QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Chương 261

Chỉ một câu nói của Độc Cô Tung Hoành làm cho Đường lão gia tử tức muốn bể phổi, ngây ngốc cả nửa ngày mới giận run rẩy cả người nói: ” Lão… lão… lão thất phu ngươi, nếu lúc nãy không nhờ ta lên tiếng can ngăn, hai lão già các ngươi đã đánh nhau sống chết rồi. Lão phu ta có ý tốt khuyên can các ngươi, thế mà ngươi lại …. thật là tức chết mà!”

Lão nghĩ tới là thấy tức giận, ý tốt của lão,hai lão già đã không một tiếng cảm ơn, còn phủi đít bỏ đi, Đường lão gia tử đầu tóc rối loạn, mặt đỏ bừng bừng như cao huyết áp hét lên giận dữ: “Nếu về sau lão phu gặp chuyện như lần này mà xen vào, lão phu thề không làm người!” Nhưng nghĩ thề chưa đủ độc, lão lại hét to: “Lão phu chính là nhi tử của vương bát đản( con của con rùa)!” Thanh âm vang dội truyền ra xa.

Các lão gia tử của các đại gia tộc còn lại chưa đi xa, nghe thấy câu hét đó, xém tín nữa là té ngửa: “Rõ ràng là giọng của lão già Đường Vạn Lý, hắn bị gì vậy nhỉ? Ngay tại hoàng cung, giữa thanh thiên bạch nhật mà hét to mình là nhi tử của vương bát đản là sao? Chẳng lẽ cái đầu bị đập vào đâu nên tưng tưng rồi? Chuyện náo nhiệt thế này mà không được chứng kiến thì thật là tiếc, nhân cơ hội này chạy lại xem sao ah!” Mấy lão già đứng bàn bạc một chút rồi cùng nhau chạy nhanh như điện về phía Đường gia, bộ dáng già nua sắp chết bày ra lúc ở trong cung đã chẳng thấy đâu.

Nói không chừng, mấy lão già này với tốc độ hiện giờ, mấy thanh niên khỏe mạnh có muốn đuổi cũng đuổi không kịp.

Cảnh này mà hoàng đế bệ hạ nhìn thấy chắc chỉ còn nước tức giận mà hộc máu đương trường!

Lúc này, tại Quân gia, Quân Khương Lâm vẫn chưa biết tai họa sắp ập lên đầu mình. Hắn đang sai mấy người giúp việc khỏe mạnh khiêng theo vô số vò lớn xếp thành một hàng. Hắn dùng phương pháp thủ công chế tạo ra dụng cụ nhưỡng rượu ( chưng cất rượu) từ kiếp trước của mình, bây giờ là lúc thu hoạch. Nhìn thấy nước rượu đầu màu phấn hồng chảy chầm chậm vào những vò đã chuẫn bị sẵn, vò này đầy lại tới vò tiếp, không khí tràn ngập mùi rượu, Quân Khương Lâm vui vẻ vô cùng.

Thật ra, Quân Khương Lâm không thích uống liệt tửu (rượu mạnh), hắn chưng cất ra số rượu này, chẳng qua là muốn đem bán kiếm một số lượng lớn tiền tài mà thôi. Hắn đã tìm hiểu rõ ràng văn hoá uống rượu của thế giới này, do đó, hắn biết mơ ước một vạn lượng vàng một vò rượu của hắn chắc chắn sẽ thành hiện thực. Đương nhiên, lý do hắn làm chuyện này không phải tất cả đều vì tiền bạc, mà còn muốn làm cho mọi người ở thế giới này, cái gì mới gọi là rượu chân chính! Rượu của Trung Hoa là như thế nào! Rượu nào bản công tư chê, thứ đó là rác rưởi, nếu rượu được bản công tử công nhận, đó chính là rượu ngon. Rượu của ta là một vạn lượng một vò nhỏ! Cho dù vì vậy mà toàn gia bị tịch thu tài sản cũng nhất định không bớt! Đến rượu ngon mà cũng không nhưỡng ra được thì chặt cái đầu trên cổ xuống đi, sống cũng chỉ thêm xấu hổ mà thôi. Ý định thật sự của Quân Khương Lâm là: Nhưỡng ra loại rượu này, chỉ bán duy nhất một lần, sau này không…. Thèm bán nữa! Sau này mỗi tháng chỉ nhưỡng ra tầm mười mấy hai mươi vò, đủ cho toàn gia uống mà thôi, về phần những người khác, hừ hừ. cho dù là lão hoàng đế có muốn uống, Quân đại công tử ta cũng cứng đầu không làm tiếp: Ta nói không có là không có, lão làm gì được ta? Đầu tiên ta làm cho các ngươi nghiện loại rượu này, sau đó, búng tay một cái, không bán nữa! Sau đó các ngươi không còn cách nào khác, phải quay lại uống thứ rượu rác rưởi của thế giới này, dù khó uống cũng ráng mà nuốt xuống!

Quân Khương Lâm cực kỳ nóng lòng mong tới lúc đó, muốn nhìn xem mặt mũi lũ quý tộc có tiền sẽ chảy dài như thế nào, chắc chắn là sẽ là một cảnh tượng thập phần đặc sắc, lão tử ta sẽ chờ xem kịch hay. Quân Khương Lâm miệng khẽ hát nhỏ, thần sắc của hắn lúc này không thể nào gọi là “Lâm Quân” nữa rồi, phải gọi hắn là “tà thần” mới xứng với hắn.

Không thể không nói, người có thể nghĩ ra chủ ý nham hiểm đến mức độ này, thật sự đã đạt tới đỉnh phong của chữ “tà”.

Đột nhiên, ngoài đại môn truyền tới tiếng đùng đùng vô cùng lớn làm cắt đứt suy nghĩ tà đạo của Quân Khương Lâm làm hắn vô cùng kinh ngạc. Dám có người giữa thanh thiên bạch nhật mà tới Quân gia làm loạn, đúng là chuyện lạ nha? Hắn có đoán cũng đoán không ra, chỉ nghe phía đại môn vô số tiếng răng rắc vang lên, sau đó là tiếng bước chân uỳnh ịch tiến đến, ầm một tiếng, cánh cửa hậu viện của hắn bị đập tan thành nhiều mảnh nhỏ, một giọng nói vang lên: ” Tên nhóc Quân Khương Lâm mau bò ra đây cho lão tử!” Quân Khương Lâm thấy thế liền liên tưởng tới cảnh xã hội đen tìm tới cửa, cứ như mình đã trở vể thế giới cũ của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi