QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Qua cái ôm vừa nãy rõ ràng cảm giác được trên người Quân Khương Lâm hơi thở hỗn độn tự nhiên, sau đó lại nghe được giọng nói của hắn, Mai Tuyết Yên cuối cùng đoan chắc được một điều, người trước mặt chính là người áo đen thần bí, chắn chắn một trăm phần trăm. Nhưng Mai Tuyết Yên cũng không muốn vạch mặt hắn, xem như đó là bí mật của riêng hai người, dù sao thì mỗi ngày được thấy Quân Khương Lâm diễn trò cũng thật không tệ.

Có phải hay không, không quan trọng mà chẳng có gì quan trọng, tất cả đều không quan trọng!

Hắn bình an, đó chính là điều quan trọng nhất lúc này!

Quân Khương Lâm thấy Mai Tuyết Yên đã khôi phục lại cảm xúc thường lệ thì mới cảm thấy yên tâm, xoay người đi về phía Quản Thanh Hàn. Quản Thanh Hàn thấy hắn đang đi về phía mình, trong mắt một trận ngượng ngùng xen lẫn vui mừng, thế nhưng trong lòng ngay lập tức lại nổi lên một trận u oán, lặng lẽ cúi đầu cắn môi không nói tiếng nào.

- Vì ta mà lo lắng sao?

Trong số phụ nữ thì Quản Thanh Hàn cũng có chiều cao nổi bật, bên cạnh Quân Khương Lâm cũng chỉ có mỗi Mai Tuyết Yên là cao hơn nàng một chút. Những người khác như Linh Mộng, Độc Cô Tiểu Nghệ, Hàn Yên Mộng, Tôn Tiểu Mỹ, Xà Vương Thiên Tầm so ra đều kém hơn vài ba phân, nhưng đối với Quân Khương Lâm đang đứng trước mặt nàng thì lại cao hơn nàng đến hơn nửa cái đầu. Quản Thanh Hàn miễn cưỡng nở nụ cười vừa thoáng ngẩng đầu lên bỗng cảm giác được đôi vòng tay to lớn đang ôm mình vào lòng, bên tai truyền đến tiếng thì thầm của Quân Khương Lâm:

- Yên tâm đi, nam nhân của nàng mạng luôn lớn, con mèo có chín mạng, còn ta có đến tám mươi mốt cơ, mệnh cửu miêu mà.

Quản Thanh Hàn chỉ cảm thấy thân hình một trận mềm nhũn. Cảm giác được thân thể ấm áp tràn ngập nam tính của hắn, lại nghe hắn tự xưng là nam nhân của nàng, trong lòng nàng trở thành nai con lạc đường chạy nhảy lung tung, sắc mặt đỏ dừ lên. Nhưng nai con lúc này lại không thèm giãy dụa mà im lặng tựa đầu vào ngực hắn, Quản Thanh Hàn không hề muốn lại trái với lòng nữa, nhiều ngày qua đã hành hạ Mai Tuyết Yên đến giới hạn tinh thần trở nên cực đoan thì Quản Thanh Hàn sao lại không có cảm giác sống mà như chết rồi chứ? Lúc này còn có thể nghe được tiếng tim đập của hắn thực sự là một niềm hạnh phúc lớn lao, bất chợt tất cả ủy khuất trong lòng nàng đều tan thành mây khói, tất cả đối với nàng thế này cũng đã quá đủ rồi.

Quân đại thiếu gia trong thời gian gần đây không ngừng trêu ghẹo Mai Tuyết Yên trước mặt nàng cũng như khiêu khích Quản Thanh Hàn trước mặt nàng kia, có lẽ do thói quen mà cả hai đã bắt đầu tiếp nhận người còn lại cùng tồn tại rồi. Tuy rằng trong lòng vẫn không tránh khỏi ghen tuông nhưng cả hai đều vì Quân Khương Lâm. Lại nói trong thời kỳ nam quyền là tối cao này thì một gã đàn ông có ba vợ bốn nàng hầu cũng chẳng phải cái gì to tát, nếu ngược lại chỉ cưới một vợ thì mới thực là chuyện lạ. Cho dù có là chính nhân quân tử học đạo lâu năm cũng sẽ không vì chuyện này mà dèm pha. Thậm chí nam tử đã hơn mười tám tuổi mà vẫn chưa có thê thiếp thì lại càng hiếm thấy, ít nhất trong Thiên Hương thành thì là có một không hai trong thế hệ đồng lứa với hắn. Thậm chí có người ít hơn vài ba tuổi so với Quân Khương Lâm nhưng thê thiếp đã đầy đàn.

Cứ như vậy mà yên lặng ôm nhau hồi lâu, cả hai đều cảm thấy tự đáy lòng cảm xúc ấm áp, giữa hai người như không còn khoảng cách nữa, cảm giác hạnh phúc này không thể diễn tả bằng lời. Qua một lúc sau, Quản Thanh Hàn mới ngẩng đầu lên khỏi lồ ng ngực của hắn, trên mặt cũng đã hây hây đỏ, ánh mắt ngượng ngùng né tránh, thần thái thanh cao mà lạnh lẽo trước kia đã biến mất không còn nữa, mà lúc này thay vào đó là một nàng dâu mới đang xấu hổ. Mai Tuyết Yên nôn nóng mấy ngày nay, Quản Thanh Hàn cũng có thể nhìn ra nàng ta vì Quân Khương Lâm mất tích mà lo lắng nóng lòng. Tuy rằng Quản Thanh Hàn không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo thái độ của Mai Tuyết Yên, Quản Thanh Hàn lại nhìn ra được việc đó không bình thường chút nào, có lẽ Quân Khương Lâm đã gặp phải nguy hiểm không thể giải quyết, nếu không thì với thực lực xuất thần nhập hóa của Mai Tuyết Yên sao lại biến thành bộ dáng lo âu như vậy được?

Thế nên Quản Thanh Hàn suốt mấy ngày nay cũng chìm trong lo lắng. Trước mắt là Mai Tuyết Yên càng ngày càng thêm phần vô vọng, Quản Thanh Hàn cảm giác được có lẽ đã xảy một sự việc nào đó rất trọng yếu nhưng nàng không hề hay biết. Hôm nay nhìn thấy Quân Khương Lâm, Quản Thanh Hàn vừa có cảm giác đã mất nay lại tìm thấy vừa khó hiểu mà mừng. Thế nên, cho dù Quản Thanh Hàn luôn thánh khiết băng sương hôm nay lại không thèm che đậy cảm tính của mình, chính là do nhất thời vui sướng mà bỏ quên mặt nạ luôn đeo trên nàng. Sau đó, một khi đã khôi phục lại lý trí, Quản Thanh Hàn cũng lại khôi phục thần thái lạnh lùng như trước, tất nhiên sẽ không tự nhiên lao vào lòng Quân thiếu gia nữa.

Quân Khương Lâm nhìn tới nhìn lui, nhìn qua nhìn lại vẫn không cách nào hiểu được ý tứ của hai vị mỹ nhân. Sao lại trở mặt còn nhanh hơn lật sách vậy chứ, lại còn càng lúc càng quá mức, vừa rồi cả hai nhiệt tình thế nào hắn đều cảm nhận được, đang mừng thầm vì thấy tình cảm chuyển biến, vận số đào hoa cuối cùng cũng đến thăm đại lưu manh, đang tự kỷ xem có thể đem tất cả ý tưởng tích cóp bấy lâu nay ra áp dụng một lúc không, thì đột nhiên cả hai lại cùng thay đổi trở thành con người trước kia. Ông trời ơi, đang cực kỳ phấn khích lại cắt đứt hưng phấn của ta! Muốn mạng ta sao!

Chẳng lẽ vừa rồi ta thực đang nằm mơ sao?

Dùng sức véo mặt một cái, rõ ràng đau rất thật, trong lòng bèn thầm nghĩ: "Ài, đàn bà đúng là sinh vật khó hiểu nhất trên đời, vừa nắng đó lại đổ mưa ngay được, vừa nãy còn chân tình thổ lộ như tiểu tình nhân ngoan ngoãn, chưa được bao lâu lại thay đổi, thật sự là muốn thử sức trái tim đàn ông mà."

Làm người khó, làm đàn ông càng khó, làm đàn ông chân chính thì khó khăn chồng chất. Quân Khương Lâm than thở một câu, có điểm luyến tiếc.

- Ha ha, Tiểu Thiên Tầm, đến đây ca ca ôm một chút, tâm hồn nam tử thánh khiết của ca ca hôm nay bị chà đạp nhiều quá rồi a!

Nếu cả hai đại mỹ nữ đều xong rồi, Quân Khương Lâm liền thay đổi đối tượng trêu đùa, nếu may mắn có thể có được thu hoạch ngoài ý muốn thì thật là quá tốt.

- Hử!

Xà vương trừng mắt lộ ra hung quang, từ sớm đã đem tâm tư trong lòng chôn xuống, ra vẻ hung ác lên giọng:

- Người thật sự quá đáng! Hai ta thân quen đến thế sao?

Quân Khương Lâm cười hì hì, còn trơ mặt ra áp sát lại, cổ tay Thiên Tầm liền không khách khí vẫy một cái, hai đầu rắn nhanh chóng lao tới. Quân Khương Lâm nhanh chóng luống cuống tay chân, một bên kêu gào cứu mạng, một bên lại tiếp tục trêu:

- Ta ngất a! Sao nàng lại nặng tay vậy chứ! Giữa mùa đông lạnh giá như vậy, nàng tìm đâu ra thứ đồ chơi này chứ? Thật là nhiều màu đẹp mắt a! Lại còn đến mấy cái như vậy chứ? Dù sao thì đêm hôm thanh tỉnh mà ca ca lại rảnh, có đến nữa cũng không sao cả, ca ca lĩnh tấm chân tình này của nàng.

Thiên Tầm trừng trắng mắt, xoay người đi vào trong. Cả Mai Tuyết Yên và Quản Thanh Hàn đều trừng mắt với hắn rồi cũng đi vào nhà, chỉ sau thoáng chốc ngoài sân chỉ còn bóng dáng cô độc của Quân đại thiếu gia. Sờ sờ mũi, Quân Khương Lâm xoay động tròng mắt, cuối cùng cũng mặt dầy đi vào theo, dù rằng thực lực sau lần này có nhảy vọt nhưng dù sao so với đẳng cấp đĩnh phong còn chênh lệch không ít, tuy vậy nếu so về độ dày của da mặt thì lại tuyệt đối không có ai đạt đến cái đẳng cấp siêu cấp này của hắn.

- Có một việc khiến ta thật sự không hiểu.

Quân Khương Lâm nghiêm sắc mặt hỏi Mai Tuyết Yên:

- Theo thực lực lần này tam đại thánh địa xuất ra thì xem ra đã vượt qua cả Thiên Phạt sâm lâm rồi! Thậm chỉ chỉ cần chọn trong đội hình đã đến đây, tùy tiện lựa ra một nhà đều mạnh hơn thực lực hiện tại chúng ta đang nắm trong tay. Ở đây trừ nàng ra, thì những người khác, như Thiên Tầm, thì tuyệt đối không bằng người của tam đại thánh địa.

Hắn ngừng lại một chút rồi lại tiếp:

- Mà thua không chỉ có một bậc. Theo như ta được biết thì cả Thiên phạt sâm lâm cũng chỉ có thập đại thú vương có thể hóa thành hình người là có thực lực mạnh mẽ, còn lại thì cho dù có là cửu cấp huyền thú thì thực lực cũng chỉ bình thường, trước đây các người đối đầu với tam đại thánh địa như thế nào, tại sao lại trụ được? Nếu xét về danh tiếng thì về phía Thiên Phạt sâm lâm lại còn nổi bật hơn. Thật sự làm ta không tài nào hiểu nổi.

Mai Tuyết Yên trầm mặc một hồi rồi lạnh lùng nói:

- Nếu xét về thực lực của cường giả thì ngươi phân tích không sai. Chỉ tiếc là còn có một việc thiếu sót, cứ xem như người của tam đại thánh địa toàn bộ là thần tiên hết đi, thì có bao nhiêu người chứ? Sao lại có thể so sánh với huyền thú của Thiên Phạt sâm lâm chúng ta đã lên tới con số hàng tỉ. Nói khó nghe một chút thì cứ mỗi huyền thú phun một ngụm nước bọt thôi cũng đủ để dìm chết tam đại thánh địa. Tổng hợp thực lực của Thiên Phạt sâm lâm sao lại có thể kém hơn tam đại thánh địa chứ?

- Điểm này không phải ta chưa từng xét qua, nếu số lượng đạt đến một mức độ nhất định thì quân địch dù mạnh mẽ tới cỡ nào cũng bằng thừa, điểm này có thể xem như chỗ dựa cơ bản để đối đầu với tam đại thánh địa của Thiên Phạt sâm lâm. Nhưng ta vẫn lấy làm lạ vì sao huyền thú có thiên tư không hề tầm thường, nhưng nếu so với tam đại thánh địa, sao lại khó có thể tìm ra lực lượng cấp cao đến như vậy?

Quân Khương Lâm hoàn toàn không thể giải thích chuyện này.

- Thiên Phạt nổi danh hơn cả tam đại thánh địa thì thực lực siêu cấp lẽ nào lại yếu kém, trước đây trong Đoạt Thiên chi chiến huyền thú của Thiên Phạt sâm lâm có số lượng hóa thành hình người cũng tương đương với số người tam đại thánh địa, nhưng gần đây lại phát sinh biến cố.

Mai Tuyết Yên tựa hồ như không muốn nhắc lại chuyện xưa, cắn môi mãi mới nói:

- Kỳ thực, hiện nay xuất hiện trước mắt thiên hạ chỉ là tân nhiệm thập đại thú vương, thay thế cho thập đại thú vương đã đột phá chí tôn cấp. Sau khi xảy ra một số chuyện đã khiến cho các bậc tiền bối lánh đời thoái ẩn, Thiên Phạt sâm lâm lại không thể không có vua trấn thủ, thế nên cũng phải do chúng ta thu xếp.

Mai Tuyết Yên nói cực kỳ khó hiểu, cơ hồ không nói rõ ra cái gì, nhưng Quân Khương Lâm đã có thể hiểu được. Ra là như vậy, cách biệt thế hệ a, hèn chi cứ cảm thấy là lạ. Mà rốt cuộc thì Thiên Phạt sâm lâm xảy ra chuyện gì khiến cho thế cuộc lại như vậy? Nếu Mai Tuyết Yên đã không muốn nói thì Quân Khương Lâm cũng không ép. Hiện tại hắn đang tập trung vào chuyện khác.

- Sắc mặt của nàng sao lại khó coi như vậy chứ, khó chịu sao?

Quân Khương Lâm sẽ không nói rằng chính mình tận mắt nhìn thấy, nhưng nếu xét theo chiến đấu ngày hôm đó, Mai Tuyết Yên không nên trọng thương mới đúng.

- Chỉ là chút vết thương cũ mà thôi, không có gì đâu.

Mai Tuyết Yên thản nhiên nói.

- A, thì ra là vậy.

Quân Khương Lâm cũng nghĩ như vậy, nhưng không ngờ Mai Tuyết Yên đem nguyên nhân căn bản nói ra, đỡ tốn thời gian của hắn.

- Bị thương sao không tìm ta? Bổn ca ca chính là thần y danh vang khắp nước đó. Ha ha, vết thương nhỏ như vậy thì dễ như trở bàn tay thôi! Để ca ra tay, thuốc tới bệnh bay!

Quân Khương Lâm điềm nhiên nắm lấy tay Mai Tuyết Yên, dùng Khai Thiên Tạo Hóa Công thăm dò. Đột nhiên ngay khi linh khí vừa vào kinh mạch của Mai Tuyết Yên, nàng ta bỗng ngẩn ra, ngay lập tức như bị điện giật giẫy khỏi tay hắn, đứng lên chăm chú đôi mắt đẹp vào Quân Khương Lâm thốt lên kinh ngạc:

- Tu vi cấp độ Chí tôn? Sao lại như vậy? Sao có thể như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi