QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

- Nếu ý nghĩ này của ta là đúng, như vậy có rất nhiều chuyện cũng có thể giải thích một cách đơn giản. Chúng ta luôn luôn có tâm cần diệt trừ Quân gia, nếu ta căn bản không cần quan tâm cũng biết. Lúc Quân lão đầu tắt thở cũng là lúc hết thảy thế lực Quân gia ở quân đội đều lục tục tan thành mây khói, bởi vì Quân Khương Lâm căn bản là sẽ không đi kế thừa! Hắn ngay từ đầu căn bản đã không có quyết định kia! 

- Đáng tiếc, hết thảy đều là tạo hóa trêu ngươi, gần hơn nửa năm nay hắn thay đổi, người khác hoặc không biết hoặc không rõ ràng nhưng ta thì biết rõ. 

Lý Thượng nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng: 

- Bởi vì ngay tại nửa năm phía trước, Quân Chiến Thiên tỏ ra lao lực quá độ, đã làm ra vài hành động an bài hậu sự. Nói cách khác, Quân gia đã tới thời khắc sinh tử. Cho nên Quân Khương Lâm không thay đổi không được! 

- Cũng chính là ở nửa năm trước, Quân lão nhi hướng bệ hạ đưa ra thỉnh cầu Quân Khương Lâm cưới Linh Mộng công chúa. Bằng vào bước đi Quân lão nhi muốn hướng Quân Khương Lâm nói rõ: Cái nhà này, ta đã chống đỡ sắp không nổi rồi. Chỉ có thể tận lực an bài hậu sự, hy vọng có thể tìm ra đường lui cho đời thứ ba, không đến mức ông nội hôm nay chết, tôn tử ngày kế vong. Chính là hoàng thượng ngay cả điểm này cũng không nương tình, trực tiếp bác bỏ. 

Lý Thượng nhẹ nhàng thở dài một tiếng: 

- Từ đó về sau, Quân Khương Lâm liền triệt để cải biến! Thúc đẩy hắn thay đổi, đó là vì hành động của Quân lão nhi, cùng thái độ của bệ hạ! Vì sao phải từ chối lời thỉnh cầu của Quân lão nhi? Điều đó muốn nói lên rằng bệ hạ không muốn đế quốc trong tương lai có Quân gia tồn tại! Cũng chính là việc này đã k1ch thích Quân Khương Lâm, cho nên hắn không còn che dấu tài hoa kinh thế,nhất nhất triển lộ, cái đạo lý này nếu bị bệ hạ nghĩ thông suốt, không chừng bệ hạ phải uất ức mà chết.

Lý Thượng thanh âm ngưng trọng: 

- Du Nhiên, con hiểu chưa? động lực thúc đẩy Mạc Quân Lâm thay đổi chính là áp lực kia! Chính là cường đại áp lực, đã làm cho Quân Khương Lâm không thể đứng yên. Khi hội đủ thiên địa nhân bức bách một người thì sẽ làm cho người ấy thay đổi, cho dù là người nhu nhược không có dũng khí nhất, cũng sẽ biến thành anh hung dưới áp lực như vậy! Cho nên Quân Khương Lâm thay đổi, biến đổi ngoài dự liệu nhưng lại rất hợp tình hợp lý. 

Lý Du Nhiên thâm trầm tự hỏi, như có suy nghĩ gì, chậm rãi gật đầu. 

Lý thái sư phỏng đoán, cố nhiên có vài phần đạo lý, nhưng hắn vẫn vĩnh viễn cũng không nghĩ ra, theo hắn phỏng đoán nữa, lại chỉ sẽ càng đi càng lệch! Bởi vì, Khương Lâm "này" không phải Khương Lâm "kia"! Sai một ly đi một ngàn dặm, huống chi điểm xuất phát đã sai lầm rồi. 

Đối với Quân Khương Lâm, ông nội nơi này chân thành khuyên bảo cho con, nếu con không có mười phần nắm chắc có thể một kích tuyệt sát, thì con nhất định không nên ra tay động thủ. 

Lý Thượng nheo nheo hàng lông mi trắng, nở nụ cười yên tĩnh, nói: 

- Cái con và Lý gia muốn, thủy chung bất quá chính là quyền thế mà thôi. Nhưng cái Quân Khương Lâm muốn không phải là quyền thế, hắn thậm chí coi thường quyền thế. Cho nên, Quân Khương Lâm cùng chúng ta thực chất không có gì xung đột, giữa hắn và con so với sự mâu thuẫn cừu hận của ta cùng Quân Chiến Thiên lão nhân là hoàn toàn bất đồng. 

- Hắn coi thường quyền thế? Làm sao người biết được? 

Lý Du Nhiên nhíu lông mày, quan to lộc hậu, quyền khuynh thiên hạ, người nào không muốn? Dưới một người trên vạn người, cái mùi vị tuyệt vời đó thử hỏi ai mà không hâm mộ? Đứng đầu thiên hạ, quyền sinh quyền sát, đêm đêm cùng mỹ nhân đầu ấp tay gối, một tiếng hô vạn người cuối đầu, những thứ như vậy ai không hướng về? Vì sao Quân Khương Lâm có thể thờ ơ, không muốn đây? 

Hắn không tin! 

Tự đáy lòng hắn không tin! 

- Kỳ thật điểm này, chỉ qua thái độ, trong cử chỉ của Quân Khương Lâm cũng có thể nhìn ra được. Người này tuyệt không thèm để ý cách nhìn bất luận là của kẻ nào, cũng sẽ không để ý cái gì sinh tử vinh nhục. Tự nhiên mà vậy, cũng càng không cần vinh hoa phú quý. Hắn có thể nhấc tay từ bỏ gia tài, sống giữa ngàn vạn bá tánh, nhưng lại cũng là người vô cùng phung phí xa hoa giữa ngàn vạn người. Hắn vốn không cần xem thái độ của người trong thiên hạ, không để thiên hạ vào mắt, làm theo ý mình, muốn làm gì thì làm, tiêu sái tự nhiên, không hi vọng có nửa điểm ước thúc trong người. 

Lý Thượng thở dài một hơi: 

- Hắn chính là một người như vậy. Cho nên, mục tiêu mà hắn theo đuổi so với chúng ta mà nói thì cao hơn nhiều! Cao hơn cả con! Điểm này, ta không muốn thừa nhận chút nào, nhưng cuối cùng cũng phải nhận! 

"So với ta cao hơn? So với ta hơn?" Lý Du Nhiên chậm rãi nhai nuốt lấy những lời này, đột nhiên cảm thấy được một trận chua sót. Chính mình hao hết tâm tư sở muốn theo đuổi, nhưng ở trong mắt người khác lại hoàn toàn không có ý nghĩa gì sao? 

Đây đối với một người luôn luôn tâm cao khí ngạo như Lý Du Nhiên mà nói, đây là một việc châm chọc chua cay nhất! 

- Đích thị là vậy, chính là so với con rất cao. Dã tâm của con, ta thấy được,thấy rõ là khác… 

Lý Thượng lông mi trắng thưa thớt nhẹ nhàng nhúc nhích lên: 

- Con suốt đời sở cầu, nhiều nhất cũng chỉ là làm một vị đế vương nhân gian! Độc bá nhất phương, nắm núi sông nghìn vạn dặm. Dù cho không được như vậy thì cũng là muốn công muôn đời sau, dưới một người trên vạn người! Đây chính là mục tiêu của con, mùi vị nắm trong tay quyền thế tuyệt đối có thể làm khuynh đảo tất cả. Để có được cái mùi vị tuyệt vời đó, con có thể từ bỏ tất cả, bất chấp tất cả để đạt được. 

- Vâng, chính là vậy. 

Lý Du Nhiên nhẹ nhàng nhếch cao đôi hàng mi thách thức, ẩn chứa vài phần sát khí tàn khốc: 

- Thời cơ không ưu ái một ai, nam nhi phải tự mình cố gắng, hoàng đế luân phiên làm. Minh triều đến nhà của ta! Nếu có cơ hội, con sẽ nổi lên, khuấy động can qua, xây dựng nghiệp lớn của Lý gia ta! Vương triều Lý gia thiên thu bất hủ! 

- Nhưng cái mà Quân Khương Lâm theo đuổi, lại rõ ràng chính là tiêu diêu ngoài vạn vật, tiêu diêu tự tại vượt lên cả vương quyền và các thế lực kinh khủng! Tỷ như, Phong Tuyết Ngân Thành, lại tỷ như, Huyết Hồn sơn trang. Hay thậm chí cao hơn cũng chưa biết chừng! 

Lý Thượng thở dài: 

- Mà điểm này, hiện tại bệ hạ cũng đồng dạng thấy rất rõ ràng. Cho nên hắn hiện tại, so với trước kia cần khoan dung hơn, đương nhiên, cũng hối hận vô cùng. 

Lý thái sư cười dài đầy thâm ý. 

- Nghe qua ông nội dạy bảo, bệ hạ sẽ hối hận, con còn có thể lý giải, nhưng bệ hạ tại sao có thể so với trước kia còn muốn khoan dung hơn là sao? Trước kia bệ hạ chẳng lẽ chưa từng có nhẫn nại khoan dung sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi