽ xảy ra đại sự.

Thấy Vương Trạch Vinh đã hiểu việc này, Cổ Kiến Sơn nói:

- Quyết tâm chống hủ bại của trung ương là không thể dao động, thế nhưng khi chúng ta làm thì cũng phải chú ý một số sách lược, nếu muốn lập tức che giấu thì mọi người đều rất khó làm!

Vương Trạch Vinh gật gật đầu, đưa một điếu thuốc cho Cổ Kiến Sơn, sau khi cả hai châm thuốc thì trong phòng rơi vào tình trạng yên lặng.

Một lát sau, Cổ Kiến Sơn nói:

- Tôi cũng báo cáo qua tình hình của tỉnh Bắc Dương với trung ương. Bởi vì liên lụy đến nhiều quan chức trong tỉnh nên ý của trung ương là muốn anh phối hợp với đồng chí Cổ Duy Thành để công tác.

Vương Trạch Vinh nghe thấy Cổ Kiến Sơn nói như vậy, hỏi:

- Không điều thêm một số đồng chí từ bên ngoài vào sao?

Cổ Kiến Sơn khẽ lắc đầu nói:

- Một ít người thì còn có thể nhưng tình hình Bắc Dương có hơi đặc thù. Việc này cấp trên muốn chủ yếu là hoạt động từ trong nội bộ, từ từ điều chỉnh một vài người, để còn tiếp tục duy trì công tác.

- Xin trung ương yên tâm, tôi nhất định sẽ phối hợp công tác với đồng chí Cổ Duy Thành.

Vương Trạch Vinh nói.

- Vì để cho các anh dễ dàng công tác, trung ương định đưa trưởng ban Tổ chức Úc Lộ Thư sang tỉnh lân cận công tác, tiếp đó việc chọn người vào trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Bắc Dương sẽ do các anh đề xuất, anh đã nhìn trúng người nào thích hợp chưa?

Vương Trạch Vinh biết tuy Cổ Kiến Sơn này chỉ là một tổ trưởng của một tổ công tác trung ương, giờ hắn nói chuyện với mình cũng mang theo ý của trung ương nên không hề do dự nói:

- Ý của tôi là để đồng chí phó chánh văn phòng tỉnh ủy Tiền Hồng tới làm trưởng ban tổ chức.

- Ừ, Tiền Hồng! Việc này tôi sẽ báo cáo với trung ương.

Cổ Kiến Sơn nghiêm túc nói.

Vương Trạch Vinh nghĩ tới các loại vấn đề có khả năng tồn tại sắp tới, lại nghĩ tới đề nghị của Vương Tiến Minh, liền nói với Cổ Kiến Sơn:

- Có thể điều đồng chí Lý Trấn Giang từ tỉnh Sơn Nam tới Bắc Dương này được không, tình hình bây giờ rất phức tạp, có thêm đồng chí giàu kinh nghiệm thì mới được!

- Được, việc này tôi cũng sẽ báo lên trên!

Cổ Kiến Sơn đáp ứng luôn.

Vương Trạch Vinh cũng không muốn hỏi tình hình tiến triển của tổ công tác trung ương, nhìn thấy vẻ nặng nề của Cổ Kiến Sơn nên tâm trạng của hắn cũng trầm trọng theo.

Ra khỏi nơi này, Vương Trạch Vinh cũng không có tới văn phòng mà về thẳng nhà.

Ngồi ở trên ghế salon, Vương Trạch Vinh phân tích cẩn thận những lời nói của Cổ Kiến Sơn, cảm thấy tỉnh Bắc Dương này rất loạn.

Nghĩ một chút, Vương Trạch Vinh bấm số Lý Trấn Giang đang ở Sơn Nam.

Lý Trấn Giang cười nói trong điện thoại:

- Anh mà gọi điện thoại tới là chẳng có chuyện gì tốt, có phải muốn tôi giúp anh việc gì đó không!

Xem ra Lý Trấn Giang cũng đã biết một ít tin tức, Vương Trạch Vinh cũng không hề giấu diếm, nói:

- Tỉnh Bắc Dương còn phức tạp hơn so với anh tưởng tượng. Hiện giờ bề ngoài thì chúng tôi bắt được vài người, cũng thu được một ít tiến triển, nhưng nếu xét tổng thể thì nơi này vẫn còn có nội tình, còn có rất nhiều những điều mà chúng tôi cũng không rõ ràng lắm. Về mặt này thì anh rất có kinh nghiệm, điều quan trọng là anh cũng là bí thư Đảng ủy công an, điều ngang hàng tới đây thì cũng hợp lý.

Lý Trấn Giang cười ha ha nói:

- Không thành vấn đề, ai bảo đây là việc của anh chứ!

Vương Trạch Vinh liền giới thiệu một ít tình hình tỉnh Bắc Dương cho Lý Trấn Giang, sau đó nói:

- Chuyện mời anh tới đây thì tôi cũng đã đề xuất với tổ công tác trung ương. Đồng chí Cổ Kiến Sơn tổ trưởng tổ công tác đã đồng ý báo cáo lên trung ương. Tôi nghĩ như này, với tính phức tạp của Bắc Dương, có báo cáo của Cổ Kiến Sơn, lại có sự ủng hộ của Bộ trưởng Vương Tiến Minh thì chuyện anh tới đây đã nắm chắc. Gọi cuộc điện thoại này mục đích là để anh chuẩn bị một chút, đừng để đến lúc đó lại luống cuống tay chân!

Nói tới đây, Vương Trạch Vinh mỉm cười.

Lý Trấn Giang cũng cười nói:

- Hôm trước tôi mới từ Bắc Kinh trở về, lần này bộ trưởng Vương tìm tôi tới nói chuyện và nói đúng ý này của anh.

Sau khi cúp điện thoại, Vương Trạch Vinh lại nghĩ tiếp chuyện tỉnh ủy Bắc Dương. Hiện giờ Bàng Vũ Hán, Hạ Thành Tài đã hoàn toàn ủng hộ mình, chủ tịch công đoàn Lý Hiểu thì có khuynh hướng về phe mình, hơn nữa lại thêm bí thư tỉnh ủy Cổ Duy Thành thì đây đã là một lực lượng không nhỏ rồi. Chỉ cần điều Đồ Cách Bình và Úc Lộ Thư đi thì chuyện ở tỉnh Bắc Dương sẽ dễ làm hơn rất nhiều.

Vương Trạch Vinh suy ngẫm một lúc lâu rồi mới bước ra khỏi thư phòng, sau khi đi ra thì thấy thư ký Sài Trí Văn và Long Dũng Đình đang ngồi cạnh nhau nhưng không ai nói gì.

- Đi thôi!

Vận động cơ thể mấy cái, Vương Trạch Vinh cảm thấy gần đây có quá nhiều chuyện, cuộc sống sinh hoạt có phần không theo quy luật nên thấy người không thoải mái. Nhớ tới mấy ngày nay không luyện thái cực quyền nên thực muốn tìm một nơi thuận tiện để tập.

- Bí thư Vương, không biết ngài có tiện hay không?

Sài Trí Văn nói có hơi chần chừ.

- Có chuyện gì thì nói đi!

Vương Trạch Vinh mỉm cười nói.

- Bí thư Vương, chuyện là như này, bố vợ của tôi muốn hỏi ngài có thời gian hay không, ông ấy muốn mời ngài tới nhà ăn cơm!

A!

Vương Trạch Vinh liếc nhìn Sài Trí Văn một cái, hắn đương nhiên biết Kỳ Hiền Mẫn là bố vợ của Sài Trí Văn.

Gần đây Kỳ Hiền Mẫn hoàn toàn đứng về phe mình, giờ hắn mời mình đi ăn cơm thì chắc chắn là có nội tình.

- Ha ha, chủ tịch Kỳ mời cơm thì tôi phải đi ăn, có cần đi ngay bây giờ hay không?

Vương Trạch Vinh nghĩ thầm, dù sao cũng không có việc gì, nhân cơ hội này giao hảo với Kỳ Hiền Mẫn một chút cũng tốt.

Sài Trí Văn vui mừng vội vàng nói:

- Tôi sẽ đi gọi điện thoại ngay.

Mỉm cười nhìn Sài Trí Văn gọi điện thoại, trong lòng Vương Trạch Vinh đã sớm nghĩ tới nhân vật Kỳ Hiền Mẫn này, thông qua giao tiếp, Vương Trạch Vinh phát hiện Kỳ Hiền Mẫn tuy nói không nhiều nhưng tư duy rất mẫn tiệp. Người này đúng là rất quen thuộc tình hình Bắc Dương.

Khi Vương Trạch Vinh tới nhà Kỳ Hiền Mẫn thì ngoài Kỳ Hiền Mẫn ra còn có vợ và con gái hắn đang nấu nướng. Việc Vương Trạch Vinh tới khiến cho Kỳ gia rất coi trọng.

Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua vợ của Sài Trí Văn ra chào hỏi, đây là lần đầu tiên hắn gặp người này. Chỉ thấy cô gái tên Kỳ Sướng này trông xinh đẹp, bộ dạng không giống Kỳ Hiền Mẫn lắm mà giống bà mẹ hơn.

- Hoan nghênh bí thư Vương hạ cố đến chơi!

Kỳ Hiền Mẫn vừa cười vừa chìa tay ra bắt tay với Vương Trạch Vinh.

Sau khi ngồi xuống, Vương Trạch Vinh nhìn quanh căn nhà, trong nhà Kỳ Hiền Mẫn trang trí rất đơn giản, chẳng có gì hoa lệ cả. Có thể nhìn ra Kỳ Hiền Mẫn này là một người rất chú ý tới hình tượng của mình.

Mọi người trong nhà biết Kỳ Hiền Mẫn có chuyện muốn nói với Vương Trạch Vinh nên đều biết ý xuống nhà bếp chuẩn bị.

Sau vài câu chuyện phiếm, Kỳ Hiền Mẫn nhìn về phía Vương Trạch Vinh nói:

- Bí thư Vương, tình hình tỉnh Bắc Dương phức tạp phi thường, không hề Đơn giản như đang nhìn thấy đâu.

Vương Trạch Vinh gật gật đầu, nhìn về phía Kỳ Hiền Mẫn.

Chần chừ một chút, Kỳ Hiền Mẫn mỉm cười nói:

- Tôi nghe nói vợ của Bùi Vân Hoa có quan hệ thân thích với Chu Kiến Đào!

Nghe được lời này Vương Trạch Vinh liền thất kinh, mình đã thấy quan khí của Bùi Vân Hoa cứ quanh quẩn trung lập, chỉ có điều gần đây có nhiều lúc hướng về phía mình, hắn không phải người của Chu Kiến Đào!

Thấy lời nói của mình không khiến cho Vương Trạch Vinh phản ứng quá, Kỳ Hiền Mẫn thầm gật gật đầu, cười nói tiếp:

- Nếu muốn nhìn rõ một người cũng không dễ dàng gì, tôi cũng chỉ kể lại cho ngài những gì tôi nghe được mà thôi!

Hai người nhanh chóng không đề cập tới Bùi Vân Hoa nữa, sau khi buôn trời bán biển vài câu thì Kỳ Hiền Mẫn lại đưa ra một chuyện mới:

- Bí thư Vương, Quản Ngọc Hân đã tiến hành cuộc cải cách Nhà máy Hóa học Xuân Dương thông qua Đồng Trường Hải, chủ tịch tỉnh Chu Kiến Đào cũng đã đồng ý, hiện tại Nhà máy Hóa học có khá nhiều vấn đề.

Liên tục nói hai chuyện đều liên quan tới Chu Kiến Đào, Vương Trạch Vinh liếc nhìn Kỳ Hiền Mẫn đầy thâm ý, khẽ gật đầu. Hôm nay Kỳ Hiền Mẫn mời mình tới đây tiết lộ mấy điều này mới là trọng điểm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi