QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Chương 169

Binh lính của Quân Chiến Thiên một đường lục soát, lục tung, động tĩnh xôn xao khắp nơi, tựa hồ những người này không phải tới để điều tra thích khách, mà thuần túy là muốn phá quấy!

Xoảng! Một bình hoa rất lớn bị quăng ra, rơi vỡ nát; khuôn mặt thái sư Lý Thượng run rẩy một chút. Thế này là…

Xoảng!

Ầm!

Quân lão gia tử mang theo roi ngựa nghiêm mặt nhìn, thở phì phò, quát:

– Soát thật hăng cho ta!

Ngay cả trong lúc nghiêm túc như hiện tại nhưng những người phía sau cũng không khỏi quay đầu cười trộm. Lục soát… cũng có thể sử dụng từ “thật hăng” để hình dung sao? Quân lão quốc công dùng tử hiển nhiên rất không “chuyên nghiệp”!?

Có vẻ “đập vỡ” còn bình thường lắm! Hung hăng đập vỡ!

– Lão già này cũng thật đáng yêu quá đi! Sợ người khác không biết lão cố ý gây rối ah! Phải xem thêm một lát mới được!

Người bên trong kiệu nhịn không được nhoẻn miệng cười.

Từ câu “thật hăng” này, bọn lính “tra khám” càng cố gắng “dùng sức”.

Gần hai ngàn binh lính dũng mãnh tiến vào Lý gia, giống như thời kỳ chiến tranh lúc quân địch đánh vào thành trì. Rơi vỡ, đập vỡ, cảnh tưởng rất giống cảnh châu chấu vừa qua, mọi người của Lý gia tập trung trong sân nhìn mà trong lòng nhỏ máu. Đó… những cái đó tất cả đểu là tiền đấy.

Nhìn một hồi, người bên trong kiệu hơi hơi nhắm mắt, thấp giọng nói:

– Hẳn là sẽ không có đại sự gì. Như vậy trở về thôi.

Nói xong hắn liền buông màn kiệu, tựa vào ghế mềm, nhắm mắt dưỡng thần.

Quân Chiến Thiên lão nhân kia hiển nhiên đã lĩnh hội được ý của mình, chính là ở nơi này đập đập phá phá, nhưng phàm là cơ mật trọng địa của Lý gia căn bản lại không đi đụng chạm. Xem ra, nơi này hẳn là không xảy ra chuyện gì lớn.

Ta thật muốn nhìn, trải qua một lần ầm ĩ như vậy, thế gia người nào dám tùy tiện kết bè bên trong kinh thành? Người bên trong kiệu mỉm cười;

” Đấu! Nhưng phải khống chế đấu trong phạm vi nhỏ, nếu là nguy hại tới xã tắc quốc gia, như vậy, hôm nay sẽ là một… cảnh cáo!”

Cỗ kiệu vô thanh vô tức rời đi. Quân Chiến Thiên vẫn bất động, còn Quân Vô Ý sau khi cỗ kiệu kia rời đi, quay đầu nhàn nhạt nhìn thoáng qua.

– Báo cáo nguyên soái, không phát hiện tung tích thích khách!

Binh lính một người lại tiếp một người quay về báo cáo. Tiếp theo bốn phương tám hướng đều tiến đến báo cáo, nhưng không có phát hiện; Quân Chiến Thiên giận dữ, quát:

– Chẳng lẽ thích khách bay lên trời à? Không ở Lý gia? Chúng ta tới nhà khác tìm xem!

Mang theo binh lính xoay người ra khỏi cửa, lên ngựa, rầm rập, lại đi về phía Mạnh gia.

Người Lý gia nhìn đình viện bên trong giống như một cái ổ của bọn khất cái, một đám khóc không ra nước mắt.

Thái sư Lý Thượng chống thắt lưng mình, gian nan ngồi dậy, Lý Du Nhiên vội vàng tiến đến đỡ lấy, ông cháu hai người nhìn nhau, cũng chứng kiến lửa giận trong mắt đối phương, cùng với một phân nửa phần may mắn.

– Gia gia, hắc y nhân lúc trước, người sáng suốt vừa thấy đã biết, bon chúng căn bản là người dưới trướng Quân Chiến Thiên! Quân Chiến Thiên vừa ăn cướp vừa la làng, áp đặt tội danh, cái này, không khác tạo phản. Nếu không có lục soát ra thích khách, gia gia có thể ở buổi lâm triều sáng mai, cùng quan viên các cấp, dâng tấu lên Hoàng thượng việc của hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi