QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Chương 201

“Không phải là… Tiết lộ tin đồn đó chứ?” Quân Vô Ý trầm tư.

“Khẳng định sẽ không phải!” Quân Khương Lâm thập phần khẳng định trả lời, đảo mắt lại cau mày: “Bất quá tên mập này vì cái gì mà cần mua Cửu Diệp thảo? Lại còn sử dụng vị thuốc này rất trùng hợp, việc này quả nhiên là phải cân nhắc đó” Suy nghĩ một hồi rồi hắn ngẩng đầu lên nói: “Tam thúc, điệt nhi nhớ người từng nói qua, lần này phát hiện được ba gốc Cửu Diệp thảo?”

“Không sai!”

“Một khi đã như vậy thì ở trong tay Đường mập so với ở trong tay người khác sẽ có nhiều hơn. Điệt nhi nghĩ biện pháp khiến cho hắn phải nhả ra hai gốc mới được! Chuyện này giao cho điệt nhi!” Quân Khương Lâm nói chắc chắn. Đường mập đánh bạc thua mất bội ngọc cùng với bội kiếm đều còn ở trong tay mình. Nếu mà mình mở miệng cùng hắn đổi hai gốc dược thảo, cam đoan tên mập này so với con thỏ chạy trốn còn nhanh hơn! Xem như cho tên mập này chút tiện nghi!

“Cũng tốt.” Quân Vô Ý nhàn nhạt cười nhìn xuống chân mình, trong ánh mắt lộ ra một tia kích động. Còn thiếu một vị thuốc cuối cùng, Phần Kinh hà!

< Rất nhiều bằng hữu đưa ra, Quân Khương Lâm đã giết người. Điểm này là ta sơ sót, ha hả, hiện tại sửa đổi lại đây, có lẽ có chút vô cùng nhân ý, mọi người thông cảm một chút cáp cáp. Cám ơn các ngươi, về sau có cái gì sai lầm, thỉnh đúng lúc vạch. Vì chúng ta Lâm Quân, mọi người liền vất vả một chút a, ha hả.

Cứ mỗi bước tới gần mục tiêu thì không hiểu sao trong lòng Quân Vô Ý cảm thấy lo đứng lo ngồi.

Việc này không nên chậm trễ!

Quân Khương Lâm lập tức tự hành động khi đi tìm Đường Nguyên. Vạn nhất dược liệu kia bị mập mạp làm hư hỏng thì thiết tưởng lại tốn một phen công phu miệng lưỡi. Việc này rốt cuộc càng để lâu càng dễ xuất hiện biến cố.

Run rẩy ngồi trên kiệu, Quân tam thiếu gia thần sắc bệnh tật, ốm o tàn tạ đi đến Đường phủ; Vừa tới đại môn, chỉ thấy bên trong một quả cầu thịt tròn trịa rất đặc trưng huyên thuyên lải nhải lăn ra, toàn thân khoác áo bào màu da. Cách ăn mặc của Đường Nguyên đại thiếu gia hôm nay quả thực là rất đặc sắc. Nếu mà lại nhỏ đi mấy cỡ sợ rằng sẽ bị người ta một muôi xúc vào trong bát lớn, sau đó liền dễ dàng xem như viên thuốc bưng lên bàn ăn…

“Tam thiếu gia, sao người lại đến đây? Cơ thể có tốt không? Không phải muốn tìm ca ca đùa bỡn” Đường Nguyên cao hứng nhìn vào Quân Khương Lâm, vẻ mặt khi đó thực là hoàn toàn chân thành hớn hở.

“Ta tới tìm ngươi.” Quân Khương Lâm vén màn kiệu lên: “Sao vậy, ngươi muốn đi đâu à?”

“Đúng rồi, ta đang định đi Thịnh Bảo Đường chơi. Hôm nay ở đấy có một số mặt hàng tốt. Lão gia tử cho ta đi đến đó, mua mấy kiện đồ vật kia về.” Đường Nguyên sờ tay vào ngực, rút ra một tập điệp ngân phiếu vỗ phành phạch ở trong tay, cười đến mức khuôn mặt biến thành Phật Di Lặc: “Lần này chính là phụng mệnh đi đùa giỡn, nhìn một xấp đầy như vậy! Chờ ta mua được mấy món đồ chơi kia về, dự tính còn có thể thừa lại không ít. Tam thiếu gia, đến lúc đó chúng ta lại đi Thiên Kim đường đùa giỡn hai nàng?”

“Sao không biến thành lão bà luôn?” Quân Khương Lâm bĩu môi.

“Ai, tam thiếu gia, là huynh đệ không nên đề cập đến vấn đề này.” Gương mặt trắng trẻo của Đường Nguyên lại cũng hiện ra vài nét tối sầm: “Đó là bị người hãm hại thôi! Nếu là trong tình trạng bình thường thì ta đây là đổ thần tái thế. Điều này tuyệt đối không phải truyền thuyết!”

“Ta mà có thể tin tưởng mồm mép nhà ngươi, còn không bằng tin tưởng trên thế giới này có quỷ!” Quân Khương Lâm chế nhạo, sau đó liền nghiêm mặt lại, không nhìn Đường Nguyên trong chốc lát mặt mày đã nhăn lại như quả khổ qua đầy vẻ ủy khuất hỏi thẳng tưng:”Đừng vội đi đâu cả, lần này ta có chuyện quan trọng tìm ngươi ”

“Việc gì! Hai huynh đệ chúng ta có gì mà khó nói” Đường Nguyên chớp chớp hai mắt.

“Nghe nói ngươi từ hiệu Kim Hương dược hành mua ba gốc Cửu diệp thảo? Hiện tại thương thế của ta cần dùng đến chúng, mau lấy ra cho ta!” Quân Mạc Tà không khách khí trực tiếp mở mồm đòi hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi