QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Từ chỗ Quản Thanh Hàn đi ra, Quân Khương Lâm thuận đường ghé qua tiểu viện của mình, xem xét tình hình trước mắt của Dạ Cô Hàn, dù sao Dạ Cô Hàn huyền công đã tẫn phế, đan điền tổn hại, trước đó còn chịu nội thương ngoại thương nghiêm trọng, thể chất hiện giờ so với người bình thường còn yếu hơn nhiều. Không biết có phải là Dạ Cô Hàn đột nhiên có ý chí cầu sinh mãnh liệt hay không mà thân thể giập nát bây giờ lại bừng bừng sức sống, điều này khiến Quân Khương Lâm phi thường bất ngờ.

Một người trong tình trạng như thế, chỉ dựa vào nghị lực cùng với ý chí cầu sinh, tình hình của Dạ Cô Hàn lúc này thật sự nằm ngoài dự đoán của Quân đại thiếu. Nhưng lúc này Dạ Cô Hàn đang ngủ, Quân đại thiếu cũng không tiện quấy rầy hắn, lúc trước cứu hắn nửa cái mạng coi như đã nể mặt tam thúc rồi, ngày đó dù Linh Mộng có cầu xin thế nào, nếu không có một câu của tam thúc thì Quân đại thiếu còn lâu mới làm mấy chuyện này, đây mới là nguyên nhân chính hắn cứu Dạ Cô Hàn.

Rời khỏi tiểu viện đi tới đại sảnh, Quân đại thiếu tính toán một chút, quyết định chuẩn bị bắt tay vào việc giúp Quân lão gia tử tiến giai.

Việc này cũng không phải Quân Khương Lâm quá vội vã, mà bởi vì Quân Khương Lâm vĩnh viễn tin tưởng một câu: Đồ tốt, nhất là đồ ăn ngon rơi vào tay mình chưa chắc đã là của mình, tùy lúc có thể bị kẻ khác cướp đi, chỉ có nuốt vào bụng rồi, tiêu hóa hết rồi, lúc đó mới chính thức tính là của mình.

Cửu cấp huyền đan này trước đây đã làm nổi lên một trận phong ba bão táp, dẫn động biết bao cường giả đến tranh đoạt, đồ tốt như vậy tất nhiên rất dễ bị người khác cướp mất.

Hơn nữa, giờ đây Quân gia đã có ưu thế lớn lao, ngạo thị cả Thiên Hương, thậm chí là toàn bộ thiên hạ, nhưng Quân đại thiếu cũng nhận biết rõ ràng, thực lực thật sự của Quân gia vẫn rất yếu, còn lâu mới có thể sánh bằng với một siêu cấp thế gia. Chính là hư trương thanh thế mà thôi.

Chỗ dựa lớn nhất của Quân gia chính là vị sư phụ hư cấu kia, nhưng vị cường giả thần bí kia vốn là không có thật, trên dưới Quân gia căn bản là không có một vị Thần Huyền cường giả chân chính nào cả, chính mình tuy rằng nói là thắng được Thần Huyền tứ phẩm nhưng thực lực thật sự lại không được như vậy.

Để Quân gia có thể trở thành một siêu cấp thế gia thực sự vẫn cần thời gian tích lũy không nhỏ, mà trước mắt trong gia tộc cần phải có một vị Thần Huyền cường giả hàng thật giá thật, vì thế giúp lão gia tử đề thăng giai vị chính là việc cấp bách nhất hiện nay!

Quân Khương Lâm dẫn theo hai người Quân Chiến Thiên cùng thảo nguyên ưng thần Ưng Bác Không tiến vào tầng dưới cùng của tào tháp mới xây. Đây là tầng lúc xây dựng Quân Khương Lâm đặc biệt yêu cầu phải cực kỳ rắn chắc, tất cả đều được xây bằng những khối đá hoa cương lớn, vô cùng chặt chẽ kín đáo, cho dù bên trong có cố ý hét lớn thì người bên ngoài cũng không thể nghe được!

Mục đích, chính là vì thời khắc này!

Bởi vì lực lượng dao động của cửu cấp huyền đan thực sự quá lớn!

Ba người sau khi tiến vào, bên ngoài Quân Vô Ý lập tức điều động đội ngũ tinh nhuệ nhất đem toàn bộ tòa tháp vào trong phạm vi bảo vệ, trong tối ngoài sáng bố trí không dưới mười đạo. Quân Vô Ý, Tống Thương, Hải Trầm Phong tam đại Thiên Huyền cao thủ đứng thành hình chữ phẩm chia ra ba hướng, toàn bộ tinh thần đề phòng, sẵn sàng tiêu diệt tất cả những kẻ quấy nhiễu.

Quân Khương Lâm còn phân phó đội viên của Tàn Thiên, Phệ Hồn phụ trách phòng hộ bên trong, mỗi người đều ẩn mình trong bóng tối, đao kiếm cầm tay, huyền thú cân kình nỏ lấp lóe hàn quang. Xung quanh đều là cạm bẫy, ngoài khói độc mê hồn ra còn có bảy tám chỗ bố trí ám khí đặc chế được tẩm độc thủy lần trước Quân Khương Lâm để lại. Tại đây, chỉ cần đi nhầm nửa bước thì cho dù ngươi có là Thiên Huyền hay thậm chí là Thần Huyền cao thủ cũng phải vạn kiếp bất phục, máu văng năm bước.

Thực lực chiến đấu như vậy, mai phục kĩ càng như vậy, cho dù Chí Tôn tới làm phiền, nếu muốn đột phá tầng tầng lớp lớp mai phục này cũng khó như lên trời!

Bên trong tháp!

Lúc Quân Khương Lâm xuất ra khỏa huyền đan, năng lượng tinh thuần dao động đến cực điểm, làm cho Ưng Bác Không trợn to hai mắt mà nhìn, sau một lúc lâu mới chép miệng nói:

- Con mẹ nó, trước đây người trong thiên hạ đều đánh nhau sống chết để tranh đoạt vật này. Thậm chí lão tử cũng chạy ngàn dặm từ thảo nguyên tới đây, không nghĩ tới đồ chơi này vẫn yên ổn nằm trong tay ngươi, căn bản chưa hề lộ diện, vậy cái vật chúng ta tranh dành lúc trước rốt cục là vật gì?

- Vật kia là đồ giả!

Quân Khương Lâm ngoáy mũi, cười hắc hắc, không có nửa điểm ngượng ngùng nói:

- Kỳ thật đêm hôm đó nhìn thấy các ngươi thi nhau tranh đoạt đồ giả kia, trong lòng ta thật sự cảm thấy áy náy.

Ưng Bác Không hừ một tiếng, trừng mắt nói:

- Nhìn ngươi cười đắc ý như vậy, làm gì có tí tẹo áy náy gì? Tức giận với ngươi đúng là lãng phí tình cảm, ta cũng chẳng thèm để bụng, dù sao từ trước tới giờ lão tử không hề có ý muốn chiếm đoạt khỏa huyền đan này. Rèn luyện chiêu pháp, đề thăng thực lực bản thân mới là việc nên làm.

- Ngài không để ý thì quá tốt, vậy Ưng đại chí tôn tốt bụng, độ lượng chắc chắn sẽ giúp gia gia của ta tiến giai rồi.

Quân Khương Lâm cười hĩ hĩ, trêu đùa nửa câu, đột nhiên vẻ mặt trở nên ngưng trọng, hướng Ưng Bác Không vô cùng trịnh trọng nói một câu:

- Lão Ưng, ta nhờ vào ngài!

Những lời này, Quân Khương Lâm nói ra đúng là thành tâm thành ý. Dù sao, Quân lão gia tử chính là người thân thiết nhất của mình ở cái thế giới này. Thực lực của gia gia được đề thăng tất nhiên là quan trọng nhưng tính mạng của gia gia lại càng quan trọng hơn. Thực lực tăng lên nhiều ít không quan trọng, thậm chí là không tăng lên chút nào cũng không sao, tính mạng mới là quan trọng nhất!

Tuy rằng việc này Quân đại thiếu có mười phần nắm chắc, nhưng vẫn phải nói ra lời thỉnh cầu này! Không phải vì chuyện gì khác, mà là muốn cho Ưng Bác Không biết chuyện này ta nhất định không được phép thất bại!

Tổn thất không nổi!

Chỉ được phép thành công, không được thất bại!

Ưng Bác Không thần sắc nghiêm túc, nặng nề nói:

- Yên tâm!

Tiếp theo hắn chau mày nói:

- Chuyện này dựa vào một mình ta thì không được, còn cần vài loại dược liệu đặc thù phụ trợ mới được, những dược liệu đó đều là…

Quân Khương Lâm lật bàn tay một cái, giống như ảo thuật trong lòng bàn tay đã xuất hiện ba loại dược liệu!

Ba loại thiên đại kỳ dược!

Thiên Tinh thảo!

Tam sắc linh chi!

Cửu huyền căn!

Ba loại dược liệu cần có để dung hợp với huyền đan đều có đủ, hơn nữa, chất lượng, số lượng mỗi loại đều vượt xa tiêu chuẩn bình thường!

Ưng Bác Không sợ hãi than thầm, kiểm tra một lượt rồi nói:

- Tiểu tử người cũng quá thần thông quảng đại, mấy thứ này ngươi cũng chuẩn bị đầy đủ rồi, vậy hoàn toàn không có vấn đề gì nữa!

Lúc này, Quân Chiến Thiên mới biết, Quân Khương Lâm lấy cửu cấp huyền đan là vì muốn đề thăng thực lực cho mình.

Lão không khỏi có chút bất mãn nói:

- Khương Lâm, gia gia đã lớn tuổi rồi, dùng thứ tốt như vậy còn có ích lợi gì? Không khéo làm hỏng cả thiên tài địa bảo cùng cơ duyên lớn lao này, còn làm hao tổn huyền công của Ưng Chí Tôn. Nếu nhất định phải tiến hành, sao không giúp con hoặc tam thúc của con đề thăng, chẳng phải như vậy đối với Quân gia là hảo sự lớn lao sao? Quân gia ta sẽ càng thêm cường thịnh! Để ta dùng chẳng phải quá lãng phí sao?

Quân Khương Lâm mỉm cười, trong mắt ánh lên tình cảm sâu sắc, chậm rãi nói:

- Gia gia nói vậy là sai rồi. Chính bởi vì gia gia lớn tuổi mới càng cần vật này. Cần biết tuổi thọ của mỗi người là không giống nhau, chỉ cần không có gì bất trắc thì người thường có thể sống tới sáu mươi, tám mươi tuổi, còn huyền giả phần lớn là ngoài trăm tuổi, nếu đạt đến Thiên Huyềnđỉnh phong có thể sống tới một trăm năm mươi đến hai trăm tuổi. Đây là nếu người đó cả đời bình an không có bất kỳ chuyện phát sinh ngoài ý muốn nào.

Quân Khương Lâm thở dài một hơi nói:

- Nhưng gia gia tuổi trẻ đã làm tướng, chinh chiến cả đời, trên người vết thương lớn nhỏ nhiều vô số kể, thân thể sớm đã tổn hao nhiều, nguyên khí cũng bị tổn thương, trước mắt có huyền khí tinh thuần đè nén nên chưa có vấn đề gì lớn. Nhưng vạn nhất cùng cường giả đồng cấp kịch liệt giao đấu hay thình lình bị một trận ốm, rất có khả năng sẽ làm những thương thế cũ đồng thời tái phát, khi đó thật là hết cách cứu vãn. Nếu gia gia dùng viên huyền đan này, thứ nhất có thể gia tăng trăm năm tuổi thọ, thứ hai đem thân thể điều dưỡng lại một lần, khôi phục trạng thái tốt nhất của thân thể.

Quân Khương Lâm cười cười:

- Còn con và tam thúc đã có tính toán khác, thậm chí so với cách này còn hữu hiệu hơn, gia gia cứ thoải mái, buông lỏng tinh thần đi.

Quân Chiến Thiên vuốt vuốt râu dài, trầm tư không nói. Đúng là vẫn có chút không muốn. Người già đều có tâm tính như vậy, tất cả đồ tốt chính mình thì luyến tiếc không dám dùng, nhưng lại hận không thể đem tất cả thiên tài địa bảo toàn bộ nhét vào bụng con cháu mình, dù chỉ một phần nhỏ cho bản thân cũng không cần. Được như vậy đã rất hài lòng, rất vui vẻ rồi!

Trước mắt, Quân Chiến Thiên chính là có ý nghĩ như vậy.

Thấy lão gia tử vẫn do dự, Quân Khương Lâm sốt ruột nói:

- Gia gia, nếu người vẫn không chịu dùng con sẽ lập tức đem mấy thứ đồ này hủy đi, đồ chơi này mặc dù là thứ tốt nhưng cũng là mầm họa, dù sao thì con và tam thúc cũng không dùng đến! Gia gia, người phải biết rằng, hiện tại gia gia chính là người quan trọng nhất của Quân gia, làm việc nên lấy đại cục làm trọng a!

Sau khi nghe mấy lời có lý có tình, có mềm có rắn của Quân đại thiếu, rốt cục Quân lão gia tử phải đồng ý. Nhưng cuối cùng vẫn hỏi lại xem có thật Quân Khương Lâm và Quân Vô Ý có biện pháp khác không, sau đó mới yên tâm.

Quân Khương Lâm liếc nhìn Ưng Bác Không, không thể nói nhiều, có mấy lời thật sự không thể nói trước mặt hắn, vừa mới hao phí không ít tâm cơ mới khiến lão gia tử đáp ứng, thậm chí sống lưng còn toát mồ hôi lạnh.

Chuyện này đối với một kẻ cho dù tàn sát cả thiên hạ cũng chưa chắc chớp mắt một cái như Lâm Quân mà nói đúng là một chuyện khó tin.

E sợ đêm dài lắm mộng, Quân lão gia tử vừa đáp ứng, Quân đại thiếu lập tức đem một chút Thiên Tinh thảo đập nát, huyền công bốc lên, quang mang màu hồng chợt lóe, dược tính tinh thuần của Thiên Tinh thảo đã phủ lên trên cửu cấp huyền đan. Thoáng chốc, lực lượng mênh mông của huền đan đột nhiên bị kìm hãm, trong nháy mắt toàn bộ nội liễm, năng lượng tinh thuần vốn dao động không ngừng lập tức biến thành đứa trẻ ngoan ngoãn…

Quân Khương Lâm còn chưa kịp cảm thán, lập tức quay sang Ưng Bác Không đánh mắt một cái, Ưng Bác Không ngầm hiểu ý, đi tới phía sau Quân Chiên Thiên, đôi nhục chưởng một đặt tại huyệt Bách Hội ở đỉnh đầu Quân Chiến Thiên, một đặt tại Tâm Linh huyệt sau lưng. Cùng lúc đó, Quân Chiến Thiên khoanh chân ngồi xuống, hai mắt khép hờ, tướng mạo trang nghiêm.

Tam Sắc linh chi vừa phát ra một mùi thơm ngát tràn ngập không khí, lập tức được Quân Khương Lâm vận khởi Khai Thiên Tạo Hóa công đem dược tính toàn bộ nhập vào trong huyền đan, không hề lãng phí một chút nào. Đột nhiên, huyền đan sáng lên như một tiểu mặt trời, ánh sáng chiếu rọi bên trong tháp, ba người đều cảm thấy mắt đôi mắt đau nhức không thể nhìn gần được!

Một vầng sáng đột nhiên lóe lên chói mắt, nhưng lại làm lòng người cảm thấy bình an nhu hòa.

Quân Khương Lâm không hề chần chừ, hét lớn một tiếng, Khai Thiên Tạo Hóa công toàn lực vận chuyển, ánh sáng của huyền đan lại kịch liệt chớp động, một dòng nước màu vàng mang theo mùi thơm ngát từ bên trong huyền đan bắn ra, vừa khéo rơi vào miệng Quân Chiến Thiên.

Cùng lúc đó, linh dược cuối cùng là Cửu Huyền Căn trong tay Quân Khương Lâm cũng hóa thành một dòng nước màu xanh nhạt, cùng đi vào trong miệng Quân Chiến Thiên. Không rớt mất một chút nào!

Ưng Chí Tôn cũng phát động toàn bộ thực lực, huyền khí liên miên không dứt tuôn vào kinh mạnh Quân Chiến Thiên.

Quân Khương Lâm rốt cục thở phào nhẹ nhõm, tình hình trước mắt hết thảy đều thuận lợi! Có thể nói đã thành công một nửa! Vô luận là Thiên Tinh thảo hay Tam Sắc Linh Chi quân Khương Lâm đều chọn được loại tốt nhất, về phần Cửu Huyền Căn lại càng là phần tinh hoa nhất.

Ba loại linh dược cùng hòa vào nhau, hơn nữa còn có thực lực của Ưng Chí Tôn, gia gia tiến giai là chuyện tất nhiên. Ngôn Tình Sắc

Đến lúc này, Quân Khương Lâm mới rảnh để dùng thần thức tra xét động tĩnh xung quanh. Hiện tại chính là thời điểm quan trọng, một chút kinh động cũng đủ hủy diệt một Chí Tôn và một người sắp tiến giai Thần Huyền! Một chút sơ ý cũng không được!

Nói thật, Ưng Bác Không có thể thống khoái đáp ứng như vậy đã nằm ngoài dự tính của Quân Khương Lâm. Lấy kiến thức của Ưng Bác Không như thế nào lại không biết việc này hung hiểm đến mức nào.

Nếu không tiến giai, tất gặp tai ương!

Ở giai đoạn khẩn yếu nhất, chỉ cần một đứa trẻ ba tuổi khóc lớn một tiếng cũng đủ làm hai người tâm ma quấy nhiễu, tẩu hỏa nhập ma!

Quân Khương Lâm cứ tưởng phải phí một phen chém gió, hoặc đáp ứng điều kiện gì đấy, nhưng hiện tại xem ra mình đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, sống chung lâu ngày nhất định sẽ phát sinh cảm tình, cho dù là Chí Tôn cường giả cũng không ngoại lệ.

Bên ngoài hoàn toàn im ắng, không một tia động tĩnh.

Quân Khương Lâm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không có gì nguy hiểm…

Đến lúc này, Quân Khương Lâm mới cảm thấy hình như mình đã quên mất điều gì đó, nhưng cẩn thận nghĩ lại vẫn nghĩ không ra, không khỏi trầm ngâm suy nghĩ. Yên lặng túc trực, hi vọng có thể nghĩ ra mình rốt cục là đã quên mất chuyện gì, hay đã xem nhẹ điều gì.

Bên kia, một tầng sương trắng nồng đậm từ người Quân Chiến Thiên toát ra, chậm rãi đem Ưng Bác Không bao phủ vào bên trong.

Quân Khương Lâm nhìn thấy màn sương trắng nồng đậm này không tự chủ được nhớ đến linh khí tinh thuần bên trong Hồng Quân Tháp, sau đó lại nhớ đến sương trắng quỷ dị trong Thiên Phạt sâm lâm, trong lòng thầm cảm thán, thiên hạ to lớn, thật sự lắm chuyện kỳ lạ.

Đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, mơ hồ nhớ ra mình rốt cục đã quên mất chuyện gì.

Mai Tuyết Yên, Mai Thiên Thiên!

Hai nữ tử này luôn theo mình từ Thiên Nam, đến hôm tiến vào Thiên Hương thành rõ ràng còn thấy các nàng ngồi chung với Quản Thanh Hàn trong xe ngựa, nhưng bây giờ…

Các nàng rốt cục đã rời xe ngựa lúc nào? Lại biết mất từ bao giờ?

Quân Khương Lâm đột nhiên hít sâu một hơi, nhíu mày.

Tuy rằng lúc đó rất hỗn loạn, nhưng mình đã quen ứng phó loạn cục rồi, lúc nào cũng mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, xe ngựa ở ngay phía sau mình, các nàng xuống xe lúc nào theo lý mà nói bất kể thế nào cũng không qua được mắt mình mới phải. Nhưng mình lại cứ như vậy không hề phát hiện các nàng biến mất từ lúc nào!

Hơn nữa, một cô gái xinh đẹp như tiên một khi xuất hiện, nhất định khiến mọi người xôn xao, nhưng Quân Khương Lâm nhớ lại tình cảnh lúc đó, trong mắt mọi người hoàn toàn không lộ ra một chút thần sắc kinh ngạc nào!

Như vậy có nghĩa không có người nào trông thấy các nàng xuống xe!

Có thể biến mất như thế nào? Dọc đường mình đã dùng ít nhất hơn mười phương pháp thử hai nữ nhân này, thủy chung không hề phát hiện điều gì dị thường. Chẳng lẽ thực lực của hai nữ tử này đã cao siêu tới mức ngay cả mình cũng nhìn không thấu? Có thể tại trước mặt mình vô thanh vô tức bỏ đi, cái này là thực lực cỡ nào?

Thật là khủng bố cỡ nào a!

Xem bộ dạng hai nữ tử đó, cho dù lớn hơn mình cũng tuyệt đối không hơn bao nhiêu. Chẳng lẽ các nàng đều đã vượt qua trình độ của Chí Tôn cao thủ? Chuyện này sao có thể!

Nếu không phải như vậy thì chuyện tình trước mắt phải giải thích thế nào?

Quân Khương Lâm nhíu mày, trong lòng réo lên hồi chuông cảnh tỉnh. Nhớ lại chặng đường đến Thiên Hương, đem tất cả mọi chuyện dọc đường cẩn thận hồi tưởng lại một lần!

Nhớ lại từng động tác nhỏ của hai nàng, từng biểu hiện nhỏ, suy đi tính lại, rốt cục Quân Khương Lâm đã phát hiện ra hai điểm đáng ngờ. Người thứ nhất chính là lục y thiếu nữ, trong hơn một tháng hành trình diện mạo hình như có chút thay đổi, tuy rằng chỉ là lông mày thay đổi kich thước một chút, nhưng lúc này cũng bị Quân Khương Lâm phát hiện ra.

Lục y thiếu nữ từng dịch dung, điều đó đã thừa nhận không hề nghi ngờ. Nhưng vì sao phải dịch dung? Đoàn người của mình toàn là quân đội không hề có chuyện gì với một tiểu cô nương, chẳng lẽ các nàng sợ bị nhận ra? Nói cách khác, trước đây nhất định mình đã gặp qua nàng rồi!

Như vậy, nàng rốt cục là ai?

Bạch y thiếu nữ Mai Tuyết Yên hẳn là không dịch dung, điều này rất rõ ràng, mà nàng đối với mình rõ ràng là có thành kiến, suốt dọc đường luôn tìm mình gây phiền toái. Điểm ấy cũng đáng để xem xét, chẳng lẽ trước đây mình đã đắc tội với nàng?

Nhưng nàng không có dịch dung, bản thân mình cũng chưa từng gặp qua. Nếu nói đắc tội thì đắc tội lúc nào?

Hơn nữa, tuyệt thế mỹ nữ như vậy, nếu mình quả thật đã gặp qua, tuyệt đối không thể quên được!

Mặt khác, lúc gặp mặt, các nàng đang cùng Phong Tuyết Ngân thành giằng co!

Quân Khương Lâm thở dài một hơi, hai nữ tử này tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường! Suy nghĩ cẩn thận một lượt, Quân Khương Lâm vẫn không nghĩ ra hai nữ nhân này rốt cục là ai!

Trong lòng hắn một lần nữa lại nổi lên hoài nghi: Lục y thiếu nữ cùng Xà Vương Thiên Tầm hẳn là có một vài quan hệ. Nếu không, dọc đường đi mình không ngừng bị độc xà gây rối, sao có chuyện trùng hợp như thế! Cho dù không phải là Xà Vương cũng tuyệt đối có quan hệ tỷ muội. Điểm này, tuyệt đối không sai!

Nhưng bạch y thiếu nữ là ai? Cái tên Mai Tuyết Yên trước đây chưa từng nghe qua, chẳng lẽ cùng vị Nguyệt Nhi cô nương ở Linh Vụ hồ Nghê Thường các có liên quan?

Tại giờ phút này, Quân Khương Lâm đột nhiên có một loại cảm giác kì lạ: Cuộc sống sau này của mình cùng hai nữ tử này sẽ có vô số vướng mắc!

Hoặc là vô số phiền toái…

Về phần diễm phúc, Quân Khương Lâm tuy cảm thấy con người mình rất tốt, nhưng cũng không tự sướng đến mức cho rằng một nữ tử vừa mới nhìn thấy mình đã đem lòng yêu quý.

Trăm vạn điều đều không tìm ra chút manh mối nào. Thật sự là phiền toái a. Quân Khương Lâm thở dài một tiếng.

- Tiểu tử ngươi than thở cái gì?

Một thanh âm đột ngột vang lên.

Quân Khương Lâm mở mắt, thấy Quân Chiên Thiên thần thái rạng rỡ đứng trước mặt, đang thân thiết nhìn mình.

Quân Khương Lâm vui mừng hỏi:

- Gia gia, cảm thấy trong người thế nào? Có đột phá thành không hay không?

- Đột phá? Có đột phá thành công hay không à?

Quân lão gia tử thổi thổi ria mép, cười ha hả nói:

- Quả thực là đột phá thật lớn, ta nằm mơ cũng không ngờ kiếp này có thể đạt tới trình độ như thế!

- Đúng vậy, tiến bộ của Quân lão quả thực làm người khác khó tin!

Ưng Bác Không dùng một loại khẩu khí mỏi mệt tới cực điểm, cổ quái nói, trong giọng nói mơ hồ còn có phần hâm mộ, có phần ganh tị.

- Ở giai đoạn cuối cùng, gia gia của ngươi thiếu chút nữa đã đem ta hút khô rồi!

Ưng đại chí tôn cười khổ một tiếng nói:

- Hơn nữa, huyền đan lực, linh dược lực không ngờ có tác dụng lớn như vậy, đúng là hiếm thấy! Ngắn ngủi mấy canh giờ thế mà…

Ưng Bác Không chua sót cười nói:

- Kết quả như vậy, làm cho lão phu cảm thấy cả đời chỉ biết sống chết luyện công đúng là ngu hết chỗ nói!

- Chẳng lẽ tiến bộ rất lớn?

Quân Khương Lâm mừng như điên hỏi.

- Há chỉ có rất lớn mà thôi!

Quân lão gia tử rất vui vẻ, cười khoái chí nói:

- Trước khi đột phá, lão phu đã là Thiên Huyền đỉnh phong, vốn sắp tự mình đột phá, bây giờ có linh dược hỗ trợ, huyền đan nhập thể còn có Ưng Chí Tôn dùng huyền công thúc đẩy, ta lập tức đột phá thành công lên Thần Huyền nhất phẩm!

- Sau đó gia gia ngươi tiếp tục hấp thu lực lượng của Huyền đan mạnh mẽ phá tan hàng rào đạt tới Thần Huyền nhị phẩm!

Ưng Bác Không thở dài nói:

- Mà vẫn chưa dừng lại ở đó, đến lúc đó lực lượng của Huyền đan đã giảm sút nhưng dược lực của ba loại linh dược lúc này lại mãnh liệt bộc phát, trực tiếp thay thế lực lượng của huyền đan lúc trước, cuồn cuộn tiến vào trong kinh mạnh đấu đá tứ tung. Suýt nữa làm lão tử mệt chết, vất vả lắm mới bảo vệ được kinh mạnh cho Quân lão. Lúc này, lão phu lại đột nhiên phát hiện, gia gia của ngươi cái lão bất tử vận khí đúng là cực tốt, cư nhiên đột phá lên tới Thần Huyền tam phẩm, sau đó mới chịu dừng lại!

- Vậy bây giờ, gia gia ta chính là Thần Huyền tam phẩm, so với tên Tiêu Bố Vũ kia chỉ kém một bậc mà thôi?

Quân Khương Lâm hưng phấn vỗ tay, cười ha ha nói:

- Theo dự đoán của ta cũng không sai biệt lắm, ta vốn cho là gia gia có thể đạt tới Thần Huyền nhị phẩm, vậy mà lại đột phá nhiều hơn một bậc.

- Cái gì mà nhiều hơn một bậc? Thần Huyền nhị phẩm sơ giai, trung giai, cao giai, sau đó mới là tam phẩm sơ giai! Gia gia của ngươi bây giờ Thần Huyền tam phẩm sơ giai đó! Con bà nó, ta đúng là vận rắm chó…

Ưng Bác Không thở phì phì, phất tay áo, cảm thấy rất không công bằng:

- Lão tử đi ngủ! Hai ông cháu các ngươi cứ ở đây mà vui vẻ, lão tử không phụng bồi nữa!

Quân Chiến Thiên cười ha ha, vái chào nói:

- Đa tạ Ưng Chí Tôn đã ra tay giúp đỡ! Tại hạ vô cùng cảm kích! Cả nhà Quân gia vô cùng cảm kích!

Ưng Bác Không cười cười, thân hình nhẹ nhàng lướt ra cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi