QUÂN KHỨ QUÂN Y CỰU

“Ngũ gia ta nói.. ta nói Ngũ gia người tốt xấu gì cũng nên đi bằng cửa chứ…”

Trương chưởng quỹ nhìn khung cửa sổ lung lay chực đổ mà thở dài.

Bạch Ngọc Đường một đêm nhảy cửa sổ hai lần, một lần là từ Khai Phong đệ nhất tửu lâu Đắc Nguyệt lâu nhảy ra ngoài, còn một lần nữa, là từ bên ngoài phòng của Khai Phong phủ Ngự miêu Triển đại nhân nhảy vào trong.

Lúc bỏ đi câu cuối cùng hắn nói là: “Đã xảy ra chuyện gì?!” Lúc đến câu nói đầu tiên cũng là: “Đã xảy ra chuyện gì?!”

Triển Chiêu rõ ràng sững sờ một chút, kỳ thực cũng không phải bất ngờ, pháo hoa liên lạc của Hãm Không đảo này, Bạch Ngọc Đường thấy tất nhiên là sẽ đến.

… Là kinh ngạc đến mừng rỡ.

Kinh ngạc vì hắn sốt sắng, mừng rỡ vì hắn đến ngay tức thì.

“Mèo thối, ta đang nói chuyện với ngươi đó.”

Triển hộ vệ hảo hảo ngồi ở đây, chắc cũng không có việc gì ghê gớm, Bạch Ngọc Đường tiện tay kéo ghế, xoay người tiêu sái ngồi xuống, không hề khách khí tự mình rót nước uống.

Uống xong hai chén, thấy Triển Chiêu vẫn ngồi ngẩn ra đó, Bạch Ngọc Đường cong khóe miệng muốn trêu chọc y, lúc này mới phát hiện ra sắc mặt y không tốt hình như đang có bệnh trong người, rời ghế đi tới, nhíu mày nói:

“Mèo con ngươi ngồi cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, không phải lại biến thành một con mèo bệnh rồi chứ?”

Triển Chiêu nhìn hắn, song chỉ cười không nói.

Triển Chiêu cười, Bạch Ngọc Đường lại giận.

“Hỏi thì ngươi phải nói chứ! Triển đại nhân kiểu cách nhà quan lớn thật a!”

Triển Chiêu trái lại cũng không tức giận, nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Không có gì.”

Bạch Ngọc Đường nhướng mày: “… Không có gì?”

Triển Chiêu gật đầu: “Không có gì.”

“… Không có gì, không có gì thì ngươi đốt pháo này làm cái gì? Giỡn chơi với ta sao!”

Triển Chiêu lắc đầu, trước mắt hoa lên, hít sâu, âm thanh mềm yếu nhẹ nhàng thoát ra khỏi môi: “Bạch huynh hiểu lầm, pháo hoa kia cũng không phải là Triển mỗ đốt.”

“Không phải ngươi? Toàn bộ Biện Kinh này cũng chỉ có ngươi cùng các ca ca ta là có, lại còn đốt lên từ phủ Khai Phong này, không phải ngươi lẽ nào là các ca ca ta? Bọn họ không có chuyện gì chạy đến phủ Khai Phong đốt làm gì? Đã ở phủ Khai Phong, ngươi không biết tự mình đốt mời bọn họ… Không phải ngươi nói với ta là ngươi vứt lung tung bị người ta nhặt được đem đốt chứ?”

Bạch Ngọc Đường nói nửa ngày trời đến giờ mới nói tới trọng điểm, Triển Chiêu mang theo ý cười chăm chú nhìn hắn: “Đại khái là vậy.”

“…”

Bạch Ngọc Đường thật sự có kích động muốn vớ lấy cái ghế đập vào đầu y, “Ngươi cho rằng pháo hoa liên lạc của Hãm Không đảo là ta tùy tiện làm cho người ta chơi sao!”

Hắn nổi cơn thịnh nộ, Triển Chiêu cũng không cam lòng yếu thế liếc xéo hắn, chỉ là đối với vẻ hung tợn của Bạch Ngọc Đường, y hữu khí vô lực đáp, tựa như chẳng hề để tâm: “Đốt cũng đốt rồi, Bạch huynh tính sao?”

“… Bây giờ ngươi đốt cũng đã đốt giỡn ta cũng đã giỡn ngươi còn hỏi ta tính sao ~~~~?”

Bạch Ngọc Đường tay đã đặt trên lưng, chỉ cần Triển Chiêu nói thêm câu nữa là lập tức vung ra bắt chuyện với y.

Thế nhưng Triển Chiêu lại buông mắt ho khan mấy tiếng. Bạch Ngọc Đường nắm chặt quyền, y là mèo bệnh, mèo bệnh, không tính toán với mèo bệnh! Nếu để mèo bệnh lại tức ngất đi lần nữa thì trái tim hắn không thể chịu đựng được!

Mới buông lỏng tay, lại thấy Triển Chiêu miễn cưỡng nâng mắt lên:

“Bạch huynh cho Triển mỗ một cây nữa.”

“…”

Thực sự là bị con mèo này làm cho tức điên không còn lời nào để nói!

Mỹ tửu của Đắc Nguyệt lâu bỏ thì cũng bỏ rồi, quay lại chẳng phải là tự vứt hết mặt mũi mình hay sao? Lại không muốn bị Triển Chiêu áp chế khí thế, vừa nghĩ lại, nhíu mày nói, “Không có gì?”

“Không có gì.”

“… Không có gì,”

Triển Chiêu chỉ cảm thấy hoa mắt, nhưng thấy Bạch Ngọc Đường xoay cổ tay một cái, cũng không biết làm cách nào bỗng dưng có thêm một chén rượu tinh xảo xuất hiện, chỉ thấy hắn vuốt nhẹ chén rượu trong tay, khẽ cười nói, “Không có gì vậy thì bồi Bạch gia uống rượu.”

Triển Chiêu nhìn hắn, xác nhận lại: “Uống rượu?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Uống rượu.”

“Vậy được.”

“Thật sao?”

“Thật.”

Bạch Ngọc Đường cười hì hì, đi đến bên giường Triển Chiêu, lại đi về bên cạnh bàn, cố ý khơi dậy hứng thú của Triển Chiêu: “Triển đại nhân muốn uống rượu a?… Đáng tiếc a,” tay chộp lấy ấm trà trên bàn rót vào chén rượu, bước hai ba bước đến trước giường, cánh tay thong thả đưa cho Triển Chiêu, “Đáng tiếc Triển đại nhân bây giờ chỉ có thể uống nước.”

Triển Chiêu bất giác mỉm cười, nhận lấy chén trà đưa tới:

“Con chuột trắng ngươi, biết ngươi nhất định không thỏa ý nguyện của ta. Vừa hay Triển Chiêu cũng hơi khát, như vậy vẫn phải đa tạ Bạch huynh.”

Bạch Ngọc Đường liên tục xua tay: “Ai, đừng cảm ơn đừng cảm ơn. Lời cảm ơn của Triển đại nhân, Bạch mỗ nhận không nổi.”

Triển Chiêu cũng không nói lời nào, chỉ buông mắt uống nước, Bạch Ngọc Đường biết y giận, lại không tiện thu hồi lời của mình, ngồi ở mép giường chuyển đề tài: “Triển Chiêu, ta thấy sắc mặt ngươi xám xịt, thật sự không sao chứ? Có muốn ta về mời đại tẩu đến xem một chút cho ngươi không?… Rồi rồi rồi, ta biết ngươi muốn nói không sao. Ai, ta nói mèo con nhà ngươi, uống chút nước thôi cũng sặc, đúng thật là… Được được được, ta không nói nữa, thu mắt mèo của ngươi lại đi, giữ chút khí lực chuyên tâm mà ho.”

Miệng dữ như vậy, tay cũng vỗ vỗ không hề nhẹ sau lưng y, một mặt không kiên nhẫn: “Tốt hơn chút nào chưa? Còn chưa khỏe?” Tay đùa cợt hơi dùng sức, không ngờ Triển Chiêu lại bị hắn đập nằm sấp xuống, vội vàng kéo y dậy, “Đều chỉ còn nửa cái mạng ngươi còn nói không  ——,… Triển Chiêu?… Triển Chiêu! Này! Này này! Ngươi tỉnh lại đi!”

Không khí như loãng ra, hít thở tương đối khó chịu, tim thít chặt lại, chặt tới mức phát đau, Bạch Ngọc Đường cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy, chỉ vỗ vào mặt Triển Chiêu, vội la lên:

“Mèo thối! Ta còn chưa hề làm gì cả mà! Ngươi, ngươi không phải mới thế đã ngỏm chứ?! Ngươi… Ngươi… Ngươi làm sao cười giảo hoạt như thế? Ngươi…! Con mèo thối nhà ngươi được lắm!”

Quả nhiên mèo đều là động vật nham hiểm, lại lợi dụng lòng hiệp nghĩa của mình không đành lòng ném y cái bộp xuống đất mà giỡn mặt mình, cố nén kích động quẳng y ra ngoài cửa sổ, Bạch Ngọc Đường lần thứ hai tự nói với mình, y là mèo bệnh, mèo bệnh, không tính toán với mèo bệnh. Hít một hơi thật sâu, trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, dễ chịu? Dễ chịu! Dễ chịu liền dời y về tư thế ngồi ngay ngắn, lại thanh thanh yết hầu: “Mèo con a…”

“?”

Triển Chiêu giương mắt nhìn hắn, lẳng lặng chờ lời tiếp theo.

“…”

“…”

“… Ta nói ngươi có thể đừng nhìn ta như cừu non đợi làm thịt vậy được không?”

“Bạch huynh, Triển mỗ cho rằng, cái này gọi là nghi ngờ.”

“Có gì khác sao?”

“Khác một trời một vực.”

“…”

Ở trong mắt ta chính là không khác.

Cũng lười dây dưa với y, bị y làm rối lên hầu như cũng quên luôn muốn nói gì.

“Ta nói Mèo con,”

Bạch Ngọc Đường vẻ mặt nghiêm túc, “Nếu ngươi nói không sao ta cũng không trở về tìm đại tẩu, để ngươi khỏi cho rằng ta cười phủ Khai Phong các ngươi không có nhân tài,” lại nhét một cây pháo hoa vào trong tay y, lại nói, “Ngày mai ta có chuyện quan trọng phải rời Biện Kinh, nếu thật sự có việc gì giải quyết không được thì đừng chịu đựng, đốt pháo hoa này, các ca ca ta ở ngay gần đây, thấy được chắc chắn sẽ đến giúp ngươi.”

Triển Chiêu gật đầu, nói: “Triển Chiêu biết rồi.”

Dừng một chút lại hỏi, “Vậy hôm nay mấy vị ca ca của Bạch huynh sao không tới?”

“Những nơi khác tất nhiên bọn họ tới, ở đây có ta rồi còn muốn bọn họ tới làm cái gì?”

“…”

“…”

“Được rồi được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi ta cũng không tranh cãi với ngươi nữa.” Vỗ về y hệt như dỗ dành đứa nhỏ, xoay người liền muốn đi.

“Bạch huynh.”

Bạch Ngọc Đường dừng bước, vẫn chưa quay người lại, chỉ hơi nghiêng đầu về hướng Triển Chiêu, cũng không nói lời nào.

Chỉ nghe Triển Chiêu chầm chậm nói:

“Bạch huynh trước khi đi, xin giúp Triển mỗ đóng cửa sổ lại, nếu như Bạch huynh muốn đi bằng đường cửa sổ, sau khi ra ngoài cũng xin đóng kỹ lại giùm.”

“…”

“…”

Mèo thối! Thu hồi lại lời nói mới rồi! Coi như là mèo bệnh cũng không nên khách khí với y!

“Bạch huynh.”

“… Bạch mỗ biết, ra ngoài rồi sẽ giúp ngươi đóng cửa sổ, Triển đại nhân còn có gì dặn dò?”

“… Bạch huynh.”

“…”

“Bạch huynh…”

“…”

“Xin lỗi.”

“… Xin lỗi?”

“Xin lỗi.”

“… Việc ngươi có lỗi với ta ít lắm sao? Lần này là chỉ việc nào?”

“…”

“Đừng! Ngươi đừng bày cái vẻ oan ức này cho ta xem nữa… Khụ, được rồi được rồi, ý của ta là, ngần ấy năm chúng ta năm thì mười họa đấu võ mồm thành nếp, cãi nhau ở Hãm Không đảo ngươi chạy trốn, lần này nếu cãi nhau ở phủ Khai Phong tất nhiên là ta chạy trốn không có ý gì khác.”

“…”

“…”

“Ngươi có trách nhiệm của ngươi có nguyên tắc của ngươi, ta cũng có trách nhiệm của ta có nguyên tắc của ta, cớ gì ai có lỗi với ai?”

“…”

“…”

Nghiêng đầu nói chuyện thực sự là mệt, Bạch Ngọc Đường xoay hẳn người lại, nở nụ cười,

“Triển đại nhân còn có gì muốn dặn dò sao?”

“Bạch huynh…”

“… Ai, đừng nhìn ta như vậy, ta lại không phải một đi không trở lại, có lời gì chờ ta về rồi nói, hai đại nam nhân chia tay một hồi làm gì mà đau xót bi thương cứ như hai mụ đàn bà sinh ly tử biệt.”

“… Triển mỗ không có ý đó.”

“Ta biết ngươi không có ý đó, ta cũng là tùy tiện nói một chút.”

“…”

“Lại không vui lại không vui, ta nói cái tính khó chịu của mèo con ngươi sao mà mười năm như một ngày a?”

“…”

“…”

“…”

Triển Chiêu vươn tay ra, y muốn kéo hắn lại, y muốn nói ngồi lại đây thêm chút nữa, y phất tay một cái, nhắm mắt lại.

Nghe thấy tiếng cửa sổ được đóng lại cẩn thận, nghe thấy tiếng mở cửa cẩn thận lại đóng vào cẩn thận.

Triển Chiêu mở to mắt, nhìn pháo hoa trong tay, suy nghĩ xem có nên để Triệu Hổ nhặt được lần nữa.

Nói dối có thiện ý, ngay từ đầu đã vậy.

Pháo hoa kia y cất giữ cẩn thận, sao có thể rơi ngoài cửa để người ta nhặt được? Triệu Hổ cho dù ngốc nghếch lỗ mãng, sao có thể đi đốt pháo hoa không rõ lai lịch?

Y muốn gặp Bạch Ngọc Đường, vậy nên y mới phối hợp diễn kịch cùng họ, y không muốn hắn thấy tình cảnh đó y giục hắn đi mau.

“Chờ đến khi rất già, già đến bạc cả tóc, già đến không còn răng, già đến không động được tay, không biết tình cảnh của Triển Chiêu và Bạch huynh là như thế nào.”

“Vậy dĩ nhiên là do con cháu dìu ra ngoài cùng nhau phơi nắng, thưởng thức chè thơm, nhìn con cháu tiếp tục sự nghiệp của chúng ta.”

Chúng ta đã hẹn cùng bên nhau đến già, làm túc địch cả đời, kiếp sau làm huynh đệ, cả đời.

Có phải là, ông trời an bài, kiếp này chúng ta làm túc địch, cả đời này chúng ta, nhất định là túc địch.

Có phải là, âm mưu nho nhỏ trong lòng bị ông trời biết được, nên ông trời mới muốn gọi y về.

Triển Chiêu mỉm cười,

Ván đã đóng thuyền, chết rồi người sống không tới, túc địch chính là túc địch đi.

Kiếp sau,

Đợi đến kiếp sau…

“Nguyện chúng ta kiếp sau thân như huynh đệ, không còn tranh chấp.”

Kỳ thực ta không muốn làm huynh đệ, không muốn một chút nào…

Triển Chiêu lại khẽ ho, hơi mím đôi môi có dòng suối nhỏ đỏ thẫm uốn lượn chảy xuống, lau đi, lại chảy xuống…

“Tháng ba gặp người, tháng ba xa người.”

Triển Chiêu nhớ đến một quẻ từng xin được.

Quen nhau vào tháng ba Biện Kinh tha thướt cành dương, khi đó đều còn là những thiếu niên ngông cuồng, không ai nhường ai.

Nếu vậy, hôm nay xem như biệt ly sao…?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi