QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Quân Khương Lâm dựng thẳng lên ngón tay, sau đó bấm bấm tính toán: 

- Thêm vào đó, chế trụ ta, tự động cướp đoạt loại rượu cực phẩm của ta mà uống, niệm tình hai nhà quen biết đã lâu, ta bỏ mấy con số lẻ đi gọi là chút "lộc", chỉ cần giao ra đây hai ngàn năm trăm vạn lương vàng, đại tướng quân cứ tự nhiên mang bảy vị Độc Cô công tử ra về! 

Advertisement

- Cái gì? 

Độc Cô Vô Địch hét lớn một tiếng, làm mấy tên thị vệ phía sau đều lảo đảo: 

Advertisement

- Hai nghìn năm trăm vạn lượng? 

- Không sai! Số lẻ ta cho làm "lộc", chỉ lấy chẵn hai ngàn năm trăm vạn lượng! 

Quân Khương Lâm sắc mặt không đổi, tỏ ra rất là khoan hồng độ lượng. 

- Lão tử khinh cái bộ mặt *** chó nhà ngươi! Hai nghìn năm trăm vạn lượng vàng? Lão tử cũng muốn nghe một chút mấy tên tiểu tử làm sao uống hết hai ngàn năm trăm vạn lượng tiền rượu. Nếu như ngươi không nói rõ ràng, lão tử sẽ tìm Quân lão gia tử hỏi xem tên tiểu tử ngươi học ai cái tính lừa đảo trắng trợn này. 

Độc Cô Vô Địch giận quá hóa cười. 

Quân Khương Lâm sắc mặt không động, lạnh lùng cười: 

- Nếu là rượu thường, nhiêu đó vàng bảy vị Độc Cô huynh uống cho tới chết cũng không hết, nhưng rượu của ta chính là loại rượu cực phẩm độc nhất thiên hạ. Thêm vào đó, rượu các vị đại ca uống chính là rượu đầu, mỗi vò rượu đầu khoảng năm mươi cân, mà mỗi cân rượu đầu có thể chia nhỏ ra thành năm mươi bát nhỏ, mà mỗi bát nhỏ này có thể pha chế thành một vò rượu cực phẩm, mà một vò rượu cực phẩm này, ta định bán với giá mười vạn lượng! Tổng cộng tất cả là hai ngàn năm trăm vạn lượng, còn những tổn thất lúc nãy ta nhắc, ta coi như con số lẽ, ta miễn cho lão, bỏ hẳn luôn, cho trọn vẹn "giao tình" hai bên! 

- Hơn nữa, một chén rượu giá đều là một vạn lượng một chén, tuyệt đối không có chút gian dối, vật tốt thì giá cao mà. 

Quân Khương Lâm vẻ mặt đầy chinh khí, chẳng giống nói giỡn tí nào. 

- Lão tử chửi tam thúc nhà ngươi! 

Độc Cô Vô Địch chửi to: 

- Ngươi nghĩ uống loại rượu này xong sẽ biến thành tiên sao?? 

Độc Cô đại tướng quân tức giận muồn nổ phổi: "Toàn bộ quân phí của Thiên Hương đế quốc trong một năm cũng chỉ có ba nghìn vạn lượng bạc,tính ra số tiền mà bảy đứa tiểu tử nhà mình uống rượu gần bằng một năm quân phí??? Cái này nhất định là ngươi giở trò? Con nít không nói dối, vật tốt thì giá cao!?"" 

- Thỉnh đại tướng quân ăn nói cẩn thận, không nên nhục mạ tam thúc của ta! Cái này gọi là "của hiếm là của quý"! Rượu này, toàn bộ thiên hạ chỉ có một mình ta có! Ta bán một vạn lượng một chén, nếu là người khác ra giá mười vạn lượng, chưa chắc gì ta đã bán. 

Quân Khương Lâm hừ hừ hai tiếng, sau đó đặt hai chén rượu lên bàn, tiện tay nhấc lên một vò rượu, rót ra một chén, sau đó lại rót thêm một chén nữa. Làm một cái thủ thế mời dùng thử rượu.

Độc Cô Vô Địch thở phì phò ngồi xuống, tiện tay nâng chén rượu bên cạnh lên ngửa cổ một hơi uống sạch, âm thanh ừng ực ừng ực vang lên. Lão không tự chủ được khen: "Rượu ngon! Đúng là rượu ngon, nghe dang đã lâu nay mới được thấy a!" 

"Đây đúng là thứ rượu tốt." Quân Khương Lâm cười giống tiểu hồ ly, nói: "Xin hỏi đại tướng quân, mười vạn lượng một vò, chẳng lẽ là quá đắt sao?" 

Chép chép miệng, Độc Cô Vô Địch buột miệng nói: "Đáng giá, quá đáng giá." 

Nhấn thời lão trợn trừng mắt dật mình nói: "Rất, rất không đáng, giá trị cái rắm! Một vò rượu ngươi bán mười vạn lượng, ngươi định chém người à!" 

"Mười vạn lượng chính là mười vạn lượng, chỉ có một giá, ai mua thì mua, nếu đại tướng quân không có mắt, rắp tâm nói dối, ta cũng chẳng còn các nào." 

Quân Khương Lâm trở mình, ánh mắt xem thường, tiện tay cầm một chén rượu đẩy qua nói: "Đây là rượu nước đầu, Độc Cô đại tướng quân thử một chút cũng không mất một vạn lượng bạc một chén đâu! Một chén này là tiểu chất kính trưởng bối, coi như là tặng không tính tiền." 

Độc Cô Vô Địch hừ lạnh hai tiếng, rất muốn nói không thèm, thế nhưng lại không cưỡng được hấp dẫn bực này, liền mở rộng miềng nói: "Rượu này quả thật không tồi, thế nhưng cũng không phải là thượng phẩm, cũng không đến mức một vạn lượng một chén a." Nói xong lão liền bĩu môi nâng chén rượu lên, chớp mắt đã dốc cạn vào trong cổ họng. 

"Khà" Một cỗ mát lạnh như tơ tằm truyền tới yết hầu, "ầm" một tiếng lại như núi lửa sắp phun trào, Độc Cô Vô Địch cảm thấy máu huyết toàn thân cũng bị thiêu đốt, một chén xuống bụng, cư nhiên cảm thấy đầu óc có chút mơ hồ, lão cố gắng khắc chế cảm giác này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi