QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Quân Khương Lâm vừa cười vừa nói, lông mày dựng thẳng, giọng nói tàn khốc tiếp lời: "Nếu như ngay cả chút bản lãnh ấy cung không có, chuyện tới lại muốn chúng ta bảo vệ, vậy đối với chúng ta chả khác nào phế vật, có tác dụng gì? Loại người đó vứt đi cũng không tiếc, sao phải tiếc nuối?" 

Advertisement

Advertisement

Quân Chiến Thiên, Quân Vô Ý đồng thời kinh ngạc, trong lúc nhất thời bốn mắt nhìn nhau, không biết phản ứng như thế nào. Hai người đều là thống soái trăm trận trên sa trường, nói là yêu binh như con, cũng không quá, đối đãi với binh sĩ như huynh đệ, con cháu, hiển nhiên khi nghe lời nói tàn nhẫn vô tình này của Quân Khương Lâm có chút không tiếp thu được. 

"Khương Lâm, không thể nói như vậy được, những người này đều đã theo Quân gia ta có hơn lăm năm, chúng ta há lại không để ý tới?" Quân Chiến Thiên có chút tức giận, râu mép dựng lên, không hài lòng nói tiếp: "Đây chính là điểm mà ngươi thiếu sót, cùng chung hoạn nạn, sanh tử không rời! Ngươi nên ngẫm lại mấy câu đó đi." Lão gia tử vẫn chưa có nói xong, nhưng trong giọng điệu lại mang ý chỉ trích rất rõ ràng. 

"Gia Gia, lời này của người Khương Lâm không đồng ý, xin hỏi người một câu, nếu người chỉ vì lo cho một người vô dụng mà bị diệt vong, vậy là vô số binh lính khác sẽ bên nặng bên nhẹ, điểm trọng yếu đó, người hẳn là rõ hơn ai hết chứ? Những năm gần đây biên giới vẫn không yên, hàng năm đều xảy ra chiến sự. Mà trước đây tam thúc cũng đã nhắc tới những người này đều trong quân khó tránh khỏi có lúc lĩnh quân nghênh địch. Mà một tướng vô năng sẽ dẫn đến ngàn quân mệt chết! Đối với cháu mà nói, nếu là một tướng vô năng, chi bằng nhẹ nhàng buông tay, nếu không một khi hắn nắm giữa trách nhiệm sẽ dẫn đến toàn quân đại loạn! Tại thời khắc mấu chốt, thậm chí là họa loạn quốc! Sao có thể coi là chuyện nhỏ đây? Điểm này chính là một chuyện quá rõ ràng, sao lại nói chúng ta vô tình vô nghĩa?" 

Quân Khương Lâm phản bác tiếp: "Cháu mới vừa rồi đã nhắc tới rồi, vì một tướng vô năng, nhẹ thì hại chết ngàn quân, thất thủ trận địa, nặng thì bị địch nhân dễ dàng đột phá, toàn bộ bị bại! Thâm chí còn giao động tới nền móng quốc gia, lâm vào họa mất nước diệt tộc. Điều này không phải nói chơi, đạo lý này gia gia và tam thúc chắc đều biết, tại thời điểm mấu chốt, sẽ phải dứt tình mà hạ quyết tâm, nếu không mọi nỗ lực của chúng ta sẽ đổ xuống sông xuống biển, lúc đó hối cũng không kịp! 

"Dùng người nên dùng hiền tài, dùng quân sư phải dùng người có mưu! Điều này chúng ta không thể làm theo cảm tình. Chuyện này liên quan đến nhiều mạng người! Nếu là vì một người, chúng ta có thể làm như vậy! Khương Lâm nói như vậy nếu có chỗ không phải, xin gia gia và tam thúc thứ tội, nhưng nếu đã là vấn đề ngoài phạm vi nguyên tắc thông thường, thứ cho Khương Lâm không thể nhượng bộ!" 

Quân Chiến Thiên, Quân Vô Ý hai người đồng thời im lặng, bọn họ đều minh bạch những điểm này, mặc dù những lời này khó nghe, thế nhưng là sự thật không thể nào phản bác. Nếu đã là một người đủ tư cách làm thượng vị giả, nhân từ nương tay, làm việc theo tình cảm đúng là điều cấm kỵ lớn nhất! 

Trong lòng bọn họ đã thầm tán thành với lời nói của Quân Khương Lâm rồi, thế nhưng lấy tính cách của hai người mà nói vẫn có điểm khó chịu, vĩnh viễn không muốn làm như vậy. Điểm này cũng chính là chỗ mà người khác kính trọng bọn họ, mặc dù cổ hủ, thế nhưng lại rất đáng kính! 

Nói cách khác cũng chính là tính cách này làm cho bọn họ tỏa sáng! 

Quân Khương Lâm ha ha cười nói: "Hiển nhiên là như vậy, đó cũng là suy đoán của chúng ta mà thôi, còn kết quả thế nào lại là việc khác. Cháu chỉ sớm nhắc nhờ gia gia, tam thúc trước thôi, tới lúc cấp thiết cần phải đưa ra quyết định dứt khoát! Ngập ngừng không quyết tất sẽ gây đại loạn, đó là lời của tam thúc ngày đó dạy đệ tử gia môn, hôm nay có suy nghĩ ngày mai mới đưa ra quyết định, vậy đám đệ tử thế gia biết làm thế nào!" 

Quân Chiến Thiên và Quân Vô Ý hai người liếc mắt nhìn nhau, đối với lời nói vô tình cùng tàn nhẫn của Quân Khương Lâm ngày hôm nay có chút bất ngờ cùng khiếp sợ. Quân Vô Ý nhíu mày nghĩ lại ngày đó thủ pháp của Quân Khương Lâm đã ra tay là đoạt mạng, trong lòng lại rung động, hắn là nhị đại đệ tử của Quân gia, không thể nghi ngờ là rất hiểu lập trường của cháu mình, nhưng xuất phát từ quân đội, đối với tình thân anh em binh sĩ khó có thể dứt bỏ, đến khi nghe lời nói của Quân Khương Lâm lại càng bất đắc dĩ! 

Quân lão gia tử lại thổi râu mép, híp mắt lại, trong lòng thầm nghĩ, cái loại tính cách này của Quân Khương Lâm cũng không phải là không tốt, mặc dù có chút tàn nhẫn thế nhưng lại có tướng làm người cầm quyền. 

Bất quá, dã tâm không nên quá lớn, nếu không trong tay hắn sẽ tràn ngập máu tanh! Là phúc hay là họa? Lão gia tử có chút lo lắng, không nhịn được thở dài một hơi. 

Lão gia tử xuất thân bần hàn, cũng không phải từ gia đình quyền quý gì, nhưng để đạt được thành tựu ngày hôm nay, chính là nhờ một phần lớn vào công lao của đám binh sĩ dưới tay, nhất là khi mình từ tầng lớp dưới cùng của xã hội bò lên đ ỉnh cao trên trốn quan trường lại càng thêm quý trọng tình thân. 

Nhưng lão gia tử đã trải qua hơn sáu mươi năm lăn lộn, khinh nghiệm có đầy, đấu tranh chính trị sớm đã không màng đến... Nhớ lại năm đó chỉ nhờ một thân mãnh phu lòng đầy nhiệt huyết, xông pha chiến trận, không màng sinh tử, đối với lòng người, thế sự hắn đều biết rõ, cho nên khi Quân Khương Lâm nói vậy lão lại càng không thể tiếp nhận, thậm chí còn cảm thấy người cháu mà mình rất tán thưởng này ở gần trước mắt mà như thấy xa ngàn dặm! 

Quân Vô Ý quay đầu, nói với lão Bàng: "Bàng thúc, việc này còn phải phiền người đi an bài một chút. Mặc kệ thế nào mọi việc phải lấy an toàn làm trọng."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi