Một bên ra sức chỉ bảo, bên kia lại hết sức chăm chú học tập, chỉ trong một thời gian ngắn, Mai Tuyết Yên đã có tiến bộ cực kỳ to lớn. Nhờ ngộ tính của một đỉnh cấp cao thủ, lúc này đã cho thấy hiệu quả vô cùng to lớn, bất kỳ động tác nào chỉ cần duyệt qua một lần thì đã có thể nắm được tinh túy.
Còn về ván trượt tuyết lại càng thêm phần dễ dàng, hơn nữa đối với cao thủ như Mai Tuyết Yên, độ mềm dẻo của thân thể đã vượt qua người thường, dáng người lại thướt tha yểu điệu, vận dụng thêm vào là khinh công siêu phàm, thế nên chỉ cần qua một thời gian ngắn đã vượt qua Quân Khương Lâm cũng không phải chuyện lạ.
Nhưng dù cho Mai Tuyết Yên có học hết được động tác thì cũng vẫn vờ như chưa hiểu gì cả, nhõng nhẽo bắt Quân Khương Lâm lại dạy thêm một lần nữa, tựa như là tiểu cô nương làm nũng với tình nhân vậy. Quân Khương Lâm cũng không vạch trần ra, hai người cứ một người dạy một người học hết sức vui vẻ.
Giữa nơi thâm sơn cùng cốc, đột nhiên như mang theo cả mùa xuân tràn ngập nhu tình.
Khiến cho cả cơn gió lạnh thấu xương ngoài kia mơ hồ cũng mang theo sự ấm áp kèm theo.
Hai bóng người ẩn hiện nơi rừng núi, người đi thì ta lại đến, giữa trời đêm lấp loáng như hai ánh sao bay vẽ lên bầu trời từng đường nét xuyên suốt cả sơn lâm.
Mai Tuyết Yên cuối cùng đã nắm vững tất cả kỹ thuật trượt tuyết, tựa như một cô bé vừa có món đồ chơi mới, không biết mệt cứ lôi Quân Khương Lâm cùng chơi, cười nói rộn rã.
Giữa đêm khuya, Quân Khương Lâm tìm đến một khe vực sâu chừng bốn năm mươi trượng đã bị tuyết đọng lấp đầy, thoạt nhìn lướt qua thì chỉ như một mảng đất bằng thông thường. Nếu như người bình thường té xuống thì thế nào cũng đem tính mạng vứt đi, nhưng còn đối với Quân Khương Lâm và Mai Tuyết Yên thì cũng chỉ như đi lại trên đất bằng, lại còn tâm tình hưng phấn mà nhảy xuống.
Ở giữa tầng tuyết, Quân Khương Lâm vận thần công vào đôi bàn tay vô thanh vô tức đem chung quanh nén lại, đem tuyết nén chặt trở thành hai gian phòng tách lập với không khí bên ngoài. Ngoài kia gió tuyết thét gào, nơi đây tuy cũng tuyết đóng thành tường nhưng bên trong lại cực kỳ vui vẻ hòa thuận, ở cách mép vực vài trượng không ngờ lại xuất hiện một gian biệt phòng thoáng đãng.
Cả hai người huyền công thâm hậu, vốn không cần lo vấn đề khí thở, nhưng Quân Khương Lâm vẫn dùng mấy ống tre thật dài gom lại, dùng linh lực phá hết những mắt tre ngăn cách biến thành những ống tre thông hai đầu, thông ra không gian bên ngoài trời tuyết, một cỗ không khí thoáng mát truyền vào, mặc dù vẫn còn chút không tiện nhưng so với trước kia vẫn còn tốt hơn nhiều.
Mai Tuyết Yên vô cùng kinh ngạc nhìn kiệt tác của Quân Khương Lâm, không khỏi trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
- Đã nhiều năm như vậy, ta thật không ngờ được dưới lòng tuyết còn có thể được như vậy. Chỉ cần xoa xoa hai tay đã tạo ra được cả gian phòng, không tốn bao nhiêu công sức nhưng thành quả thật là thú vị, chuyện kỳ lạ trên thế gian quả nhiên không hề ít, chẳng qua chưa biết mà thôi.
Nói xong, nàng giương đôi mắt to nhìn Quân Khương Lâm, ra vẻ khó hiểu:
- Bất quá Quân đại thiếu gia người sao lại bắt ta nằm ngủ trên đống tuyết chứ?
- Sao lại như vậy được! Cho dù là nàng không để ý thì ta cũng sẽ đau lòng lắm!
Quân Khương Lâm ra vẻ nghiêm túc tựa như đang thế thốt.
- Vậy thì phải làm sao?
Mai Tuyết Yên quan sát trên người mình lẫn hắn, tựa hồ như đang tìm một túi hành lý nào đó, nhưng Quân Khương Lâm chỉ có hai tay không, ngay cả kiếm cũng không mang theo, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút thất vọng.
- Ta tự nhiên là sẽ có cách!
Quân Khương Lâm thần bí cười hề hề, vươn tay ra giả thần giả quỷ quát lên:
- Biến!
Trên tay tức thì hiện ra hai chiếc áo khoác bằng da gấu trắng, hắn đắc ý nhướng mày:
- Thế nào?
- Đây không phải là áo khoác da gấu của Hùng Khai Sơn mua sao chứ? Sao huynh lại có? (Láng: Từ đây trở đi đổi xưng hô. MTY gọi QMT = huynh nhá.)
Nói đến áo khoác da gấu của Hùng Khai Sơn, Mai Tuyết Yên không nhịn được vừa giận lại vừa buồn cười, có trời mới biết chuyện này hoang đường cỡ nào, thân là Hùng vương lại có thể mua áo khoác da gấu. Mà nói đến chuyện này thì Quân Khương Lâm đối với thủ đoạn của Tiêu gia cửa hàng có chút khâm phục.
Tuyệt đối là nhân tài thương mại! Nếu mở công ty tiếp thị thì chắc chắn sẽ là công ty hàng đầu.
- Đây chính là công của đại tỷ nàng mà, lão gấu già kia sau khi bị nàng mắng cho đã một đường mà tiến, ta chỉ tranh thủ chiếm tiện nghi, xem chất lượng thì quả nhiên là hàng cực phẩm thượng thừa đó nha.
Quân Khương Lâm cười hắc hắc, trong lòng có cảm giác chiếm tiện nghi.
Mai Tuyết Yên xem lại thấy chướng, mới châm chọc:
- Thực ra đúng là chiếm tiện nghi cực lớn chứ, ta thật sự khó chịu, lão gấu già (Láng: lão gấu già) kia rõ ràng là có lấy tiền của huynh rồi mà! Vậy mà còn làm ra vẻ giương giương tự đắc, đạo lý gì đây chứ.
Quân Khương Lâm hùng hồn đáp lời có vẻ rất hợp lý:
- Tư tưởng của nàng sao vậy chứ, nàng suy nghĩ lại xem, tưởng tượng thử xem, tiểu nha đầu Thiên Tầm kia và canh rắn kia giống nhau bậc nào, trong thế giới này ai lại có thể ép cho Xà vương ăn canh rắn chứ? Có ai đã từng mặc áo khoác da gấu mua từ Hùng vương đâu? Dựa vào điểm này, bổn ca ca chính là người đầu tiên làm được! Ca rất tự hào a!
Mai Tuyết Yên cười hì hì.
Không thể phủ nhận là việc này có chút trào phúng. Ngoại trừ Hùng Khai Sơn bị bó tay bó chân ra, thú vương khác thật sự không cách nào làm ra chuyện này. Quân Khương Lâm tuy rằng cũng lừa Thiên Tầm ăn canh rắn, nàng ta còn vì thế mà đuổi giết hắn mà đánh mất ám khí, thì hai chuyện này cũng không thể đánh đồng được.
Quả thật đáng gọi là kinh điển!
Thuận tay đem áo khoác trải xuống mặt tuyết, vừa khéo một cái trải, cái kia dùng để đắp, từ đầu chí cuối Quân Khương Lâm mang theo phong thái nho nhã lễ độ, tay làm dấu mời:
- Nương tử, trời cũng đã khuya, mời nàng nới lỏng áo ngoài tiến vào giấc ngủ, nhất định có thể có một giấc mộng đẹp.
- Sao? Chỉ có hai cái sao? Còn huynh thì sao?
Mai Tuyết Yên trợn tròn mắt.
- Ta không sao đâu, ta không hề biết lạnh là gì, mà cho dù có bị lạnh cóng lại đi nữa thì vì nàng, ta cũng cam tâm tình nguyện! Ai có thể khiến ta phải lo lắng chu đáo vậy chứ, mang theo cả hai chiếc áo khoác, vì danh tiết của nàng, ta sao cũng được mà!
Quân Khương Lâm hai mắt lay động, ra vẻ rất hối hận nói ra, nếu như Mai Tuyết Yên nói ra một câu không bằng hai ta cùng ngủ đi thì quả thật là tốt quá, bổn công tử khẳng định sẽ rất biết thời thế ra bộ dáng khó khăn nói rằng vậy thì cứ ngủ cùng đi.
Mai Tuyết Yên thở ra một hơi thật dài, ra vẻ tiếc nuối:
- Huynh đã rộng lượng như vậy, ta cũng không muốn làm khó, vậy cứ ra ngoài cho đông lại luôn đi vậy!
Quân Khương Lâm lòng mang âm mưu, Mai Tuyết Yên sao không biết được chứ? Nói thế nào cũng không thể để tiểu tặc này đạt được mục đích!
Lời của Mai đại mỹ nhân thốt ra quả nhiên nằm ngoài dự đoán của Quân Khương Lâm, miệng ngay tức thì mở tròn ra như trứng vịt, trợn mắt há mồm. Mai Tuyết Yên hừ lạnh một tiếng, khẽ cởi áo ngoài, lộ ra thân thể mềm lại có lồi có lõm chui vào trong hai chiếc áo khoác da gấu, cảm giác được sự mềm mại ấp áp lại không nhịn được khẽ nói:
- Thật ấm áp...
Quân Khương Lâm trong đầu tối cả lại, sao lại không ấm áp chứ? Một lúc sau, Quân Khương Lâm hai tay khoanh lại run lên, hàm trên va vào hàm dưới, va vào nhau lập cập, khẽ nhìn qua Mai Tuyết Yên chỉ thấy nàng nhắm mắt lại, tựa như đang ngủ. Quân đại thiếu gia hít vào một hơi, tròng mắt xoay chuyển, đột nhiên cứ lật đà lật đật chạy qua chạy lại, chân nên thình thịch, miệng rên khẽ:
- Thật là lạnh quá mà, chết cóng ta mất, lão gia tử của ta ơi, tay cũng lạnh, chân cũng lạnh, ngay cả tiểu đệ đệ cũng lạnh cóng luôn rồi, ai cứu mạng ta a, giúp ta với a, cho ta một chút ấp áp đi a, ta nhất định sẽ cảm kích người đó cả đời...
Mai Tuyết Yên che mắt bịt tai, lại còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
- Sao lại không có chút đồng tình nào vậy chứ!
Quân đại thiếu gia than thở.
- Người khác đều nói rằng nam nhân trong thời điểm này biểu hiện như vậy thì nữ nhân dù rằng có ngượng ngùng cũng sẽ vén chăn lên hỏi khẽ một câu: Hay là cứ cùng ngủ đi? Sao lại ra thế này, so với trong tưởng tượng của bổn ca ca hoàn toàn không giống chứ? Xem ra những điều này trên phim ảnh cũng chỉ là hư cấu mà thôi, chỉ là đùa cho vui vậy!
Có thể Quân đại thiếu gia đã tự xem thường bản thân chứ lấy một thân công lực của hắn mà nói thì chỉ tuyết thế này mà đã thấy lạnh là đã hết sức vô lý, cho dù có nhét vào huyền băng cả tháng đi chăng nữa cũng không thành vấn đề, Mai Tuyết Yên còn không nhận ra hắn đang diễn trò thì mới thật sự ngu xuẩn.
Bên trong gian phòng tuyết, theo thời gian trôi qua lại càng ngào ngạt tỏa hương, trong không gian gần như khép kín thế này, hương thơm cơ thể của con gái từ trên người Mai Tuyết Yên tỏa ra càng thấm đẫm cả ruột gan. Quân Khương Lâm cố gắng hít vào vài hơi, trong đan điền ngày càng như có lửa đốt, không chiếm được tiện nghi lại khiến bản thân đỏ mặt tía tai, trong không gian này ngay cả một tí lạnh cũng không có mà lại nóng bỏng đến như vậy. Rốt cuộc Quân đại thiếu gia tim nhất thời cứng lại, cởi bỏ áo ngoài, không thèm để ý mà cứ cố chui vào trong hai lớp áo khoác da gấu, nào ngờ vừa mới khẽ xốc lên một tí, Mai Tuyết Yên đã mở mắt ra, nghiêm khắc hỏi:
- Huynh định làm gì?
Quân Khương Lâm mắt trợn tròn, một tay vẫn còn đang vén lớp áo khoác lên, tay vẫn còn sững lại, nghẹn họng nhìn trân trối.
Cái này rõ ràng là bị bắt quả tang.
- Tuyết Yên à, nàng nhìn xem ta lạnh thế nào, nàng thương cho ta một tí đi, xuất môn ra ngoài, dù gì cũng không dễ dàng.
Quân Khương Lâm cầu xin.
Mai Tuyết Yên hừ một tiếng, vừa bực mình lại buồn cười.
- Muốn ta thương xót cho huynh thì cũng dễ thôi, nhưng nếu vậy thì danh tiết của ta khó mà giữ được, người khác lại nói ra nói vào.
Lại như đinh đóng cột nói tiếp:
- Ta sao lại không nhìn ra ý đồ của huynh chứ, không được đâu!
Đã bước được một chân vào trong phòng hoa chúc, sao lại chỉ vì một lời nói mà có thể bỏ qua được chứ!
Quân Khương Lâm cười rộ lên, đột nhiên dùng sức, eo cong lại, bá đạo mà chui vào. Mai Tuyết Yên giận dữ ngồi dậy nói:
- Huynh thật quá vô sỉ, làm bộ lại muốn thành thật sao? Có tin ta cho huynh một đêm Thiên Địa Tù Lung không!
Quân Khương Lâm cực kỳ vô sỉ cười cười:
- Nàng đã biết làm bộ vô tội, ta ngoại trừ bá đạo mà vào thì còn có thể làm gì? Nàng nếu cam lòng hạ thủ thì cứ việc thôi! Dù gì thì ta cũng không để ý!
Nói xong lại thích thú đưa tay ra xoa chân, thỏa mãn nói:
- Thật là thoải mái.
Mai Tuyết Yên đối với bộ mặt vô sỉ lần này của hắn thật không biết nói gì, đứng lên.
- Nếu đã vậy thì huynh chủ một mình đi.
Quân Khương Lâm nóng vội ôm lấy eo nàng, đùa:
- Kỳ thật thì lớp da gấu này cũng đủ lớn, không hổ danh là do Hùng vương mang đến, cho dù là hai người chúng ta cũng không hề chật đâu, ra ngoài ngao du, có chuyện thì phải hợp tác chứ.
Mai Tuyết Yên còn đang giãy dụa, Quân Khương Lâm lại đột nhiên quay người lại, tập kích lần nữa! Mai Tuyết Yên ê a hai tiếng, miệng nhất thời bị chặn lại. Một lúc lâu sau, Quân Khương Lâm dương dương tự đắc ngẩn đầu, dùng khẩu khí kẻ chiến thắng phán xét:
- Bây giờ có cho ta ngủ không?
Mai Tuyết Yên mặt đỏ bừng, tuy rằng trong mắt có chút men tình say đắm, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu.
- Không tin không thuyết phục được nàng!
Quân Khương Lâm lại cúi xuống, sau một hồi lại hỏi:
- Được chưa?
- Chưa được!
- Vậy lại tiếp...
Sau một lúc...
- Được chưa?
- ...
- Nàng không nói tiếng nào tức là đồng ý rồi, dù sao thì đối với ta chính là đồng ý!
Quân thiếu gia cười đắc ý.
- Không được! Nhất định không được!
Mai Tuyết Yên kiên quyết không chịu, mặc cho kẻ địch uy hiếp cứ mân mê môi hồng, thà chết cũng không chịu khuất phục.
- Hừ, để xem nàng có thể kiên trì đến khi nào! Xem ra không làm nàng thỏa mãn thì nàng thật sự còn chưa phục ta!
Quân Khương Lâm tà ác cười hai tiếng, đột nhiên lại lấp lấy cái miệng anh đào nhỏ nhắn điên cuồng mu*t lấy, hai tay cũng không nhàn rỗi mà bắt đầu trèo lên núi cao rồi lại xuống vực sâu thám hiểm, hết sờ rồi lại mu*t, dùng hết tất cả thủ đoạn đen tối.