QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Vì mẫu thân.

Rốt cuộc nên làm gì bây giờ?

Chứng kiến mẹ đang ngủ say, trên gương mặt tràn đầy hạnh phúc, hài lòng, điềm tĩnh. Giờ khắc này Quân Khương Lâm tâm loạn như ma. Ta là …! Ta không phủ nhận ta...! Ta cũng không phải là người tốt!

Ta là làm việc vốn chỉ vì bản thân, không để ý tới người khác; cho tới bây giờ vẫn chỉ căn cứ sở thích cá nhân mà làm việc, không sợ hãi, không kiêng nể ao!: il:!! 1: -.. r... Nhưng người trước mắt ta lại là mẹ của ta!

Thật sự ta có thể chỉ vì tưởng niệm của bản thân, vì hạnh phúc của mình, vì ta khao khát đoàn tụ với mẹ, vì một lát dịu dàng, mà lại đem người đánh thức khỏi giấc mơ đẹp mà bừng tỉnh, đưa người trở lại một cái sự thực tàn khốc đến không thể nào chấp nhận trong hiện thực sao?

Nếu là quả thật tỉnh lại, sẽ là lần thứ hai đối mặt với những ngày tháng vắng chồng. Càng thêm tàn khốc ấy là ba đứa con trai, đã mất đi hai đứa. Thử hỏi người như thế nào có thể thừa nhận?

Thêm vào đó, gia cảnh nhà mẹ vì mẹ mà đã sa sút đến mức này, mẹ có thể an tâm được sao? Còn có, bà ngoại của mình vì mình một đêm đầu bạc, chịu dày vò mười năm. Mẹ có thể áy náy, hổ thẹn không?

Tâm đã chết, làm sao có thể sống lại? Làm cho một người phụ nữ tâm đã chết, lại một lần thứ hai đối mặt với cuộc sống so với chết còn đau khổ hơn, được sao?! Ta có thể ích kỷ vậy sao? Thật sự có thể?

Quân Khương Lâm yên lặng tự chất vấn chính mình; luôn luôn sát phạt quyết đoán tuyệt không dài dòng, giờ khắc này chân chính tiến thoái lưỡng nan!

Nếu là có thể cứu mà không cứu, thế thì là loại con gì? Lương tâm ở chỗ nào? Lương tâm lại có thể nào yên tĩnh? Người ta nói một câu cũng không thể cãi lại: môt đứa con trai nhìn thấy mẹ của mình lâm vào hôn mê, có thể cứu nhưng không cứu... Đây hạng người táng tận lương tâm!

"Chàng rốt cuộc làm sao vậy?" Mai Tuyết Yên cũng vì mọi thứ trước mắt mà nghẹn ngào lên, nhưng nàng nhạy cảm phát giác Quân Khương Lâm có điều không thích hợp.

Quân Khương Lâm thống khổ lắc đầu, run rẩy vươn tay, cầm nhành cây nhỏ sắp khô héo trên người mẹ. Vào lúc hắn chạm vào cành cây kia nhất thời cảm thấy tâm thần chấn động, mặt trên cành cây phát ra lốm đốm ánh huỳnh quang, tiếp xúc đến làn da nháy mắt đúng là rõ ràng cảm nhận được da thịt của bản thân sức sống tràn đầy...

Trong thiên hạ lại có thần kỳ bảo vật như vậy! Thần dị bảo vật cỡ này, khó trách có thể làm Đông Phương Vấn Tâm đã ngủ say vẫn có thể kéo dài mười năm sinh mệnh

Trước ánh mắt kinh ngạc, tràn đầy khó hiểu của Mai Tuyết Yên, Quân Khương Lâm nhắm mắt lại, toàn tâm toàn ý dồn hết sức thúc dục Mộc lực trong cơ thể!

Giờ khắc này, tinh thần của hắn ở trong trạng thái đau thương chưa từng có, cùng Hồng Quân Tháp triển khai liên hệ, nhanh chóng kết hợp thành một khối, đem toàn bộ tinh thuần năng lượng, đều hóa thành Mộc lực! Vì... Mẫu thân!

Hoặc là người thật sự không muốn tỉnh lại... Có lẽ người thà rằng cả đời này ở trong mộng đẹp kia... Có thể cho dù là mơ, ta cũng hy vọng có thể tan ra mà tiến vào trong giấc mơ của người, ta sẽ làm cho giấc mơ của người càng thêm đẹp đẽ.

Mộc lực!

Quân Khương Lâm từ lúc có được năng lực mới cho đến bây giờ, luôn luôn chăm chỉ tu luyện, chưa từng mệt mỏi lười biếng, có điều hắn chưa bao giờ sử dụng qua. Rốt cục là cái dạng gì Mộc lực đây!?

Mộc lực, đại biểu thiên địa tinh thuần nhất thực vật tinh hoa khí! Chỉ cần đủ Mộc lực, có thể đem một bất kỳ một hạt giống thần dị nháy mắt nẩy mầm, đâm chồi, nở hoa kết quả thành thục...

Chỉ cần có đủ Mộc lực, cũng có thể ở trong chớp mắt làm cho một cây đại thụ đạt tới niên hạn sinh mệnh cuối cùng mà khô héo tử vong. Lại có thể làm cho một gốc cây sắp chết chỉ trong chốc lát toả sáng ra toàn bộ sinh mệnh sức sống.

Đoạt tạo hóa thiên địa, tụ nhật nguyệt tinh hoa mà hóa ra Ngũ Hành linh khí!

Mộc lực!

Kinh thế hãi tục sao? Bại lộ thực lực sao? Tiết lộ con bài chưa lật sao?

Hiện tại, Quân Khương Lâm một chút cũng không lo lắng, hắn chỉ toàn tâm toàn ý vì mẹ hắn mà tạo ra một không gian yên tĩnh thoải mái.

Mai Tuyết Yên từ kinh ngạc khó hiểu lại chuyển thành kinh hãi, tiếp tục kinh hãi!

Rốt cuộc biến hóa kinh người nào lại có thể khiến một người trầm ổn như nàng có thể khiếp sợ đến vậy!

Đơn giản là mọi thứ trước mắt nàng thực sự không thể tưởng tượng nổi...

Ở trong tay Quân Khương Lâm, cái cây nhỏ thần dị sắp khô héo kia lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được lần thứ hai toả sáng sinh cơ. Thần quang lưu chuyển, ánh huỳnh quang càng ngày càng dày đặc, tượng trưng cho thực vật sống lâu cũng càng ngày càng thịnh vượng.

Nguyên bản một cái cây gần như đã khô héo cành lá, đã chậm rãi khôi phục màu xanh biếc, tiến tới biến thành màu xanh lá cây đậm, tiếp tục sau lại... xanh đến trong suốt giống nhau.

Ngay đến cả gian phòng, cũng bởi vì cây nhỏ tiếp tục bắt đầu sinh cơ, mà bị ánh thành màu xanh biếc mềm mại, tràn ngập sức sống.

Thần dị biến hóa còn lâu mới đình chỉ. Trên ngọn cây nhỏ, đột nhiên một chồi cây chậm rãi ngọ nguậy, chậm rãi mọc ra một cái chồi nhỏ sau đó xòe ra... Lại hóa thành một ít phiến lá cây trong suốt, sau đó lại một mảnh... Lại một mảnh...

Mai Tuyết Yên chỉ cảm giác hai chân của mình mềm nhũn, vô lực chống đỡ, đến nỗi chậm rãi ngồi xuống mặt đất, lòng tràn đầy kinh hãi, mồm há hốc, đến ngay cả một tiếng cũng không dám kêu lên...

Lực lượng thần kì như vậy ngay cả nàng cũng chưa từng nghe nói qua, đây thực là vượt quá cả "Truyền thuyết" kể lại.

Dần dần, lúc đầu chỉ có bốn năm cái lá cây héo úa lớn nhỏ cỡ lòng bài tay, trong khoảng khắc trải qua bao nhiêu biến hóa, không những lá cây tái trở nên màu xanh, lại mọc thêm ra, tăng trưởng, giờ phút này đã tới 45 phiến, hơn nữa cây nhỏ lúc đầu cũng lớn thêm đến một khoảng đầu người, thân cành cũng to ra ít nhất gấp ba.

Có thể nói, cái cây nhỏ kia ban đầu nguyên khí có thể đủ chống đỡ Đông Phương Vấn Tâm mười năm quang âm, như vậy, trước mắt cái cây này ít nhất cũng có thể chống đỡ một trăm năm! Quân Khương Lâm nhắm mắt lại, nước mắt như trước không ngừng mà theo khóe mắt chảy ra, mà trong cơ thể linh lực cũng từ hoàn toàn không có giữ lại cuồn cuộn vận chuyển.

Nhân lực có khi cùng, thực vật cũng đương nhiên như thế. Cây nhỏ mặc dù thần kỳ, nhưng thiên địa tinh hoa gánh vác cũng có cực hạn, nhờ Quân Khương Lâm không ngừng truyền lực, cây nhỏ nguyên khí rốt cục tràn đầy! Tuy nhiên tiếp tục như vậy mà làm, Quân Khương Lâm cũng không dám. Vạn nhất nếu là thịnh cực mà suy...

Hắn rốt cục ngừng tay, nhưng vẫn nhắm mắt lại, thần tình thành kính, nắm bàn tay mềm mại của mẹ, nhẹ nhàng đưa lên vuốt v e trên khuôn mặt hắn, cảm thụ được ôn nhu tinh tế xúc cảm, nước mắt cứ thế mà chảy xuống, ướt cả bàn tay của mẫu thân hắn... Đây chính là ta trông mong... Đây chính là ta giấc mộng...

Hắn không do dự, lần thứ hai vận khởi Khai Thiên Tạo Hóa Công, lấy linh lực tinh thuần nhất trong cơ thể chậm rãi cải tiến kinh mạch mẫu thân, cẩn thận chải vuốt sợi lên mẫu thân mỗi một đường kinh mạch, lọc đi từng chút từng chút tạp chất trong đó...

Thực xin người

Tuy rằng người nguyện ý ngủ say, thà rằng đi theo phụ thân ở dưới đất "Nắm quân tay, cùng quân giai lão" nhưng... Thân là con của người ta lại không thể làm cho người như vậy mà đi;

Cho dù người ngủ say cả đời không để ý tới ta, không cùng ta nói câu nào... Nhưng ta cũng cuối cùng ít nhất là một đứa con có mẹ.

Trong tâm mạch của Đông Phương Vấn Tâm, có một khối cản trở, giống như sương mù, nồng đậm như thực chất bình, Quân Khương Lâm rất rõ ràng, chỉ cần cởi bỏ đám sương mù cản trở này, Đông Phương Vấn Tâm có thể tỉnh lại, nhưng... Quân Khương Lâm hắn vẫn chưa có thể hạ quyết tâm ra lựa chọn, vẫn là tạm thời để ở đó.

Vạn nhất...khi người tỉnh lại xong, biết được tin liền tìm đến cái chếtn một lần nữa... Vậy thì hết thảy được không bù nổi mất! Cho nên Quân Khương Lâm hiện tại chỉ có thể điều chỉnh kinh mạch cho mẫu thân đến trạng thái tốt nhất, nhưng tâm mạch thì hắn lại không thể động, cũng không dám động...

Một hồi lâu sau, Quân Khương Lâm mở to mắt, ánh mắt hoang mang nhìn về phía trước. Ở đó có một bức họa của cha hắn, phụ thân Quân Vô Hối như đang hướng hắn mỉm cười an ủi...

Quân Khương Lâm thở dài một cái, tựa hồ nhủ thầm: "Ta rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Lựa chọn của ta bây giờ thật sự chính xác sao? Tuyết Yên, ta có thể đem mẹ cứu tỉnh lại... Cũng có thể làm cho thân thể của người khôi phục đến trạng thái tốt nhất... Nhưng lòng của nàng thì ta không làm được... Tuyết Yên, ngươi nói cho ta, ta nên làm như thế nào? Ta rốt cuộc nên làm như thế nào?"

Lúc nói chuyện, Quân Khương Lâm ánh mắt vẫn như trước, nhìn chăm chú khoảng không trước mặt, nhìn lên bức tranh phụ thân hắn, ánh mắt ấm áp, dường như hắn đang hỏi người cha mờ ảo này...

Mai Tuyết Yên ngẩn người, thế nhưng trong lúc nhất thời hoàn toàn không biết nên như thế nào trả lời mới tốt. Rất lâu sau đó, nàng rốt cục chậm rãi lắc đầu, ngỡ ngàng nói

"Ta cũng không biết... Bình tĩnh mà xem xét, chuyện này thực là vô cùng khó giải quyết. Từ lập trường của một người con gái mà nói. Nếu trên bức họa kia là ngươi, mà trên giường là ta... Ta cũng không muốn tỉnh lại... Thà rằng ngủ say đằng đẵng không tỉnh lại cũng không sao, trong mộng dù là hư ảo nhưng ta đã có ngươi làm bạn... Hồng trần mặc dù thực lại không thể có ngươi ở bên"

Nàng buồn bã cười cười nói: "Trước khi ngủ say, Vấn Tâm người đã vẽ rất nhiều bức họa của phụ thân Vô Hối, hiển nhiên là người đã làm xong tất cả chuẩn bị... Người là vì bản thân mà hư cấu ra một cái thế giới hoàn mỹ, nơi đó có phụ thân ở bên"

" Nếu là chúng ta mạnh mẽ đưa mẹ ra khỏi nơi đó, quả thực quá tàn nhẫn. Vì thế người có tuyệt đối lý do để tiếp tục ngủ say trong cái thế giới đó. Nơi đó mới là nơi người vẫn luôn theo đuổi. Chúng ta có lẽ thật sự không nên quấy rầy người, nếu mẹ có thể thỏa mãn được tâm nguyện, có thể phấn khởi vui sướng, không phải so với cái gì cũng tốt hơn sao?."

Quân Khương Lâm thống khổ thở dài một hơi, nói: "Ta cũng cho rằng như thế, có điều...

"Nhưng ngươi đã có năng lực khiến cho người tỉnh lại vậy mà lại không làm. E rằng cũng không ổn."

Mai Tuyết Yên nặng trĩu nói "Thứ nhất, mẹ cứ như vậy hôn mê, chính là đày đọa hai cái đại thế gia... Đông Phương Thế Gia, vì Vấn Tâm người mà đã phải trả giá rất nhiều, Lão phu nhân lại một ngày một đêm nhận hết thống khổ tra tấn, sống không bằng chết... Còn có mối thù của Vô Hối phụ thân... Còn có mối hận Quân gia... Còn có nỗi oan của con; còn chàng nữa... Chẳng lẽ tất cả những thứ đó cũng đều phải bỏ đi sao? Này đồng dạng là thiên địa nhân luân..."

"Nếu có thể, vậy hãy làm nó tỉnh lại đi!" Đột nhiên, một thanh âm đầy nặng nề áp lực ở ngoài cửa vang lên. Hai người ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Đông Phương lão phu nhân tràn đầy nước mắt, run rẩy đứng ở cửa.

Người này đây chính là người mẹ đáng thương, rốt cục cũng theo đi ra.

Lão nhân gia thân thể run rẩy, trong tay quải trượng nặng nề mà bỗng nhiên đập lên trên sàn nhà "Phanh" một thanh âm vang lên,

Lão phu nhân lập lại một câu: "Làm nó tỉnh lại!" Tiếng nói đầy tính bức bách, như đinh đóng cột, không chút do dự!

Sau đó bà mới đi đến, trong mắt cũng là trào ra nước mắt, nhưng cũng bao hàm sự vui sướng vô cùng Nhìn chằm chằm Quân Khương Lâm, bà gằn từng chữ một: "Khương Lâm, ngươi đã có năng lực làm nó tỉnh lại! Như vậy, ngươi còn do dự cái gì? Làm nó tỉnh lại ngay lập tức! Ngay bây giờ! Ngay lập tức!"

Quân Khương Lâm thống khổ nói: "Bà ngoại, cháu chẳng phải không muốn. Có thể... Bà ngoại, nhưng mà mẹ... Tỉnh lại rồi sau đó thì sao? Làm sao bây giờ? Người lam sao có thể đối mặt? Chẳng lẽ thật sự muốn cho người phải đối mặt với sự thực tàn khốc như vậy sao? "

"Không thể đối mặt, cũng phải đối mặt! Người sống trên đời có rất nhiều thứ không muốn đối mặt, rồi lại không thể không đối mặt." Lão phu nhân ánh mắt tuy rằng rưng rưng, trong suốt lóe ra, nhưng là mãnh liệt dọa người, nóng cháy như hòa tan tâm trí người ta, gằn dọng nói: "Khương Lâm... Mẹ cháu có thân phận gì, cháu đã nghĩ tới chưa?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi