QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Chương 231

Sắc mặt Dạ Cô Hàn mười mấy năm nay không biến đổi, bây giờ trở nên trắng bệch, nháy mắt lại biến thành màu đỏ. Một nửa là do tức giận, một nửa là cảm thấy oan uổng.

Quá vô sỉ! Thực vô sỉ! Người cư nhiên có thể vô sỉ đến bậc này, quả thật khiến người ta tức điên lên!

“Ngươi…” Dạ Cô Hàn giơ tay lên, từ chưởng biến thành chỉ, chỉ vào mặt Quân Khương Lâm, ngón tay tức giận đến phát run, đối với một vị thiên huyền cao thủ mà nói, quả thực là chuyện không thể tưởng tượng! Nghẹn ngào nửa ngày, cuối cùng Dạ Cô Hàn lại nói ra một câu phi thường kinh điển ở kiếp trước của Quân Khương Lâm: “Làm người không thể vô sỉ đến mức này!”

Dạ Cô Hàn bị hắn làm cho tức giận đễn nỗi thiếu chút nữa ngay tại chỗ lâm vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma, nghe công chúa nói vậy liền “xoát” một tiếng biến mất trước mặt Quân Khương Lâm. Trong lòng lão âm thầm ra quyết định: tiểu tử này mặc dù là có huyền khí quẩn quanh thân, thế nhưng vũ lực lại kém cỏi, đã thế há mồm ra lại toàn những lời độc mồm độc miệng, sau này nên ít tiếp xúc với hắn thì hơn. Vạn nhất nếu bị hắn làm cho tức chết, vậy chẳng phải mình chính là người đầu tiên sáng tạo nên một giai thoại: một thiên huyền cao thủ đường đường bị một tên vô danh tiểu tốt làm cho tức đến chết sao!

Trong thời gian ngắn ngủi, không có động thủ qua một lần nào thế nhưng huyết khí cũng liên tục bốc cao, khiến lão muốn hộc màu ra để xả nỗi uất hận này! Trải qua bao nhiêu chuyện trong mấy chục năm trong đời thế nhưng chưa bao giờ lão gặp qua cảnh này. Cho dù có luyện công tẩu hỏa nhập ma cũng không nghiêm trọng bằng lời nói của hắn.

“Lão tử nếu có tức chết cũng là gặp con quỷ nhà ngươi đó! Bất quá phải cảm ơn các ngươi vì đã giải quyết hộ một chuyện phiền toái”. Hắn hừ hừ hai tiếng, mắt thấy Linh Mộng công chúa và Dạ Cô Hàn đã rời đi, Quân Khương Lâm nhìn đoạn ngã tư đường đã trống trơn không một bóng người, cười quỷ dị một tiếng, sau đó vịn tay lên bờ tường dùng sức, “xoát” một tiếng đã nhảy lên đầu tường, nháy mắt biến mất không còn cái bóng.

Linh Mộng công chúa mãi cho đến khi lên kiệu, toàn thân vẫn còn run rẩy như cũ, trước mắt biến thành một mảng màu đen, thở phì phò ra từng ngụm từng ngụm khí một, chỉ cảm thấy tâm lý mình như có tảng đá ngàn cân đang đè nặng, ngực giống như muốn nổ tung ra vậy.

Thị nữ bên cạnh sợ đến nỗi thần hồn cũng rời khỏi thân thể, một nàng khác vội vỗ lên ngực, lên lưng nàng cho thuận khí, hơn nửa ngày mới khiến nàng bình tĩnh lại, cả người hư thoát vô lực, từ lúc bình sinh cho tới này bây giờ nàng mới gặp tình trạnh như vậy, trong lòng nàng có một loại ý nghĩ ác độc, muốn đem Quân Khương Lâm băm thây làm vạn mảnh mới hả cơn tức giận này! “Trờ lại Độc Cô phủ.” Linh Mộng công chúa phân phó.

Dạ Cô Hàn, Dạ đại cao thủ khuôn mặt bây giờ bỗng biến thành màu đen, trong nháy mắt lại trở nên trắng bệch, giống như con tắc kè hoa không ngừng biến sắc, điều tiếc nuối duy nhất là chỉ có thể biến thành ba màu hồng, đen và trắng, nếu mà có thêm vài màu nữa ngày mai lập tức sẽ có tin đồn người này là “biến kiểm đại tông sư” mất! Cơn tức giận trong lòng lão cơ hồ có thể hủy diệt mọi thứ xung quanh, hai mắt trừng từng nhìn về phía trước, tựa như là hai tòa núi lửa lúc nào cũng có thể phun trào vậy.

Tám gã thị vệ Quân gia thấp thỏm nhìn lão, trong lòng vô cùng lo lắng. Công chúa và người kia như thế nào ở cùng thiếu gia mà giờ lại không thấy người đâu? Mà vừa rồi tại sao thiếu gia lại kêu thảm như vậy. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Không phải mấy người này bắt nạt khiến thiếu gia khóc chứ?

Mặc dù cảm giác được khí thế kinh nhân trên người Dạ Cô Hàn, cũng biết lúc này không nên động đến lão để tránh khỏi rước họa vào thân. Thế nhưng do dự một lúc, công việc bảo vệ chủ nhân vẫn đặt lên hàng đầu vì vậy Vu Tráng lớn gan lên tiếng hỏi: “Vị cận vệ các hạ này có thể cho biết thiếu gia nhà chúng ta…” Lời còn chưa dứt đã thây Dạ Cô Hàn, một đôi mắt đỏ đậm, mái tóc dài hoa râm đều dựng thẳng lên, đâm thẳng lên bầu trời, lão gầm lên giận giữ đầy bi tráng, khiến ông trời cũng phải chấn động vài cái, mấy người đứng cạnh đều biến sắc, trái tim nhảy loạn, thiếu chút nữa đứng không vững ngã nhoài.

Cao thủ thiên huyền khi tức giận thật đáng sợ!

Cuối cùng một bụng tức giận cũng được bộc phát đi ra! Nếu không được phát ti3t chỉ sợ lão sẽ tức nghẹn mà sinh ra nội thương mất!

Một tiếng hét vang chấn động cả chín thành!

Vô số cao thủ trong thành nháy mắt cũng phát hiện ra cỗ thần niệm cường đại này, bầu trời bỗng biến sắc, mọi người đều cảm thây kì quái, không biết vị cao thủ nào lại phát ra tiếng rống giận giữ này,…Người này ít nhất cũng phải là cao thủ đạt đến cảnh giới thiên huyền đỉnh phong! Mà ai lại có thể chọc tức một vị cao thủ bậc này đây? Trong tiếng cuồng hống này dường như có ẩn chứa một cỗ lửa giận cường đại như muốn hủy thiên diệt địa, đây chính là nhận xét của mấy người khi nghe thấy tiếng rống này!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi